Vưu Khả Ý xếp chăn ngay ngắn, lại chỉnh drap giường cho không còn một vết nhăn, sau đó mới cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.
Người đàn ông trong phòng khách tay dài chân dài, bây giờ đang dùng một tư thế rất không thoải mái để nằm trên chiếc ghế sofa đôi không đủ độ lớn.
Cô tìm được giấy và bút trên tủ giày, viết từng nét thật cẩn thận: Cảm ơn anh đã chứa chấp tôi, làm phiền anh như vậy thật ngại quá, hôm khác tôi sẽ gửi tiền đồ ăn và đồ dùng rửa mặt cho anh.
Suy nghĩ một chút, cô lại gạch chéo lên câu cuối.
Nghiêm Khuynh vốn chẳng phải người để ý tới chút tiền con con đó, cô làm vậy ngược lại sẽ thành lòng dạ hẹp hòi.
Nhiệt độ trong phòng khách không cao, cho dù Vưu Khả Ý có mặc áo măng tô cũng thấy hơi lạnh, nhìn sang người nằm trên ghế sofa chỉ đắp một cái áo khoác dài mà ngủ, cô hơi do dự một chút, lại đổi sang đôi dép lê, chạy vào phòng ngủ lấy chăn ra.
Anh ngủ say, cô cũng không tiện đánh thức, đành ngồi xổm đắp lên người anh… Không phải tối qua anh cũng tốt bụng đắp chăn giúp cô còn gì? Nếu không thì sao lại lưu lạc đến nông nỗi phải đắp áo khoác ngủ ngoài sofa?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play