Câu nói ấy như tiếng còi vang rền, ba gã kia lập tức rút dao ra.
Với bản lĩnh thành thạo của mình, Nghiêm Khuynh dùng tay không để giải quyết gã cầm đầu, sau đó đoạt được con dao kia, đạp thêm một cú vào gã đã bị anh quật ngã, như cười như không mà nói: “Từ lúc nào mà lưu lạc để cho một ả đàn bà sai khiến tụi mày thế này?”
Hai gã còn lại cảnh giác đứng cách ra hai bước, không dám hành động.
Gã nằm trên mặt đất bò dậy, thấp giọng nói: “Anh Nghiêm, tụi tôi chỉ làm theo lệnh, không phải thật sự muốn đối nghịch với anh. Lão Phương kéo một xe người tới tìm anh, phải lập tức đi ngay. Chẳng qua chúng tôi chỉ tới để giữ chân, cho ông ta có kịp thời gian chạy đến.”
Vừa dứt lời, có tiếng huyên náo ầm ĩ truyền từ ngoài hẻm.
Nghiêm Khuynh đưa mắt quét qua ngoài đầu hẻm, chỉ thấy một cô gái đang đứng dưới đèn đường nhàn nhạt, là cô gái đã nhắc anh cẩn thận. Chiếc ánh măng tô màu trắng và màn đêm đen tối không hề hợp nhau, như một bó lửa, chói mắt mà rực rỡ.
Lại là cô sao?
Anh ném dao trong tay, lái xe chạy tới đầu hẻm, mở cửa, níu tay rồi nhét cô vào ghế sau, sau đó lại khởi động xe… Tất cả động tác đều liền mạch lưu loát.
Đoàn người đông nghìn nghịt hung hãn ùa vào ngõ hẻm như nước lũ, anh ngồi vào ghế trước, một chân đạp ga, chạy thẳng về phía đám người kia không một chút do dự.
Vưu Khả Ý bị giật ngược ra sau theo quán tính, nhìn thấy cảnh này mà sợ hãi.
Anh muốn làm gì?
Giết người à? Cứ tông thẳng qua đám người này sao?
Cô siết chặt ống tay áo, nhắm chặt mắt lại, chỉ thấy tiếng mắng chửi ầm ĩ và tiếng động cơ vang rền đan xen vào nhau.
Lúc mở mắt ra nhìn thì chiếc xe đã ra khỏi ngõ.
Màn đêm không còn tồn tại nữa, trước mắt là một đường cái rộng rãi sáng sủa.
Cô thì thào hỏi: “Anh, anh tông người ta rồi?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn cô qua kính chiếu hậu, không nói tiếng nào, chỉ cười hai tiếng, “Tông rồi thì sao?”
“Sẽ ngồi tù.” Cô trả lời theo bản năng, ngón tay từ từ chuyển tới túi áo khoác măng tô, trong đó có di động của cô.
Nhưng mà vất vả lắm cô mới lấy được điện thoại ra thì người đàn ông kia lại đạp mạnh lên thắng xe, nhìn chằm chằm vào cô qua kính chiếu hậu, như cười như không hỏi: “Muốn báo cảnh sát?”
Tay của Vưu Khả Ý cứng đờ, thậm chí cái di động tuột khỏi tay rơi trên ghế cũng không dám nhặt lại.
Đêm đông, xe taxi, cùng ở chung với một người đàn ông nhìn qua trông như phần tử bất lương của xã hội.
Cô mím môi, đưa tay dời đến chốt cửa, “Chuyện đó, xin lỗi đã làm phiền anh, nếu không có việc gì, tôi đi trước.”
Người đàn ông kia cười hai tiếng, cũng không ngăn lại, chỉ chậm rãi nói: “”Tiểu thư à, tôi cho rằng ở đâu gặp nguy hiểm, ở đó hẳn là có cảnh sát nhân dân.”
Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh nhưng ngời sáng kia.
“… Không hề có một chút ý thức an toàn cơ bản nào, sao cô có thể sống khỏe mạnh tới bây giờ vậy?”
Giọng điệu của anh thờ ơ, thậm chí còn mang chút châm biếm như có như không.
Vưu Khả Ý mở cửa xe đi xuống, bị gió đêm lạnh như băng thốc vào người, tựa như lá gan cũng lớn hơn. Cô nói với người trong xe: “Anh lo quá rồi, tôi lớn thế này, nguy hiểm duy nhất mà tôi gặp phải chính là bước lên xe của anh. Bây giờ xuống rồi, không có tai họa ngầm nào nữa đâu nhỉ?”
Như sợ bị trả thù, cô đóng sập cửa xe, sải bước chạy về phía tiểu khu ở cách đó không xa, lờ mờ nhận ra đến bước chân cũng cứng đờ, lập cập.
Nói không sợ là nói dối.
Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đánh nhau ác chiến thế này, tay của cô cũng run rẩy.
Quay đầu nhìn chiếc taxi màu lam vẫn đậu yên không nhúc nhích, hay lắm, người đàn ông kia sẽ đuổi theo hay đánh cô… Cả người cô cứng nhắc siết cái áo măng tô, rảo nhanh bước chân, chỉ muốn mau mau về nhà.
Thật ra Nghiêm Khuynh lại không vội rời đi, ngược lại còn tựa lưng vào ghế, móc điếu thuốc, từ từ châm lửa rồi rít một hơi.
Cô gái trong kính chiếu hậu đi rất nhanh, thế nhưng bước chân và sự bình tĩnh trong giọng nói ban nãy như hoàn toàn trái ngược, có phần cứng ngắc, mất tự nhiên.
Anh nhả khói, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên ghế sau.
… Một chiếc di động màu trắng đang lặng lẽ nằm đó, yên ổn, thậm chí đến cả vị trí đánh rơi cũng thật là quen thuộc.
…
Trong quán bar với ánh sáng lờ mờ và đủ loại âm thanh hỗn độn, ban nhạc trên sân khấu gào hát nhạc Rock khan cổ họng, những người trên sàn nhảy, giãy dụa không biết mệt mỏi.
Có một người biếng nhác dựa vào ghế salon, xem ra đang ngủ, mà cũng không biết tại sao anh ta lại có thể ngủ được ở một nơi ầm ĩ thế này.
Ở phía trước quầy bar có một gã đàn ông vóc người nhỏ thó bộ dạng hèn mọn đang lấy cái gì từ trong túi áo jacket, cảnh giác nhìn xung quanh một lúc, đến khi tầm mắt rơi xuống ghế salon thì giả vờ bình tĩnh, hơi khựng lại một chút, sau đó đưa cho người phụ nữ trước mặt.
Cũng vào ngay lúc đó, người đàn ông đang dựa trên ghế salon đột nhiên đứng dậy, xuyên qua đám đông đi thẳng tới trước mặt gã, đoạt lấy cái túi trong suốt được dán kín từ trong tay người phụ nữ kia.
“Anh, anh Nghiêm…” Gã nhỏ thó lắp bắp, bộ dạng cung kính sợ sệt, tay cũng run rẩy.
“Đây là cái gì?” Nghiêm Khuynh không thèm đếm xỉa dí cái túi nhỏ kia tới trước mặt gã, giọng nói trầm thấp thong thả, đôi mắt hoàn toàn không có chút ấm áp, cách khuôn mặt gã một đoạn.
“Đây là, đây là…” Gã nhỏ thó càng run rẩy dữ hơn, không dám nhìn vào mắt anh.
Ngay lập tức có mấy người xuất hiện ở sau Nghiêm Khuynh, anh không quay đầu, chỉ bình tĩnh nói: “Tao nhớ đã nói rõ, ở chỗ của tao, đừng để tao nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này.”
Anh xoay người đi, chỉ để lại một câu căn dặn như có như không.
“Sau này đừng để tao gặp lại mày.”
Đám người kia nhanh chóng kéo gã nhỏ người kia rời đi.
Chẳng được bao lâu thì Lục Khải đã trở về từ bên ngoài, đặt mông ngồi xuống ghế salon, “Ok rồi, anh Nghiêm, em đã ném thằng ngu đó đi rồi!” Thấy anh không để ý tới mình, Lục Khải ghé tới nhìn cái di động màu trắng trong tay Nghiêm Khuynh, “Ở đâu ra vậy? Anh chơi cả đêm, cái điện thoại này trông đàn bà như vậy, không sợ mất vẻ nam tính của anh à!”
Nghiêm Khuynh khẽ cười, đẩy đầu của cậu ta ra, hờ hững nói: “Nhặt được.”
“Đệt, em cũng muốn được may mắn như thế, tiện tay nhặt được ngay một cái Note 3!” Mắt Lục Khải lấp lánh nhìn anh chờ mong.
Nghiêm Khuynh liếc cậu ta một cái, duỗi chân đạp một cú, “Cút!”
“Ui ui ui! Anh có hâm mộ sự dễ thương đáng yêu của em thì cũng không thể bất ngờ tập kích như vậy chứ!” Lục Khải khoa trương gào toáng lên, sau đó mới đổi sang vẻ nghiêm túc, “Đúng rồi, anh Nghiêm, ban nãy em vừa nhận mấy cú điện thoại, nghe đâu Lão Phương tung tin khắp chốn nói anh có bạn gái, chính là người đã xuất hiện trong ngõ hẻm tối nay…”
Con mắt Nghiêm Khuynh đanh lại, “Sau đó thì sao?”
“Bọn họ đang tìm cô ấy.”
Nghiêm Khuynh cười, ấn nút bật sáng màn hình, điện thoại dừng lại ở màn hình chờ.
Hai cô gái đang nháy mắt cười to nhìn màn hình, một người cầm con cá mực còn lớn cả khuôn mặt.
Ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt của người nào đó, lúc sáng lúc tắt, có phần không thể nắm bắt.
Lục Khải thò đầu muốn nhìn ảnh trên màn hình, kết quả lại bị đá thêm một cú vào mông.
“Không phải bảo chú cút rồi sao? Còn ở đây làm gì?” Nghiêm Khuynh liếc cậu ta một cái.
Lục Khải tủi thân cắp mông bỏ đi, miệng nói rất hùng hồn: “Đàn ông thối bội tình bạc nghĩa!”
Nghiêm Khuynh lại giả vờ muốn đạp cậu ta cái nữa, cuối cùng Lục Khải cũng im lặng, chui vào sàn nhảy tìm gái đẹp.
…
Một đàn học trò ùa ra hết đợt sóng này đến sóng khác, như châu chấu bay ngang, ầm ĩ và hung hãn.
Trong đám đông, Vưu Khả Ý vừa đi vừa sờ tìm điện thoại theo thói quen, tìm cả buổi trời mới sực nhớ, tối qua cô lại đánh rơi nó trên xe taxi màu xanh kia mất rồi.
Người đàn ông ấy tên gì nhỉ?
Anh Nghiêm.
Cô lặp đi lặp lại cái tên ấy, cứ thấy dưới vẻ oai phong lẫm liệt kia còn ẩn giấu cảm giác vui vẻ. Nếu như tối nay lại đến phố ăn vặt tìm anh, liệu di động có còn quay về với cô như lần trước nữa không?
Cho dù tối qua Lục Đồng đã cười nhạo cô: “Cậu tưởng người ta lăn lộn giang hồ ăn no không cần tiêu hóa, ngồi ngay ngắn trong khu ăn hàng ầm ĩ đó làm Lôi Phong không nhặt của rơi, chờ cậu tới lấy lại di động?”
Lục Đồng là bạn cùng phòng với cô, cùng chuyên ngành, cùng lớp. Lúc vừa lên năm nhất đại học, gia đình mua nhà, mua cho cô một căn ở gần trường đại học, sau đó cô và Lục Đồng cùng chuyển vào ở chung. Cô không lấy tiền thuê nhà của Lục Đồng, nhưng thật ra do tự Lục Đồng thấy ngại, chủ động gánh những khoản như tiền điện nước hay phí quản lý tài sản, v..v..
Vì thế khi đến kì phải thanh toán, Lục Đồng lại oai phong đập mấy tờ hóa đơn lên bàn, “Cầm đi, chị thưởng cho em đó!”
Mỗi lần như thế, Vưu Khả Ý luôn có ảo tưởng bị người ta chơi gái ngay trong chính căn nhà của mình.
Lúc cùng đứng ở vỉa hè chờ đèn xanh với những người khác , Vưu Khả Ý vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện người nọ đang đứng ở bên kia đường. Bên kia đường có người đang lặng lẽ nhìn cô, không phải ai khác, chính là anh Nghiêm.
Lần này anh Nghiêm không đội mũ lưỡi trai, chỉ ngồi chỗ đó nhìn cô hững hờ, như thể chắc chắn rằng cô sẽ đi tới.
Anh vẫn mặc chiếc áo khoác dài màu đen hôm đó, khuôn mặt không mang bất kì biểu cảm gì, con ngươi đen nhánh trông rất giống một loại đá quý nào đó.
Anh tùy tiện gác tay lên xe gắn máy, giữa ngón trỏ và ngón giữa có kẹp điếu thuốc chưa cháy hết, từng đợt khói như có như không biến mất trong không khí, như một bức họa tĩnh lặng lâu đời.
Đèn vừa chuyển sang xanh, đám châu chấu hối hả băng qua đường, Vưu Khả Ý cũng đi tới trước mặt anh Nghiêm.
Cô chần chừ hỏi anh: “Anh ở đây…”
“Chờ cô.” Anh trả lời bằng hai từ đơn giản, tạm ngừng một chút lại từ tốn tiếp: “Lên xe.”
“Nếu anh muốn đưa di động cho tôi, ở ngay đây là được rồi, tôi—”
“Lên xe.” Anh nhìn thẳng về phía trước, nổ máy, động cơ như một chiếc Hummer, phát tiếng nổ đùng đoàng chói tai. Mà giọng nói của anh lại trở thành một thứ đối lập hoàn toàn với nó, bình tĩnh và trầm thấp, “Ngoại trừ di động, còn một chuyện quan trọng mà tôi cần phải nói với cô.”
Bầu không khí có hơi lắng xuống, Vưu Khả Ý đang do dự.
Biết anh là người không làm việc đàng hoàng, rất nguy hiểm, rất thần bí, thế nhưng khí chất tỏa ra quanh người anh lại khác một trời một vực với những gì cô tưởng tượng. Có lẽ vì anh đã cứu cô, có lẽ vì anh đã nhiều lần nhặt điện thoại của cô rồi trả lại. Cô chỉ chần chừ mấy giây, sau đó vẫn cứ nghe lời lên xe ngồi sau anh.
Anh ngồi ở trước đưa nón bảo hiểm cho, Vưu Khả Ý vừa đội vừa hỏi: “Anh không mang tôi đi bán đấy chứ?”
Anh Nghiêm cúi đầu cười: “Nhiêu đó thịt, tôi có thể mong bán được nhiêu tiền?”
Rõ ràng là cười nhạt thế thôi, trong giọng nói cũng chẳng thấy vui vẻ trêu đùa gì nhiều, nhưng được anh nói ra, lại cảm thấy có mấy phần thú vị.
Vưu Khả Ý còn chưa kịp nghĩ kĩ thì đã nghe thấy anh nói một câu: “Ngồi vững vào.”