Người đàn ông này thật là tùy tiện.
Vưu Khả Ý yên lặng quay đầu nhìn phòng ngủ chỉ có một cái giường và một tủ quần áo màu vàng nhạt, lại đưa mắt sang phía bên kia, nơi chỉ có một cái bàn cũ… không biết phòng này để làm gì, lặng lẽ trở về ghế sofa.
Điện thoại kêu lên một tiếng, người gửi tin nhắn là Nghiêm Khuynh, chỉ ngắn ngủi chín chữ: [Ăn đồ mang về đi, để nữa sẽ nguội.]
Lần này thì cô cực kì chắc chắn anh đã nghe thấy tiếng bụng cô réo ầm.
Nghiêm Khuynh đi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, Vưu Khả Ý ăn được một nửa, chạy vào bếp một vòng, nhìn thấy có lò vi sóng, sau đó yên tâm, dũng cảm đặt phần còn dư lên bàn trà. Khi nào anh về thì có thể hâm nóng lên mà ăn.
Cô dựa vào sofa xem TV, xem được một chút thì thấy hai mắt díu vào nhau.
Lúc Nghiêm Khuynh về nhà thì thấy một cảnh thế này: Cô gái trông nhỏ hơn nữ sinh bình thường đang mệt mỏi co mình nằm ngủ trên sofa, đôi dép được lặng lẽ để trên sàn, không biết đã tuột xuống khỏi chân cô từ lúc nào, để lộ đôi chân trắng ngần xinh xắn phơi trong không khí. Đương nhiên, chỉ có một bàn chân trắng ngần xinh xắn thôi, chân kia bị băng lại to như cái bánh ú.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play