Vưu Khả Ý nhéo đùi cô một cái, lại sợ ầm ĩ quá thì sẽ khiến đám thanh niên bên cạnh chú ý, thế nên chỉ đành lén lén đưa mắt ra hiệu, ý bảo cô tự mà xem bàn bên cạnh. Lục Đồng quay đầu lại nhìn, hiểu ý, nhỏ giọng nói, “Ăn đây, ăn đây, có thể có chuyện đâu chứ?”

Nói thì vậy, thế nhưng cô nàng vẫn tăng tốc độ ăn hơn.

Vưu Khả Ý luôn để ý những người ở bàn kia.

Hầu hết bọn họ đều nhuộm tóc màu rất nổi, mặc áo khoác da không hợp với tiết trời giá rét này lắm, lúc uống rượu chơi tù tì thi thoảng có phun mấy câu thô tục, quát gào chẳng kiêng nể ai.

Qua khoảng mấy phút sau, bỗng dưng có một chiếc xe motor phân khối lớn chạy tới ven đường, người đàn ông ấy không mang mũ bảo hiểm, nhưng lại đội mũ lưỡi trai, nhập nhóm với bọn họ, lúc dừng xe đi tới, anh ta thờ ơ đưa tay kéo vành nón xuống.

Anh mặc một chiếc áo măng tô màu đen sạch sẽ gọn gàng, gò má bị che khuất dưới cái bóng của nửa vành mũ, bước chân ung dung.

Gần như cả đám người đang nhốn nháo cùng đứng bật dậy ngay tức khắc: “Anh Nghiêm!”

“Anh Nghiêm!”

“Ơ kìa, anh Nghiêm mà lại đến đây ạ!”

Trong huyên náo ầm ĩ, sự cung kính quá mức kia có phần xa rời thực tế.

Lâu lâu mới về nhà một lần, chẳng ngờ lần nào về cũng cãi nhau với mẹ.

Vốn dì đang nấu ăn trong bếp, toàn là những món mà Vưu Khả Ý thích; ba cầm báo ở bên cạnh đọc tin, thi thoảng lại đọc to một, hai kiến thức dưỡng sinh cho cả nhà; mẹ và cô ngồi trên ghế salon, vừa hỏi chuyện trong trường, vừa nhìn cô gọt táo.

Tất cả đều đang rất ấm áp, rất bình thản, gần như đã khiến cô thật sự cảm thấy một niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Khi gọt táo xong đưa cho, mẹ có hỏi một câu: “Tháng mấy cuối năm thì bắt đầu thực tập?”

Vưu Khả Ý sực nhớ tới chuyện của mấy hôm trước, liền định nói cho bà nghe.

Năm nay cô đã lên năm ba đại học, từ tháng chín sẽ bắt đầu thực tập. Vì cuối tuần phải dạy múa ở trung tâm huấn luyện, thế nên cô đã vui vẻ đồng ý với quản lý, sẽ tới làm giáo viên dạy múa toàn thời gian cho trung tâm trong suốt kỳ thực tập.

Mẹ vừa nghe, gần như ngẩng phắt đầu, kinh ngạc hỏi lại: “Con vừa nói cái gì?”

Nét mặt của bà đã nói cho Vưu Khả Ý một điều rất rõ ràng, chuyện tiếp theo không ổn thật rồi.

Đầu tiên, trái táo đã được cô gọt xong bị dằn mạnh xuống mâm trái cây, sau đó bà đứng dậy chất vấn con gái: “Ai cho con đồng ý? Ai cho con tự tìm chỗ thực tập? Ai cho con quyền giấu mẹ mà quyết định một việc quan trọng như thế hả?”

Tiếng nào tiếng đó nặng nề, gằn từng tiếng như bắn mưa đá, cực kì hùng hồn.

Vưu Khả Ý hoảng hốt, đứng dậy giải thích theo bản năng: “Mẹ à, con chỉ thấy quản lý rất tốt với con, con cũng thích dạy múa ở đó. Kỳ thực tập rất ngắn, nếu có thể—”

Bà giận đùng đùng cắt ngang lời cô, giọng nói bén ngót, ầm ĩ như tiếng ấm nước kêu réo khi sôi, lại còn mang theo hơi nước bất an, phá rối sự yên tĩnh của căn phòng.

“Con thích à? Từ lúc con vừa vào đại học mẹ đã nói cho con rồi, sau này con sẽ vào đoàn Văn công, sẽ đứng múa trên một vũ đài mà nhiều người thậm chí còn không dám nghĩ đến, bắt đầu từ kỳ thực tập của con – có phải con xem lời nói của mẹ như gió thoảng bên tai hay không?” Vì tâm trạng đang mãnh liệt dậy sóng, hô hấp dồn dập, ngực phồng lên xẹp xuống, bà hoàn toàn không đếm xỉa bộ đang muốn giải thích mà không biết chen vào đâu của Vưu Khả Ý. Chỉ độc đoán ra lệnh, “Mẹ đã nói với trưởng đoàn rồi, chỉ cần chờ tới kỳ thực tập thì có thể gia nhập ngay! Con đi gọi cho cái trung tâm huấn luyện gì đó ngay, ngoan ngoãn vào đoàn cho mẹ!”

Ba đã đặt tờ báo xuống, đứng dậy đè vai của bà, thấp giọng khuyên: “Cứ từ từ mà nói, sao lại nổi nóng với con làm gì?”

Vưu Khả Ý nhìn đôi mắt giận dữ lạnh như băng kia, nhất thời không nói được tiếng nào.

Thật ra cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn giải thích, muốn để cho bà biết suy nghĩ của mình… Nhưng mà từ trước đến nay, lần nào cũng như lần đó, cái gọi là ‘Suy nghĩ của mình’ không được tồn tại, không có ý nghĩa gì cả.

Có lẽ cũng vì còn nhỏ nên bốc đồng, một lần lại một lần, muốn thử làm một chuyện vô nghĩa gì đó. Vậy nên Vưu Khả Ý vẫn ngoan cố cãi lại, dưới áp lực nặng nề, muốn để bà nhìn thấy sự không cam lòng của mình. Cô siết chặt lòng bàn tay, nhìn quả táo đã được gọt xong trong mâm trái cây, thấp giọng nói: “Mẹ ơi, con thật sự rất thích dạy trẻ con học múa. Con có thể múa, con muốn múa, muốn để nhiều người yêu thích nhảy múa. Có lẽ đãi ngộ của đoàn Văn công rất tốt, có lẽ sẽ có tương lai sáng lạn, nhưng mà con không thích cảm giác trói buộc đó, con–”

Trái táo kia bị người thô bạo cầm đi, người cầm như hoàn toàn không biết sự vô tội và những ước nguyện chất chứa muốn được vui vẻ ở chung ban đầu với mẹ trong nó của người gọt vỏ, chỉ mực ném mạnh nó vào thùng rác.

Một tiếng bịch vang lên, là tiếng động nặng nề khi có vật gì rơi vào trong thùng phát ra, cũng là tiếng trái tim chìm vào vực sâu không biên giới.

Chúc Ngữ cười lạnh lùng: “Thảo nào lại ngoan ngoãn gọt táo cho mẹ, mẹ còn tưởng mặt trời mọc đằng tây, thì ra là sớm định chọc mẹ tức chết, mẹ lại ngây thơ như vậy!”

Tầm mắt của Vưu Khả Ý nhìn chằm chằm vào quả táo bị người ta vứt đi.

Người ngây thơ nào phải là mẹ? Rõ ràng là cô.

Những tưởng rằng đây là khoảng thời gian hạnh phúc khi chung sống hòa bình hiếm có, kết quả thì sao? Kết quả sự ấm áp mà cô cố gắng duy trì chỉ kéo dài được gần mười phút đồng hồ. Như nụ hoa non nớt liều mình nở rộ, vừa nhú chút mầm non màu hồng phấn thì bất thình lình lại bị một trận mưa lớn tàn phá, chẳng còn chút mong muốn được khoe cánh.

Trái tim của cô như bị ai bóp nghẹn, thế nên những lời mà một phút trước vẫn còn kiềm lại trong lòng nay đều tuôn hết ra ngoài.

“Nếu con thật sự muốn làm mẹ tức chết thì đã không tốn nhiều năm như vậy để áp chế suy nghĩ của mình, để sống theo cuộc đời của mẹ. Nếu mà con thật sự muốn làm mẹ tức chết thì còn đợi ở đây làm gì? Đã sớm bỏ đi giống như chị từ lâu, nói không chừng sẽ được sống cuộc sống của chính mình, không phải lúc nào cũng bị người giam hãm, bị người điều khiển như một con rối gỗ nữa —”

Còn chưa nói hết thì dường như tất cả mọi chuyện đều xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Giọng nói của ba vội vàng mà nghiêm khắc: “Vưu Khả Ý!”

Cùng với nó còn có âm thanh tát mạnh vào má cô, tiếng lanh lảnh như tiếng thủy tinh vỡ, nháy mắt đã cắt ngang lời Vưu Khả Ý.

Ba kinh ngạc đến ngây người, ông tốn công vô ích kéo người vợ đang tức giận của mình, nhưng lại không thể giữ chặt thì người sau đã bỏ đi không quay đầu, về phòng ngủ, chỉ để lại tiếng sập cửa vang rền.

Đột nhiên trong phòng lại yên tĩnh. Vì tiếng động ầm ĩ ban nãy mà sự yên tĩnh lúc này có phần không thật, đột ngột như tiếng nước sôi bất ngờ bị đông cứng.

Đáng ra nên đoán trước, chỉ cần nhắc tới chị thì bà sẽ luôn có phản ứng quá khích như thế này, như bị người tóm được nhược điểm, thẹn quá hóa giận, sau đó sẽ nổi cơn tanh bành.

Vưu Khả Ý đứng dậy, lấy giỏ xách của mình trên ghế sofa, bước chân khẽ khàng đi ra ngoài, như đang dẫm lên lông vũ.

“Khả Ý…” Giọng nói của ba rất luống cuống, rõ ràng không biết phải xử lý tình trạng này thế nào… Hầu như chẳng có gì khác với cảnh trước đây.

Vưu Khả Ý đi ra cửa, cúi người mang giày, sau đó lấy cái khăn quàng ở trên kệ treo quần áo gắn ở cửa xuống, bình tĩnh quấn quanh cổ. Sau cùng mới quay lại mỉm cười với ông, “Con đi trước, ba.”

Như thể chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì, bình thản như ban đầu.

Trừ việc má phải của cô hơi sưng đỏ, nhìn qua có vẻ nhếch nhác.

Có điều cũng chẳng sao, cô quấn khăn quàng rồi đi ra ngoài, sau đó đóng cửa. Lại nói, gió bên ngoài rét lạnh thấu xương, sẽ nhanh chóng khiến má trái cũng thành như vậy mất.

Cô ngửa đầu nhìn bầu trời u ám đầy mây đen, có hơi tiếc nuối, lúc cô tới nhà thì vẫn còn nắng chiếu vẫn còn rực rỡ lắm. Thời tiết hôm nay vui buồn khó đoán, thay đổi thất thường.

Khi về nhà lại đi qua con hẻm kia, kì quái là tối nay, tất cả quán nướng đều không mở cửa.

Có chiếc xe taxi màu lam đậu ở cuối hẻm, được bao phủ bởi lớp đèn đường màu cam, nó lặng lẽ như một con thú khổng lồ đang ngủ đông.

Cảnh tượng này… không hiểu sao lại thấy quen.

Vưu Khả Ý chuẩn bị đi tiếp thì thấy bỗng nhiên có ba người đàn ông đi ngang qua, gã cầm đầu gần như hung dữ hất vai cô, khiến cả người cô lảo đảo.

Ngõ hẻm vắng vẻ, ba gã ngoắc một xe taxi đang chạy tới, tay phải không hẹn mà cùng giấu trong tay áo, rất khả nghi.

Cô nhìn theo vào ngõ nhỏ, cửa xe taxi nhanh chóng mở ra, có người đàn ông thong thả bước xuống xe, thuận tay kéo vành nón mũ lưỡi trai, sau đó thả nửa điếu thuốc lá hút dở đang lập lòe ánh lửa từ trong miệng xuống, lấy chân đạp tắt.

Đó là một cái mũ lưỡi trai màu đen tuyền, dạo gần đây đã xuất hiện rất nhiều lần trong tầm mắt cô.

Sau đó, rốt cuộc cô cũng ý thức được thứ mà ba người đàn ông kia đang giấu là gì. Dưới ánh đèn mờ, tụi nó lộ ra ánh kim loại, giống như vài đường sáng màu xanh lam lóe lên trong màn đêm đen kịt, đẹp mà lạnh lẽo.

Cô không kiềm được hét to về phía cuối hẻm: “Cẩn thận! Bọn chúng có dao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play