Ánh đèn đường nhàn nhạt như một lớp lụa mỏng phủ xuống mặt đất, bao lên hai người, im hơi lặng tiếng, mông lung mà dịu dàng.
Nó tựa như một cảnh trong cõi mộng đã hằng khao khát nhiều năm nay, đẹp đến nao lòng.
Nghiêm Khuynh cúi đầu hỏi cô: “Vưu Khả Ý, bây giờ anh thật sự không có gì cả, em có còn muốn được ở bên anh, chúng ta cùng bắt đầu lại từ đầu, sống những ngày tương lai mờ mịt?”
Vưu Khả Ý nở nụ cười, “Em cũng muốn hỏi anh như thế. Bây giờ em thật sự trắng tay rồi, có mỗi cái chứng minh thư mà cũng không dám dùng, sợ mẹ em dò tìm qua hệ thống ghi chép máy tính.” Dừng một chút, cô tiếp, “Em nấu cơm dở lắm, cũng chẳng đảm việc nhà, chuyện duy nhất mà em biết chỉ có múa mà thôi, thế nhưng trong thị trấn nhỏ này thì có lẽ không tìm được nghề nghiệp nào liên quan đến múa cả. Vậy nên, tổng kết lại, em không chỉ trắng tay mà còn có thể sẽ trở thành một kẻ không có việc làm nữa. Thế thì anh Nghiêm Khuynh ơi, em trịnh trọng hỏi anh một câu, anh có—”
“Anh bằng lòng.” Nghiêm Khuynh điềm tĩnh và hùng hồn, cắt ngang lời cô.
Ánh mắt đó, vẻ mặt đó, giọng nói đó, lại cứ như đang tuyên thệ trong đám cưới khi trả lời cha xứ.
Vưu Khả Ý ngẩn ra một lát, hai gò má lập tức đỏ bừng. Cô đưa tay đẩy anh một cái, vừa bực mình vừa buồn cười bảo: “Em còn chưa hỏi, anh gấp cái gì mà gấp?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT