Vưu Khả Ý nhắm mắt thở dài như cam chịu, “Em biết đây không phải lúc nên khóc. Em theo đuổi anh lâu như vậy, cuối cùng cũng đổi được cái gật đầu của anh, em nên vui mới phải, khóc thế này thì kì quái quá—”
“Vưu Khả Ý.” Bỗng dưng Nghiêm Khuynh gọi cô, vẫn như cũ không lộ thanh sắc, nhưng từng chữ đều như lại đang thổ lộ tình nồng.
Vưu Khả Ý mở to mắt nhìn Nghiêm Khuynh, thấy tay anh đặt trên mu bàn tay của mình.
Vì yếu, tay anh trắng nhợt không chút huyết sắc, nước biển được truyền dưới da, mạch máu màu xanh càng trở nên nổi bật dị thường.
Anh cứ dịu dàng đặt tay mình trên tay cô, sau đó nhìn chăm chú vào Vưu Khả Ý, khẽ nói: “Chuyện tốt nhất em đã làm, chính là không để ý sự hèn nhát và nhu nhược của anh, chưa từng buông bỏ anh. Anh trốn trong thân xác mình, là em đã lay anh dậy. Nói anh biết rằng con người phải sống trong dòng sông dũng cảm, phải như con sông kia, cố gắng hết sức để theo đuổi mục đích của mình. Em đã làm quá nhiều rồi. Chỉ một việc đó đã sớm khiến những thứ anh làm trở nên bé nhỏ, không đáng nhắc tới.”
Trong khoảnh khắc, Vưu Khả Ý không thốt nổi nên lời.
Cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn vẻ mặt lạnh lùng như trước đây, nhưng nay lại có thể phát hiện được tâm tình được anh giấu trong đáy mắt rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play