Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Anh

Chương 8: Ngu ngốc


1 tháng

trướctiếp

Trong cuộc sống què quặt của mình, Vưu Khả Ý ở nhà một mình nổi mốc, tự do tới quá nhanh quá dễ dàng, giết cô khiến trở tay không kịp, giống như một tân nương không biết đêm động phòng hoa chúc sẽ XXOO thế nào, chỉ biết giương mắt ếch mà nhìn.

Đôi khi cô sẽ ngồi trên sofa xem tivi, xem một chút đã cong người ngủ thiếp, thỉnh thoảng sẽ nằm mơ.

Đa số những giấc mơ ấy đều liên quan tới thuở bé.

Cô mơ thấy mình lúc đó, tóc vàng lơ thơ, gầy như dân chạy nạn không được dinh dưỡng đầy đủ, vừa trở về từ khu vực kinh tế khó khăn nào đó, ngay cả lông mày cũng rất nhạt, thoạt nhìn không có chút sức sống nào.

Thứ nổi bật duy nhất là đôi mắt kia, trắng đen rõ ràng, lúc nhìn người ta cảm thấy như đom đóm lấp lánh – thế nhưng cũng chẳng được tích sự gì, vì trên khuôn mặt không có dinh dưỡng đầy đủ chỉ lớn bằng bàn tay bỗng lại xuất hiện đôi mắt to tròn phát ra linh khí thì trông như một con khỉ ốm, ngược lại sẽ cảm thấy hơi dọa người.

Trái lại, Vưu Lộ không thế, từ nhỏ đã xinh đẹp, khi đi đường luôn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, như một con chim công kiêu ngạo.

Hai chị em đi chung với nhau, người được chú ý luôn là chị, ngay cả mẹ cũng nói ‘Đứa nhỏ Vưu Lộ này giống tôi hồi nhỏ như từ một khuôn đúc rồi’, giọng điệu kiêu ngạo, niềm vui sướng toát ra từ sự hài lòng thỏa mãn.

Trung Quốc đất đai rộng lớn của cải dồi dào dân cư đông đúc, hễ ra khỏi nhà mà không gặp vài người quen mới là chuyện lạ. Mà mỗi lần gặp người quen, lúc nào chào đón Vưu Lộ cũng là những lời khen ngợi chẳng biết nịnh hót hay thật tâm như ‘Trời ơi, con nhà ai mà xinh đẹp quá vậy’. Còn khi ánh mắt đối phương của Vưu Khả Ý thì luôn tạm dừng một lúc, sau đó cũng nói một câu, sao em gái thon thả quá nhỉ, không hổ học múa, dáng người không giống bình thường!

Người Trung Quốc biết nói chuyện, cho dù dinh dưỡng không đầy đủ cũng có thể nói thành dáng đẹp. Lúc Vưu Khả Ý chưa hiểu chuyện, cũng từng nghe nói thế mà vui vẻ ra mặt, nhưng nếu con người không trưởng thành thì đã không có nhiều phiền não như vậy. Cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, đột nhiên cô bắt đầu hiểu ý nghĩa của những lời này, cũng hiểu cái khựng lại ngắn ngủi của người nói có hàm ý gì.

Hàm ý rằng người ta vắt hết óc mới nghĩ ra một câu khách sáo nghe giống lời khen như vậy.

Hàm ý rằng khi cô và Vưu Lộ đứng chung với nhau, thật sự không thể so sánh được, bảo người ta không thể khen đãi bôi một câu cũng khó.

Cô mơ thấy mình và Vưu Lộ được mẹ đưa đến lớp vũ đạo, ban đầu học múa cổ điển, người Vưu Lộ xương cốt mềm, cúi người xoạc chân lộn nhào, tất cả đều làm được, luôn được nhận lời khen của giáo viên. Còn cô thì sao, lúc tập những động tác cơ bản thôi, vì không kéo dãn được dây chằng mà đau đến rớt nước mắt.

Giáo viên dạy múa nhiều năm, không thương tiếc trẻ con, chỉ một mực giữ chặt chân cô, sau đó cứ đè ngực của cô bằng được, đem ót cô chạm mông.

Cô vẫn kêu đau, thậm chí còn òa khóc thật to, cuối cùng mới cảm nhận ót và người mình đã chạm nhau như vậy được một giây, lúc này cô giáo mới buông cô ra, thở dài, “Xương con bé này cứng quá!”

Lúc đó mẹ đã làm thế nào nhỉ?

Mẹ đón hai người ở cửa, nhưng chỉ dắt tay Vưu Lộ, lạnh lùng nhìn nước mắt của cô.

Mẹ nói: “Con cái nhà này không có nhu nhược như vậy, không có khiếu thì chỉ có thể dùng sự siêng năng sau này bù vào, trước mặt người ngoài mà khóc lóc sướt  mướt như thế còn ra cái gì?”

Bà nắm tay dẫn Vưu Lộ ra ngoài, lạnh lùng nói với Vưu Khả Ý: “Khi nào nín khóc thì lúc đó đi theo!”

Sự kiêu ngạo của mẹ là bẩm sinh, đã xâm nhập vào xương tủy. Bà không cần một đứa con vô dụng, bà không thích đứa con khiến mình mất mặt. Bà luôn kể về chuyện mình ở đoàn Văn công, bà múa một điệu cổ điển mà nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, được một đám thủ trưởng dưới sân khấu khen ngợi là ‘Con thiên nga nhỏ của đoàn Văn công’.

Bà từng tiếc nuối nhiều năm trời, vì con thiên nga nhỏ ấy bị gãy cánh, nhưng lúc nhìn thấy Vưu Lộ múa, bà biết rằng sẽ có một con thiên nga nhỏ khác giúp bà thực hiện giấc mộng chưa thành.

Chỉ là, trong giấc mộng kia, cho dù thế nào chăng nữa, cũng không có sự tồn tại của Vưu Khả Ý.

Thật ra thời gian nằm mơ có hạn lắm, nhưng điều thần kì của giấc mơ là nó có thể mang những chuyện của quá khứ cách đây rất nhiều năm thành một bộ phim, sau đó hiện lên thoáng qua trong đầu của bạn. Bạn không cần phải thật chăm chú như khi xem phim, như lại càng có thể cảm nhận được những tình cảm chất chứa trong mỗi khung cảnh rõ ràng hơn cả.

Tủi thân. Không cam lòng. Tự ti. Nhát gan. Thất vọng.

Cuối cùng mãi cũng thành thói quen.

Giấc mộng của Vưu Khả Ý là vào sinh nhật mười tuổi năm ấy, cô quay sang bánh gateau mà cầu nguyện: Tôi hi vọng chị có thể biến mất trong cuộc đời mình. Sau đó, cô thổi tắt nến, mang lòng dạ độc ác và tâm trạng thấp thỏm không yên của mình, chờ đợi ngày nguyện vọng trở thành hiện thực.

Năm năm sau, vào lúc cô mười lăm tuổi, vào cái năm mà cô hiểu không cần phải ôm ấp mong chờ những cầu nguyện ấu trĩ hoang đường như vậy nữa thì bỗng nhiên, nguyện vọng trở thành sự thật.

Vưu Lộ lớn hơn cô ba tuổi đã tự ấy sửa lại nguyện vọng thi đại học, biến học viện múa mà mẹ đã chọn cho thành đại học nông nghiệp. Đợi đến khi mẹ phát hiện ra thì mọi sự đã rồi.

Năm đó, Vưu Lộ đã không chút sợ hãi mà nói với mẹ: “Từ trước đến nay con chưa bao giờ thích múa, múa cho mẹ nhiều năm như vậy, đến ngày hôm nay con cũng nên tự sống tốt cuộc đời của chính mình một lần.”

Chị nói: “Con thích thực vật, thích nghiên cứu khoa học, thích cảm giác ướt đẫm mồ hôi khi ở dưới mặt trời, mẹ, con muốn cuộc đời mình không phải ngày đêm khổ lyện trong phòng luyện tập chỉ vì vài phút biểu diễn trên sân khấu. Con muốn được sống cho chính mình, không phải vì những người xa lạ bắt tám cây cọc cũng không nối được quan hệ dưới đài kia!”

Mẹ đẩy chị ra khỏi nhà, bảo chị cút đi, mà chị cũng đã cút thật.

Trong mấy năm đó, chị ở ngoài làm công, chuyện gì cũng làm – rửa chén, bưng bê, dạy kèm, thậm chí còn đi giao hàng.

Ba lén mẹ đưa chị tiền, nộp học phí thay chị, mỗi lần mẹ phát hiện, đều cãi nhau ầm ĩ một trận. Mà lần quyết liệt nhất là lúc chị đi thực tập ở năm tư, chị đến sở nghiên cứu nông nghiệp ở nông thôn, yêu một thầy giáo quê nơi đó, một người đàn ông bình thường sống ở nông thôn.

Chị muốn gả cho anh ta, mẹ chỉ nói một câu: “Từ nay về sau đừng bước vào cửa nhà tao nữa.”

Mẹ luôn trông ngóng mỏi mòn vào con thiên nga nhỏ có thể thực hiện nguyện vọng năm đó thay mình, nào ngờ ấy không phải là một con thiên nga ngoan ngoãn, sau khi đủ lông đủ cánh thì không nghe lời bà nữa, cuối cùng bản tính ngang bướng khó dời, bay khỏi lòng bàn tay của bà.

Sau đó thì sao?

Sau khi bà cảm thấy mọi ước mơ của mình đã tan vỡ, quay đầu lại mới nhìn Vưu Khả Ý, nhìn thấy đứa con gái bị bà lạnh nhạt nhiều năm trời. Khi ấy, Vưu Khả Ý đã lớn rồi, không còn là một cọng giá đỗ ốm yếu nữa, cô mười lăm tuổi, hai gò má đầy đặn, vì đang dậy thì nên đã bắt đầu có đường cong của thiếu nữ.

Cô luôn sống dưới cái bóng của chị, thế nên càng cố gắng chăm chỉ học múa hơn bất kì ai, quả thật, cần cù bù thông minh, cuối cùng cũng có thể trở nên nổi bật.

Cô chọn ballet và múa hiện đại, vào khoảnh khắc đứng trên sân khấu, tiếng vỗ tay bên dưới vang rền như sấm. Đội trưởng của đoàn Văn công là bạn bè nhiều năm với Chúc Ngữ, lúc ấy cũng quay đầu nói với bà: “Tôi nhìn thấy con thiên nga thứ hai rồi đấy.”

Trong lòng có một hạt mầm âm ỉ thức tỉnh, bỗng nhiên Chúc Ngữ nhận ra, có lẽ giấc mộng năm xưa vẫn chưa chấm dứt, nó vẫn có khả năng thành hiện thực.

Lúc Vưu Khả Ý tỉnh lại thì mặt trời đang xuống núi, tia nắng màu quả quýt như vệt sáng mông lung, xuyên qua khung cửa sổ lớn, dịu dàng in dấu lên người cô.

Cô khập khiễng đi tới trước gương, nhìn thấy thấy một cô gái hai mươi mốt tuổi.

Cô gái ấy có gò má phớt hồng, đôi mắt trong như nước, lớp chớp mắt như đom đóm lúc hiện lúc tắt. Đôi môi của cô gái ấy đỏ hồng, khi cười rộ có hai cái lúm đồng tiền, như đóa đào vừa hé nở.

Cho dù lông mày có nhạt, nhưng chỉ cần vẽ một chút thì nhất định trông sẽ hoạt bát hơn nhiều. Lúc không vẽ thì trông hơi mệt mỏi, nhưng cũng chẳng xấu.

Vưu Khả Ý rửa mặt bằng nước lạnh, vì ngủ lâu mà đầu óc không tỉnh táo lắm.

Năm đó, khi con thiên nga trắng thật sự bay đi, rốt cuộc con vịt con xấu xí là cô mới có được cơ hội thay thế. Thế nhưng đến ngày hôm nay, con vịt con xấu xí ấy mới phát hiện, thì ra vinh quang mà nó hằng mơ ước chẳng phải thứ tốt đẹp gì, vì nó là một xa xỉ phẩm dùng tự do làm giá phải trả.

Cái gọi là xỉ phẩm kia, chính là thứ chỉ thích hợp được đặt trong tủ kính để ngắm nhìn, một khi lấy được rồi, thì như ngọc quý bị vấy bụi, mất đi vẻ xinh đẹp rạng rỡ mà nó đã từng có.

Trong một tháng nghỉ bệnh, Vưu Khả Ý đã bỏ lỡ mất một chuyện rất quan trọng.

Vào tuần nghỉ phép thứ hai, chủ nghiệm khoa gọi điện cho, đầu tiên hỏi vết thương ở chân thế nào, sau đó tiếc rẻ nói cho cô biết, đã sắp xếp cho người khác tập bài múa hôm kỉ niệm thành lập trường rồi.

Ngay từ đầu học kỳ có nghe chủ nhiệm khoa nhắc tới, khi ấy cô giáo đã nói với Vưu Khả Ý, ngày kỉ niệm thành lập trường sẽ có ủy viên quản trị nhà trường và một vài doanh nghiệp tài trợ giấu mặt tham gia, nếu như nắm được cơ hội này thì những cơ hội khác sẽ lũ lượt kéo đến.

Vưu Khả Ý giải thích, từ đây đến ngày kỉ niệm thành lập trường còn hơn hai tháng nữa, cô hoàn toàn có thể nghỉ ngơi cho lành chân ở tháng đầu, từ tháng thứ hai sẽ đi tập múa lại.

Thế nhưng chủ nhiệm khoa lại nói: “Khả Ý, tuy rằng cô cũng rất mong em là người biểu diễn,thế nhưng phải phải chuyện này thì chẳng còn cách nào nữa. Lúc họp, bí thư nói chân em bị thương rồi, cách tốt nhất là tìm một bạn học khác để biểu diễn, tránh trễ nãi thời gian tập luyện. Dù gì thì cô cũng không thể cứ khăng khăng theo ý mình được…”

Vưu Khả Ý trầm mặc một lát mới thưa: “Em biết rồi ạ, em vẫn xin cảm ơn cô.”

Nguyên nhân không vui, ngoại trừ không thể tham gia ngày kỉ niệm thành lập trường mà còn vì, người may mắn thay thế vị trí kia chính là đối thủ của cô, La San San. Có trách thì cũng trách quy định của nhà trường chỉ chọn một người trong mọi buổi tuyển chọn, hai đối thủ xuất sắc luôn cạnh tranh không nhường, không thành kẻ thù mới là lạ.

Mà sau lần đại diện cho học viện múa đi tham gia ngày kỉ niệm thành lập trường, rất có thể sẽ được đại diện nhà trường đi tham gia những trận thi đấu quốc tế, cơ hội thế này rất hiếm có, sao cô lại không biết chứ. Nếu từng dự thi những cuộc thi như vậy, lí lịch của cô sẽ trở nên rất tươi sáng, sẽ có nhiều lựa chọn hơn cho công việc tương lai… không cần phải chịu sự quản thúc của mẹ.

Chỉ biết trách do số mình không may thôi.

Cô cúp điện thoại ra ngoài ban công hít thở không khí, vừa mở bức rèm nặng nề, chớp mắt, ánh nắng tràn ngập cả căn phòng, vô số hạt bụi nhỏ xíu đang tưng bừng nhảy múa trong không trung.

Cô nheo mắt theo bản năng, vừa mở ra, thì thấy có một người đang đứng trước cửa sổ sát trần.

Nghiêm Khuynh bận bộ quần áo mặc nhà đứng ở đó, kẹp nửa điếu thuốc giữa hai ngón tay, khói thuốc nhẹ nhàng bay trong không trung, sau đó từ từ biến mất.

Đồ bộ Nghiêm Khuynh mặc màu xám đậm, đồ thể thao, thoạt nhìn trông đầy sức sống, hoàn toàn khác với thân phận của anh.

Nhìn thấy ánh mắt của cô, anh nở nụ cười trong làn khói trắng, như một con mèo lớn biếng nhác.

Vưu Khả Ý cũng cười, lại ngượng ngùng đứng ngây ngốc trước cửa sổ. Hai người mặt đối mặt thì lúc nào cũng cảm thấy hơi lúng túng… vì thế, xoay người về quay về ghế sofa xem TV.

Thật ra cứ chuyển kênh tới lui, đến cô cũng không biết rốt cuộc mình đang xem cái gì. Nhưng đã kéo rèm ra rồi, cô lại không dám quay đầu nhìn xem liệu Nghiêm Khuynh có đang ở đó hay không, thế nên suốt buổi trời, cả người cứng đờ, ngồi ngay ngắn, cứ lo anh sẽ nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của mình.

Đến khi cả người nhức mỏi, cô mới quay đầu lại, thấy trước cửa sổ trống không, chẳng biết người đàn ông kia đã không còn ở đó tự lúc nào.

Cả người lập tức thả lỏng, cô cười ngây ngô hai tiếng, cảm thấy mình bây giờ mới thật là ngu ngốc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp