Trong khoảnh khắc đó, xe nổ máy vang rền, phóng nhanh như xẹt điện, khó khăn lắm cô mới kịp ôm chặt hông anh. Thật ra cũng không muốn tiếp xúc gần gũi như vậy, chẳng qua vì nếu không ôm chặt thì sẽ lập tức vùi thây dưới xe, đi đời nhà ma mất.
Trong mũ bảo hiểm có mùi thuốc lá nhàn nhạt, trước mũ không có miếng nhựa trong che lại, gió gào rít xông tới, vì nhiệt độ quá thấp mà thổi gò má cô rát buốt.
Cô nhớ tới cái tát mà mẹ cho mình hôm qua, lại nghĩ, nếu bà biết mình ngồi trên xe máy của một người đàn ông xa lạ thế này, không biết sẽ tức giận thế nào.
‘Vưu Khả Ý, mày bị quỷ ám thật rồi, không có đầu óc!’
Cũng như mấy năm nay, trong mắt mẹ, có bao giờ cô lại có đầu óc đâu chứ.
Có một cảm giác thích chí vô hình dâng lên tự trong lồng ngực, thậm chí trong gió cũng xen lẫn mùi vị của tự do.
Nghiêm Khuynh dựng xe ngoài tiệm Pizza Hut, ăn với cô bữa cơm. Không có một đại ca lưu manh trong tưởng tượng, không phải kiểu ăn uống thô lỗ ngang ngược, anh không quanh co, nói thẳng nguyên nhân vì sao lại tìm cô.
“Đêm qua khi cô vào cái hẻm kia, nhắc tôi ba gã đó có mang dao, bọn họ nghĩ cô là người của tôi. Bây giờ đang có người tìm và thăm dò tin tức của cô khắp nơi, e rằng sẽ có chút phiền phức.”
Vưu Khả Ý hơi ngơ ngác, cô quy kết lí do vì mình chưa kịp thích ứng với thuật ngữ chuyên nghiệp của anh chàng đại ca xã hội đen này.
“Chuyện này do tôi mà ra, vốn không nên để em bị liên lụy, nhưng tình hình hiện tại không phải loại mà có thể khống chế được. Thế nên trong thời gian tới, có thể sẽ mang tới một chút phiền phức cho cô.” Nghiêm Khuynh cố gắng tránh nói chuyện của mình, chỉ tiết lộ một số phần có liên quan với cô.
Anh trả lại cái di động màu trắng cho cô, nhấn nút mở màn hình.
“Đây là số điện thoại của tôi, đã lưu lại rồi. Sau này tôi sẽ tìm người đi theo, bọn họ sẽ bảo vệ cho cô. Nếu như cô có chuyện gì tìm tôi, cứ gọi vào số này là được.”
Bàn tay thon dài đang cầm điện thoại rất đẹp, đốt ngón tay nổi rõ, mỗi phân mỗi tấc như một kiểu nghệ thuật không thể phân loại.
Vưu Khả Ý nhận điện thoại, cúi đầu nhìn cái tên trên màn hình.
Nghiêm Khuynh.
Cũng như chủ nhân, nhìn qua cũng sạch sẽ như vậy, thậm chí còn mang theo chút cảm giác nhu hòa, phảng phất như nó không thuộc về buổi tối mà cô từng chứng kiến, cũng không thuộc về người đàn ông có thân phận thần bí và phức tạp này.
Vưu Khả Ý tiêu hóa cả buổi, có rất nhiều nghi hoặc xông lên đầu, thế nhưng khi đối diện với đôi mắt trầm tĩnh mà sâu lắng của người đàn ông trước mặt, cô lờ mờ nhận ra, cho dù mình có mở miệng hỏi thì cũng chẳng nhận được đáp án gì. Thế nên cô chỉ đưa ra một yêu cầu: “Thân phận của anh đặc biệt, tôi chỉ là một người bình thường, hi vọng anh có thể giải quyết thật khiêm tốn, đừng để những người bên cạnh tưởng tôi và…”
Những lời còn lại không tiện nói ra, thế nhưng Nghiêm Khuynh hiểu rõ hơn bất kì ai khác.
Anh dụi điếu thuốc kia vào gạt tàn, đứng dậy, đồng thời bình tĩnh gật đầu, “Tôi hiểu ý của cô.”
Cho dù là ai, bất kì người bình thường nào cũng không muốn có quan hệ gì với những kẻ như anh.
“Về sớm một chút.” Đây là câu nói cuối cùng của Nghiêm Khuynh.
…
Thế là từ hôm đó trở đi, quả thật cuộc sống của Vưu Khả Ý đã khác với trước đây rất nhiều.
Nghiêm Khuynh nói được làm được, không gây trở ngại gì đến cuộc sống bình thường của cô, thế nhưng dù cô đi đâu, đều có thể nhìn thấy có người đi theo từ xa.
Mỗi khi tan học, luôn có một, hai cậu thanh niên ăn mặc rất lạ đi cách cô khoảng mấy chục mét, nếu không phải vì cô đã biết rõ nguyên nhân bên trong, không chừng còn tưởng bọn họ là hạng lưu manh đã ngắm trúng mình.
Cuối tuần, khi rời khỏi trung tâm huấn luyện, đầu ngõ sẽ có một chiếc taxi màu lam đưa đón, biển số xe luôn bị lật ngược. Đúng là chiếc xe mà cô đã ngồi khi lần đầu tiên vô tình gặp Nghiêm Khuynh. Tài xế luôn là một người cố định, tên Tiểu Lý, một cậu tài xế taxi còn khá trẻ.
Tiểu Lý nói xe là của mình, mình là của Nghiêm Khuynh, thế nên thi thoảng xe này sẽ được cả bang sử dụng, dâng lên cho Nghiêm Khuynh sử dụng… Nhưng phạm vi sử dụng cụ thể thế nào, Tiểu Lý lại không nói. Nhất thời Vưu Khả Ý cảm thấy sao trước đây mình ngu xuẩn như thế, tưởng đại ca xã hội đen lại kiêm chức lái xe taxi ban đêm… Nghĩ thế nào mà ngớ ngẩn quá.
Lại một buổi tối nọ, trong nhà hết sữa tắm, cô xuống lầu mua, bất ngờ nhìn thấy căn nhà đối diện trên hành lang sáng đèn, có người đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào cô, suốt từ lúc cô vào siêu thị, rồi tiếp tục theo dõi cô đến khi trở về hành lang.
Trái tim cô đập rất nhanh, gần như cảm thấy sống mà chẳng có chút riêng tư nào, lúc nào cũng bị người khác theo dõi.
Thế nhưng khi cô bước vào nhà, kéo rèm ra nhìn thì chỉ thấy người đối diện đã nhanh chóng khép lại, hoàn toàn không để cô có thể nhìn thấy mặt mình.
Hình như bóng người sau rèm cửa đi tới cửa chính, sau đó không thấy đâu nữa. Vưu Khả Ý nhìn xuống lầu lần nữa, chẳng quá nửa phút sau, có một bóng người đi ra khỏi hành lang, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Đột nhiên cô đoán được thân phận người kia.
Ấy lại là chính Nghiêm Khuynh sao!
Anh đã chuyển đến căn nhà đối diện nhà cô từ lúc nào?
Đến cả người có thần kinh thô như Lục Đồng cũng từ từ nhận ra có gì đó không đúng. Tan học trên đường về, cô ấy cứ quay đầu nhìn lại liên tục, sau đó nói với Vưu Khả Ý: “Này, cậu không phát hiện mấy ngày gần đây luôn có mấy tay rocker phong cách kì dị cứ theo tụi mình sao?”
Vưu Khả Ý không muốn dọa bạn, thế nên ngoảnh đầu nhìn lại như thật, “Có à? Ở đâu nhỉ?
“Là người đó đó, đúng đúng, đang nhìn chúng ta kìa! Tóc tai y chang cái gã hát ‘Đôi giày trượt của tôi’ ấy (1)!” Lục Đồng rất cảnh giác, nhưng vừa cảnh giác vừa cảm thấy hơi đắc chí, “Tớ thấy chắc hắn coi trọng sự xinh đẹp của mình đó, bụng dạ thật khó lường.”
Vưu Khả Ý nghiêm túc lắc đầu, “Coi trọng vẻ đẹp của tớ là bụng dạ khó lường, coi trọng vẻ đẹp của cậu là cận thị nặng.”
Vì thế, sức chú ý của Lục Đồng đã được dời đi, cuộc đại chiến võ mồm không thể thiếu hằng ngày đã thay thế hoàn toàn nghi ngờ của cô nàng.
…
Suốt một tuần liền mẹ không gọi điện thoại tới, như thể đã hoàn toàn thất vọng về cô, thậm chí cũng lười chẳng muốn mắng chửi.
Vưu Khả Ý nằm trên giường gọi điện thoại cho Vưu Lộ, kể về chuyện thực tập.
Vưu Lộ là chị của cô, chị ruột. Năm năm trước, vì từ chối không đi theo con đường mà mẹ sắp xếp, ngược lại gả cho một thầy giáo nông thôn mà đoạn tuyệt với mẹ. Năm năm sau, cho dù hai người có sống chung một thành phố nhưng mẹ vẫn luôn không cho phép chị được bước qua cửa nửa bước.
Nghe cô kể lại, Vưu Lộ ở đầu kia trầm mặc một lúc, hỏi: “Khả Ý, em có trách chị không?”
“Sao lại trách chị?”
“Nếu trước đây chị không bất chấp rời khỏi nhà thì mẹ đã không nghiêm khắc với em như vậy, em có thể được làm những gì mình muốn, không phải gánh vác những trách nhiệm vốn không thuộc về mình—”
“Chị à,” Vưu Khả Ý cắt ngang lời chị, “Chị biết không, em từng rất hâm mộ chị, hâm mộ chị có được sự chú ý của mọi người, hâm mộ vì trong mắt mẹ chỉ có một mình chị, hâm mộ chị múa giỏi hơn em, hâm mộ tất cả mọi thứ của chị.”
“…”
Nhất thời Vưu Lộ không nói nên lời, sau đó lại nghe thấy giọng nói thong thả của Vưu Khả Ý truyền từ đầu kia điện thoại, dịu dàng hòa nhã mà điềm tĩnh, như biển cả mênh mộng rộng lớn, chẳng hề gợn sóng.
“Thật ra em là một người cực kì tham lam, lúc không có thì nằm mơ cũng muốn, bây giờ chiếm được thì bắt đầu chán ghét mọi thứ.”
“…”
“Em còn từng hận chị, ước gì trên thế giới này không có chị, ba mẹ chỉ có một đứa con gái là em thôi.”
“…”
Vưu Khả Ý cười rộ, nửa bất đắc dĩ nửa đùa giỡn hỏi chị: “Chị, có phải chị đang suy nghĩ, cô em gái này đúng là một cô gái đáng sợ không có lương tâm nhất trên đời này không?”
Vưu Lộ cũng bật cười, ở đầu kia điện thoại, nói như cảm thán: “Không, chị suy nghĩ, em gái của chị là một cô gái thành thật đáng yêu nhất trên đời, xứng đáng được người khác đối xử thật lòng.”
Như có cơn gió phất qua trong lòng, như thể mỗi phần yếu ớt nhất đều được đối xử rất dịu dàng.
Vành mắt Vưu Khả Ý ửng đỏ, khẽ hỏi chị: “Chị, gần đây chị sống thế nào?”
“Thế nào ư? Vẫn như trước thôi.” Vưu Lộ cười, lại thần thần bí bí, không kiềm nén niềm vui sướng, bổ sung thêm một câu, “Cũng có thay đổi đó, chỉ là chưa tới ngày thôi, qua một thời gian nữa, trong nhà sẽ có thêm thành viên mới!”
Có một tiếng sấm vang lên trong lồng ngực, chặn hết tất cả những lời cô muốn nói ở trong cổ họng. Có nằm mơ Vưu Khả Ý không cũng không ngờ, Vưu Lộ lại mang thai!
Vừa nghĩ tới chuyện mẹ sẽ có phản ứng thế nào, đến cả hộp sọ của cô cũng vang còi báo động dồn dập.
Tận thế ư?
Không, tận thế cũng không đáng sợ đến vậy!