Nghiêm Khuynh không để Vưu Khả Ý nói tiếp, chỉ từ từ đặt tay mình đè trên tay cô, sau đó thấp giọng bảo: “Vưu Khả Ý, đừng sợ.”
Từng câu từng chữ dịu dàng như táo đỏ đầu cành trong tiết xuân ấm áp.
Thoáng chốc, vành mắt Vưu Khả Ý ửng đỏ, chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, rốt cuộc đã đánh nát hàng phòng bị cô cực khổ chống đỡ.
Cô lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nghẹn ngào nói: “Lúc nào anh cũng bắt em chờ, lần nào cũng làm cho em phải đợi.”
Môi Nghiêm Khuynh run run, muốn nói gì đó, lại nghe cô khàn khàn tiếp: “Nhưng em luôn không chờ được anh, chờ đợi thế nào cũng chẳng thấy.”
Cô nhớ lại lần Nghiêm Khuynh chịu chém thay mình ngày trước, rõ ràng anh bảo đi chậm hơn, sẽ về tìm cô sau, thế nhưng cô ngồi đợi một mình trước hàng hiên cả buổi chiều rồi đến tận tối muộn, vẫn không chờ được anh.
Không muốn khóc trước mặt anh, thế nên cô giơ tay cố dụi vành mắt đỏ hồng, nghẹn ngào: “Anh lúc nào cũng vậy, nói mà không giữ lời.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play