“Là kẹo bạc hà.” Cuối cùng Nghiêm Khuynh cũng nghiêng đầu nhìn cô.

Vưu Khả Ý nhớ ba, tuy bình thường ông không hút thuốc nhưng nếu đi ăn liên hoan với những giáo sư trong trường, thi thoảng cũng hút một hai điếu, khi nào về nhà sẽ ăn mấy viên kẹo bạc hà, tránh nặng mùi, bị vợ con chê.

Cô không kiềm được lại hỏi: “Anh có bạn gái à? Cô ấy không thích anh hút thuốc sao?”

Nghiêm Khuynh khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn con số được báo trên thang máy, “Sắp tới rồi.”

‘Sắp tới’ là có hay không đây?

Vưu Khả Ý thầm suy đoán, với thân phận của anh thì chắc là không thiếu phụ nữ đâu nhỉ.

Mãi đến khi cửa thang máy mở ra, bọn họ đứng trước của nhà cô, Nghiêm Khuynh mới nói: “Lần trước nói chuyện với cô ở ngoài trường, cô xoay đầu.”

Vưu Khả Ý không biết vì sao anh lại nhắc tới chuyện này, nhớ lại, “Vì lúc đó anh đang hút thuốc–”

Nói tới đây, cô đột nhiên hiểu ý, gần như không dám tin mà hỏi: “Thế nên anh mới ăn kẹo bạc hà?”

Ấy mà lại vì cô sao?

Tim cô bỗng đập nhanh hơn.

Dưới hành lang, Nghiêm Khuynh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng.

“Người giống như tôi, bị người khác khinh thường sau lưng là chuyện bình thường, sớm tập mãi thành quen, thế nhưng tập mãi thành quen cũng không có nghĩa là tôi thích. Nếu có thể, ít nhất tôi hi vọng lúc đối mặt nhau có thể tránh được những tình huống thế này.” Giọng nói ấy không nhanh không chậm, như đang kể lại một câu chuyện chẳng hề có liên quan, “Vì tôi thường có thói quen nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện.”

Trái tim mà một khắc trước đó đã đập rất nhanh của Vưu Khả Ý đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt, mà người đàn ông trước mặt kia lại hơi cúi đầu, bị khuất sáng, trở thành một sự đối lập rất rõ ràng.

Cô hơi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, thế nhưng ánh mắt ấy lại khiến trái tim cô bị thít chặt một hồi.

Hoặc có thể nói, điều khiến cô cảm thấy khó chịu chính là những lời anh vừa bộc bạch, những lời như không hề có chút bận tâm nào.

“Không phải đâu.” Cô nghe thấy mình đang giải thích, “Tôi không xem thường anh đâu, chỉ là, chỉ là tôi ngửi mùi thuốc lá không quen…”

Mắt nhìn mắt trong khoảnh khắc, đôi môi mỏng trơn nhẵn mà đẹp mắt hơi cong lên, “Tôi biết.”

Thế nên mới có kẹo bạc hà.

Thế nên mới có hương bạc hà như có như không xem lẫn mùi khói thuốc.

Vưu Khả Ý không biết vì sao mặt mình lại nóng dần.

Như cành cây yếu ớt khó thể chịu nổi sức nặng của tuyết đọng, đột nhiên thõng xuống, nháy mắt, vô số hạt tuyết trắng xốp mềm rơi xuống lả tả.

Hành lang lại yên tĩnh như thế.

Yên tĩnh đến mức cô gần như nghe thấy tiếng tuyết rơi.

Ken két, có ai đang mở cửa.

Lục Đồng mặc bộ đồ bộ hình con gấu dày cộm, đứng ngẩn ra trước cửa, “Khả, Khả Ý??”

Lục Đồng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, thế mà đợi lâu thật lâu vẫn không thấy Vưu Khả Ý mở cửa đi vào, thế nên tự đi ra mở, chẳng ngờ lại nhìn thấy hai người.

Hơn nữa, Vưu Khả Ý gần như dựa hết vào người đàn ông kia, trông rất thân thiết.

Vưu Khả Ý cố gắng đứng thẳng mình theo bản năng, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách của hai người.

“Tôi về trước.” Cô cúi đầu nói cảm ơn, “Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.”

Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng.

Nghiêm Khuynh nhìn cánh cửa trước mặt mở ra rồi đóng lại, vừa hay bóng đèn cảm ứng âm thanh trên đầu cũng tắt phụt, xung quanh rơi vào một màn tối đen.

Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, anh có thể nhìn thấy đại khái cách trang trí trong phòng, giấy dán tường màu vàng nhạt, bàn ăn theo phong cách Châu Âu, đèn treo trên trần là loại caro nhạt màu… Anh khẽ cười.

Đúng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Nếu là học sinh múa chuyên nghiệp, không thể múa thì lên lớp hay không cũng là một vấn đề.

Ít nhất trong một tháng, chân của Vưu Khả Ý không được vận động mạnh, thế thì cứ xin nghỉ thôi. Vừa hay không phải kẻ thù của Nghiêm Khuynh đang ráo riết tìm cô à? Trong khoảng thời gian này, vừa dưỡng lành vết thương ở chân, vừa tránh đầu sóng ngọn gió, chẳng phải là một biện pháp tốt, một công đôi việc à.

Lúc gọi điện xin nghỉ với trung tâm huấn luyện, trong giọng nói của quản lý tỏ ra rất quan tâm, trái lại còn có nhiều tình cảm hơn với mẹ ruột. Gọi điện thoại vào buổi chiều, thế mà buổi tối đã nhận được một bưu phẩm quản lý gửi, là một xấp word, khoảng chừng mười trang, gồm thực đơn bổ dưỡng và những điều mà người bị trật khớp phải chú ý.

Vưu Khả Ý có phần dở khóc dở cười, lúc quay về bỗng nhiên cảm thấy có gì không phải.

Ngay cả người ngoài cũng có thể dành cho chút ấm áp như vậy, thế mà mẹ cô lại keo kiệt không cho, thật đúng là… mỉa mai làm sao.

Sau đó là Lục Đồng, tốn cả một đêm để chất vấn, hỏi người đàn ông đưa cô về có quan hệ thế nào.

“Chỉ là quan hệ giữa một tài xế taxi tốt bụng và vị khách bất hạnh tật chân.” Vưu Khả Ý cố tình dùng thêm hai tính từ để xóa sách quan hệ giữa hai người.

“Ồ–” Lục Đồng ngân dài giọng thú vị, đè Vưu Khả Ý lên ghế sofa, còn mình thì ngồi đối diện với cô, “Có điều tớ có thắc mắc, tại sao người tài xế taxi này lại trông như giống ai đó mà mình đã gặp vậy?”

“Do khuôn mặt phổ biến sao?” Vẻ mặt ngây thơ và giọng điệu chân thật.

“Phổ cm cậu ấy!” Tốc độ thay đổi trong giọng nói của Lục Đồng còn kinh người hơn lúc cô bị sái chân, gần như đã tăng thêm năm độ chỉ trong nháy mắt, “Vưu Khả Ý, đó là ai hả? Lần trước khi đi ăn trong phố cậu còn giục tớ đi cho nhanh, sợ núp không kịp, sao bộ dạng hôm nay lại như chỉ ước sao được dán chặt vào người anh ta vậy hả?”

“Tớ dán vào người anh ta lúc nào? Còn không phải vì chân mình bị thương, không đứng được còn gì!” Vưu Khả Ý chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, giả vờ đấm vào chân, muốn lấy cái bộ nước mắt lưng tròng để lừa dối cho qua cửa.

 Lục Đồng hỏi thẳng: “Rốt cuộc hai người có quan hệ thế nào?”

“Tớ đứng ở ngoắc xe, xe taxi của anh ta nhanh chóng dừng lại, cứ thế thì sinh ra quan hệ giữa tài xế và khách hàng trong thời gian ngắn vậy thôi…”

Sau bài lảm nhảm vô nghĩa dài dòng, rốt cuộc Vưu Khả Ý cũng đành phải khuất phục trước dâm uy của Lục Đồng, ngoan ngoãn kể lại mấy lần gặp nhau với Nghiêm Khuynh. Quả nhiên Lục Đồng đã bị dọa, lại nhấn mạnh ‘Đó là một tên côn đồ’, ‘Vậy mà ban nãy cậu lại tựa vào vai anh ta, não của cậu bị rơi mất rồi hả’ lại còn ‘Nếu mà chỉ định tựa vai một chút thì trên đời không có trẻ sinh đôi dính liền đâu’.

Vưu Khả Ý bày ra bộ ‘Xem đi, tớ biết cậu sẽ như vậy nên mới không nói cho cậu biết đó’.

Lục Đồng đập một cái lên trán cô, “Tớ nói nghiêm túc đó! Cậu còn cãi tớ nữa hả? Cậu là heo à? Thần kinh gì mà thô như mì thế? Đó là loại người gì? Hả? Hả? Hả?”

Mấy từ ‘Hả’ liên tục đã hành hạ Vưu Khả Ý khiến cô chạy trối chết, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu “Tớ còn chưa hỏi cậu bắt đầu hẹn hò với người ta từ bao giờ, đối tượng là ai thì thôi, tại sao lại truy hỏi tớ hả”, lúc này khuôn mặt của Lục Đồng sa sầm, vén tóc mái, bình tĩnh lườm mắt nhìn cô, “Bà đây đi tắm, không muốn phí nước bọt với cậu nữa.”

Trên đời này có rất nhiều bí mật không muốn cho người khác biết, không muốn cho người khác biết, vì chưa đến mức độ có thể công khai. Lục Đồng hiểu, Vưu Khả Ý cũng hiểu, vì thế cũng không tra hỏi gì thêm.

Trước khi đi ngủ, Vưu Khả Ý gửi tin nhắn cho Nghiêm Khuynh: [Hôm nay rất cảm ơn anh, còn nữa, một tháng tới tôi sẽ xin nghỉ, anh không cần tìm người để theo tôi.]

Hình như quá nghiêm túc rồi?

Cô suy nghĩ một chút, bỏ thêm một cái emo 🙂 nho nhỏ, ngoài ra còn thêm một chữ ‘thx’. Cuối cùng còn PS bổ sung: [Thx là mang ý cảm ơn anh đó.]

Đợi suốt hai mươi phút mà không thấy có tin nhắn trả lời, cô lén vén rèm cửa sổ nhìn qua phía đối diện thì đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Khuynh mặc áo ngủ đi vào phòng khách, vừa lấy khăn lau tóc, vừa ngồi xuống ghế salon, tiện tay cầm di động trên khay trà.

Mấy giây sau, anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua phía nhà cô.

Vưu Khả Ý sợ tới mức lật đật khép rèm lại, nhảy lên giường, trùm chăn qua đầu như đà điểu.

Sau khi phục hồi tinh thần, cảm thấy kì quái, cô có làm chuyện gì thẹn với lòng đâu, chẳng qua chỉ muốn xem anh có nhận được tin nhắn hay không, có gì phải chột dạ như vậy? Sau đó, cô hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng chui đầu ra.

Di động rung lên hai cái.

Cô mở ra đọc, là tin nhắn của Nghiêm Khuynh: [Không cần cảm ơn.]

Đang cảm thấy may mắn là ban nãy mình nhìn lén không bị người ta phát hiện thì tin nhắn thứ hai đã tới đúng hạn: [Ngoài ra, trên rèm có bóng.]

Đọc đi đọc lại cả buổi trời, cuối cùng Vưu Khả Ý mới kịp phản ứng lại với cái gì gọi là ‘Trên rèm có bóng’.

Đã thế trong phòng đèn đóm sáng trưng thế này, cho dù có kéo rèm thì cũng có thể biết người trong phòng đang làm gì rất rõ qua bóng chiếu trên rèm…

Lại còn cái bộ đà điểu của cô…

Cái bộ hoảng hốt chui vào mền sợ bị phát đã nhìn lén…

Thế nhưng cô thật sự không muốn nhìn lén mà =__= !

Cô bắt đầu vội vàng bấm tin nhắn giải thích: [Vừa nãy bị muỗi chích, tôi bị chích nên phải chui vào chăn—] Xóa xóa xóa!

Cái cớ gì mà thần kinh thế này? Đang đông lạnh thì muỗi đâu ra?

[Trời lạnh quá, đứng trước cửa sổ một lát bị đông cứng phải chạy về ổ chăn ấm đó mà–] Xóa xóa xóa!

Cô có bị đông chết thì cũng chẳng liên quan quái gì đến anh, nói những chuyện vớ va vớ vẩn thế làm gì?

Vưu Khả Ý cân nhắc cả buổi trời, cuối cùng chỉ gửi một tin [Tôi ngủ trước].

Nghiêm Khuynh đứng trước cửa sổ, nhìn căn phòng đối diện tắt đèn trong nháy mắt, cả phòng tối đen như mực, ngay sau đó lập tức nghe tiếng di động rung lên.

Cô nói: [Tôi ngủ trước.]

Không phải ngả ngớn nói [Chúc ngủ ngon], cũng chẳng lạnh lùng xa cách [Hẹn gặp lại], chỉ là một câu trần thuật, lại thể hiện sự lễ phép và tôn trọng người nhận, tránh để đối phương tiếp tục chờ tin nhắn của cô nữa.

Đầu ngón tay của Nghiêm Khuynh khẽ khựng lại, nhẹ nhàng đánh một chữ trên màn hình: [Ừ.]

Màn hình nhanh chóng tắt đen, cũng như màn đêm yên tĩnh bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play