Có một lần cô nghĩ chắc mình không phải con của mẹ, bởi vì tất cả quan tâm của mẹ đều đặt trên người chị, thứ dành cho cô chỉ toàn thất vọng và xem thường.
Mà nay, lúc cô nghĩ rằng, rốt cuộc mẹ cũng có thể nhìn đến mình thì mới hiểu ra, mẹ chỉ đang nhìn một sản phẩm thay thế, một con búp bê biết múa thay chị, một người máy hoàn thành ước mơ thay mẹ.
Vưu Khả Ý nhắm mắt, lại cảm thấy hốc mắt cay xè, cay đến muốn chết được.
Cô dùng sức dụi mắt, vẫn không dám mở, chỉ sợ vừa mở mắt thì sẽ có chất lỏng không nghe lời chảy ra ngoài.
Chẳng biết xe đã dừng lại từ lúc nào, cô mở đôi mắt ngấn lệ, lại nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh trong kính chiếu hậu.
Nghiêm Khuynh ngồi trước đưa cho cô một bọc khăn giấy, cũng không lên tiếng.
Cô sụt sùi, trả lời anh bằng giọng mũi: “Cảm ơn.”
Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Do chân đau quá, hơi không chịu nổi.”
Anh gật gật đầu, như hoàn toàn không nghi ngờ lời nói dối của cô – Dù rằng lời nói dối này quá ư là kém cỏi.
Vưu Khả Ý lại giải thích: “Mẹ tôi bình thường không như thế, quan hệ của chúng tôi rất tốt.”
Nghiêm Khuynh vẫn gật đầu, không đáp.
Cô cảm thấy thật thất bại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào như tự nhủ: “Tình cảm tốt, quan hệ tốt… Chẳng biết gạt ai.”
Mãi một lúc sau, cô nghe thấy người ngồi ở trước thấp giọng nói: “Việc gì phải khắt khe đến vậy? Một từ như ‘người mẹ’, có thể xuất hiện trong đời đã là một chuyện tốt rồi, dù sao có cũng còn hơn không.”
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, thế nhưng vừa nhìn lên thì đôi mắt trong kính chiếu hậu kia đã dời đi.
Nghiêm Khuynh nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nhạt nhẽo, khởi động xe, như thể ban nãy chẳng hề nói bất cứ điều gì.
…
Vưu Khả Ý bước khập khiễng, mắt cá chân phải rất đau, thế nhưng cô cũng chẳng mong Nghiêm Khuynh sẽ đến giúp mình.
Trước cổng bệnh viện có hai bậc cầu thang, bước lên hơi khó khăn, khi cô đang lảo đảo thì người phía sau đã lập tức đưa tay đỡ.
“Cảm ơn.” Cô thấp giọng nói, sau đó lại ung dung tách ra một khoảng.
Nghiêm Khuynh hơi khựng lại một chút, lướt qua người cô, “Tôi đi đăng ký.”
Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, Vưu Khả Ý ngồi trên ghế ở cổng vào, nhìn thấy người đàn ông kia đang im lặng xếp hàng đăng ký, từ đầu tới cuối đều không quay đầu nhìn cô một cái.
Chiếc áo măng tô của anh phẳng phiu, càng làm nổi bật chiều cao, được ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến sườn mặt có phần mông lung mờ mịt.
Anh và thế giới của cô vốn không hề giao nhau, lúc này đây lại đứng xếp hàng đăng ký cho cô.
Cuối cùng bác sĩ nói cô chỉ bị trặc chân bình thường thôi, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi, thế nhưng một tháng tới không được múa.
Sau khi bôi thuốc và băng lại, hành động của cô có phần bất tiện, lúc cố gắng xoay người nhặt chiếc giày phải thì đã có người nhặt lên trước.
“Cái đó–” Cô hơi lúng túng, “Tôi tự làm được rồi.”
Nghiêm Khuynh nhận xe lăn từ tay y tá, đẩy tới trước mặt Vưu Khả Ý, sau đó đỡ cô ngồi lên, cuối cùng chỉ nói một câu: “Không sao.”
Băng qua đại sảnh, xe lăn thẳng một đường tới chiếc taxi đang đậu ngoài cổng. Lần đầu tiên Vưu Khả Ý được hưởng sự đãi ngộ đặc biệt này, trước ánh mắt của rất nhiều người, mặt hơi ửng đỏ.
Lúc sắp ra khỏi cổng thì lại gặp một người phụ nữ đang đi vào, khi tầm mắt lướt qua Vưu Khả Ý, lập tức sửng sốt.
“Khả Ý?”
Vưu Khả Ý há hốc miệng, không ngờ lại gặp chị ở bệnh viện.
Vưu Lộ đến bệnh viện khám thai, vừa nhìn thấy em gái đang ngồi xe lăn, bị dọa một trận, trợn tròn mắt.
Vưu Khả Ý vội vàng giải thích tiền căn hậu quả, nói rõ mình chỉ bị trặc chân, ra vào bệnh viện bất tiện, thế nên y tá mới đẩy xe lăn cho.
Vưu Lộ thở phào, lúc này, ánh mắt mới dừng lại trên người Nghiêm Khuynh, “Cậu đây là…”
Nhất thời Vưu Khả Ý cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Khuynh gật đầu chào Vưu Lộ trước, “Chào chị, tôi là tài xế chở cô Vưu đến bệnh viện.”
Trái tim của Vưu Khả Ý đập chậm nửa nhịp, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đường cong rất đẹp của cằm anh… Cùng chiếc áo măng tô và áo thun màu trắng lộ ra bên trong.
Cô nghĩ, đúng là một người thô kệch không biết phối đồ, áo măng tô lại đi với áo thun.
Thế nhưng tầm mắt lại dừng trên cổ anh một chút, cô nhìn hầu kết của Nghiêm Khuynh, vì nói chuyện mà nó khẽ rung lên.
Vưu Lộ không ngờ một tài xế taxi mà lại tốt đến vậy, còn giúp đưa khách vào bệnh viện, vì thế cho tay lấy túi tiền trong túi xách, cảm kích nói: “Cảm ơn anh, thời buổi này hiếm mà gặp được người tốt như vậy, lấy việc giúp người làm niềm vui.”
Vưu Khả Ý vội vàng ngăn lại, nói mình có mang tiền xe theo rồi.
“Sao em lại không hiểu chuyện thế hả?” Vưu Lộ đẩy tay cô, khăng khăng đưa 200 tệ cho Nghiêm Khuynh, “Đây là chút tấm lòng, cảm ơn anh đã giúp đỡ em gái tôi.”
Vưu Khả Ý xấu hổ nhìn Nghiêm Khuynh, có hơi lo anh sẽ nổi giận.
Nhưng anh chỉ lắc đầu, “Không cần, chỉ tiện tay làm thôi.”
Vưu Lộ một mực đưa tiền, lại nói cảm ơn lần nữa, cứ muốn anh phải nhận.
Vưu Khả Ý chỉ muốn thoát khỏi tình huống xấu hổ này, vội vàng lấy tiền, nhét thẳng vào tay Nghiêm Khuynh, sau đó nói với Vưu Lộ: “Chị đi khám đi, bây giờ em về đây, Lục Đồng đang ở nhà chờ cơm em đó!”
Vưu Lộ lo lắng, muốn đưa cô về. Vưu Khả Ý chỉ đành ra hiệu cho Nghiêm Khuynh mau đi nhanh, cười rồi vẫy tay với Vưu Lộ, bảo Lục Đồng sẽ ở dưới lầu đợi, chị đừng lo lắng.
Trên đường về nhà, trong xe vẫn yên lặng, lúc xuống xe, Nghiêm Khuynh mở cửa gọi cô lại, đưa trả hai trăm tệ kia.
Cô hơi xấu hổ, “Tôi chưa trả phí đăng ký và tiền thuốc cho anh mà, anh, anh cứ cầm đi…”
“Nhiêu đó cộng lại cũng không đến một trăm.” Nghiêm Khuynh nói.
“Thì anh cứ giữ phần dư là được, anh kiếm tiền cũng…” Vưu Khả Ý nói theo bản năng, thế nhưng lại lắp bắp giữa chừng, càng xấu hổ, “Anh kiếm tiền, khụ khụ, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì…”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô bỗng nghe thấy người ở trước cúi đầu cười ra tiếng, vừa ngẩng lên thì lại nhìn thấy hầu kết của anh rung rung.
Đó là một sự rung động thong thả mà tinh tế, thản nhiên, lại tùy tiện.
Như có cơn gió mùa đông trên núi tuyết đột nhiên ùa xuống, tuyết đọng trên đầu cành khẽ động đậy, có bông tuyết rì rào rơi xuống, lặng lẽ phủ lên mặt đất lấp lánh ánh tuyết này.
Nhưng mà rất đẹp, rất gợi cảm.
Cô hơi kinh hãi cúi thấp đầu, lại nghe thấy tiếng anh cười như có như không hỏi: “Sao cô biết tôi kiếm tiền không dễ dàng?”
Cô hắng giọng ho khan: “Anh dãi nắng dầm mưa, sống những ngày đao kiếm, đương nhiên không dễ dàng…” Rốt cuộc luyên huyên đến câu cuối thì chính cô cũng không nói nổi nữa, chỉ cảm thấy mình đúng là sinh viên văn nghệ, nói gì cũng lộn xà lộn xộn, như văn tiểu học không đạt yêu cầu.
Dãi nắng dầm mưa…
Sống những ngày đao kiếm…
Cứ như anh là nhân vật chính trong truyện Tiếu ngạo giang hồ.
Kết cuộc khi lúng túng ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt luôn bình lặng không gợn sóng xuất hiện chút ý cười, khiến cả người của anh trở nên dịu dàng hẳn. Con ngươi đen thẫm mà sáng ngời, khóe môi hơi nhếch lên, khiến đuôi mày khóe mắt cũng mang theo hơi ấm.
Thế nhưng nụ cười kia lại biến mất quá nhanh, trong chớp mắt, Nghiêm Khuynh đã nhét tiền vào tay cô, nghiêng người đóng cửa xe lại, “Đi thôi, tôi đưa cô lên.”
Vưu Khả Ý được anh dìu hai bước, bỗng dừng lại.
“Chuyện đó…”
Ban nãy đầu óc bị chạm mạch, bây giờ mới ý thức được, cô thế mà lại đồng ý để một người xa lạ đưa mình về.
Hơn nữa người lạ trước mắt này lại là một người đàn ông có thân phận phức tạp.
Nghiêm Khuynh cũng dừng lại, không nói, lẳng lặng nhìn cô, tựa như có thể thấu suốt tâm tư trong lòng Vưu Khả Ý.
Đôi mắt sáng ngời mà thâm sâu, tầm mắt hai người gặp nhau giữa không trung như không hề có chút trở ngại nào, chờ đợi câu trả lời của cô.
Vưu Khả Ý thoáng chần chừ, sau đó đưa tay nhấn nút thang máy, “Không có gì, chỉ là muốn nói nhà của tôi hơi bừa bộn, có thể không tiện mời anh vào ngồi một chút.”
Đây là bước nhượng bộ lớn nhất của cô rồi.
Ánh sáng trong thang máy luôn thừa thải, như muốn mang ánh dương rực rỡ nhất của giữa hè vào trong mảnh đất trời nhỏ hẹp này.
Chân phải không thể dùng lực, thế nên trọng tâm cả người đều dồn hết lên chân trái, vốn chỉ đang khẽ bám vào tay, thế nhưng dần dần cả người đều ngả tới gần vai anh. Vưu Khả Ý xấu hổ cố gắng đứng thẳng người lại, chân trái mỏi chết đi được.
“Không cần để ý.” Nghiêm Khuynh thậm chí còn không xoay đầu dù chỉ một chút, vững vàng giữ cánh tay cô, “Nếu không sẽ rất mệt.”
Vì thế, nhất thời dáng hai người dựa vào nhau thật gần, hơn nửa người cô đều tựa cả vào anh.
Sự tiếp xúc gần như không có khoảng cách, thân thiết đến mức khó mà lờ đi…
Vưu Khả Ý ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, mang theo hương bạc hà như có như không, vì thế để kiềm chế trái tim đột nhiên tăng nhịp đập của mình, giả vờ như không có gì xảy ra mà hỏi: “Anh hút thuốc vị bạc hà à?”
“Không phải.”
“Tôi ngửi thấy mùi bạc hà.” Cô ho khan, cúi đầu nhìn bóng của hai người.
Ấy mà lại trông như một cặp tình nhân đang yêu thương ngọt ngào.
Đỏ mặt.