Xuyên Về Năm 1971 Để Gặp Anh

Chương 5: Lần đầu phẩu thuật trong điều kiện khắc nghiệt


1 tháng

trướctiếp

4 giờ sáng Trần Thanh thức dậy, anh nhìn sang một góc nhà thấy cô vẫn nằm đó ngủ say giấc. Anh không biết có nên đánh thức cô dậy hay không, chợt thấy cô chậm rãi mở đôi mắt to tròn còn lờ đờ muốn ngủ nhìn anh.

Uyển Ngọc nghe một chút động tĩnh thì thức dậy, nhìn thấy Trần Thanh đang ngồi đó nhìn cô.

“Anh định đi đâu vậy?” - giọng nói của vẫn còn ngái ngủ của cô vang lên.

"Tôi phải đi làm nhiệm vụ, rất nguy hiểm, cô hãy ở lại nơi này đợi tôi quay lại" - Uyển Ngọc nghe xong hơi thất thần.

Phía ngoài bầu trời vẫn còn tối đen như mực. Trần Thanh lặng lẽ bước đi ra ngoài , cô nhìn anh đi mà không biết nói gì chỉ thầm cầu mong bình an đến với anh.

Bóng đêm bắt đầu bao phủ xuống ngôi làng nhỏ này. Uyển Ngọc đã trụ lại ngôi nhà hoang này được 3 ngày , cô không dám ra ngoài chỉ đi lại trong nhà đợi anh quay lại, lương khô để lại cho cô cũng gần hết. Lòng cô lo lắng, bồn chồn, tại sao giờ này anh ấy vẫn chưa trở lại, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa.

Trong đêm tối chỉ nghe tiếng dế kêu, một tiếng ĐOÀNG thật lớn phá vỡ sự yên tĩnh. Sau đó, bao nhiêu tiếng súng nổ vang lên liên hoàn, cô hoảng hốt trốn vào một góc trong nhà, xuyên qua 3 ngày này, cô chưa bao giờ nghe được tiếng súng. Hôm nay là lần đầu tiên nghe, trong lòng sợ hãi tột độ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh lại để nghe ngóng tình hình bên ngoài.

Một lúc sau tiếng súng ngưng hẳn, rồi rơi vào yên lặng, như chưa từng xảy ra chuyện gì!

Cô dần bình ổn lại cảm xúc, thì nghe tiếng bước chân từ xa lại gần ngồi nhà hoang cô ẩn nấp, cửa được mở ra, một giọng nói trầm thấp mà ấm áp vang lên, nhưng hiện rõ sự yếu ớt và mệt mỏi: "Uyển Ngọc... cô đang ở đâu?"

Là Trần Thanh! Anh ấy đã quay lại . Cô từ trong góc phòng bên trái chạy ra, trời tối đen như mực cô không nhìn rõ biểu cảm của anh.

" Anh về rồi, anh có sao không? Đợi tôi một chút, để tôi đốt một chút lửa lên nhé"".

Trần Thanh cố gắng đi vào nhà, đến một góc ngồi xuống rồi thở hồng hộc. Anh bị thương , trong lòng anh lo lắng cho cô, nên cố gắng dò thám tình hình địch nhanh nhất có để quay lại, thì bị phát hiện. Trận nả súng lúc nảy một mình anh đã chiến đấu với năm người, may mắn anh còn được quay trở lại gặp cô. Nhưng tình hình của anh bây giờ không tốt chút nào…

Ánh lửa vụt sáng lên trong ngồi nhà hoang, khi đã có ánh sáng, cô quay sang nhìn Trần Thanh, đập vào mắt cô là máu, bên bả vai trái của anh ấy máu đang chảy ra không ngừng. Uyển ngọc vội chạy lại bên người anh.

“Anh bị thương?!”.

“Mấy ngày này cô ổn không?”.

“Tôi vẫn ổn, để tôi xem vết thương của anh, anh có mang theo đồ y tế không?”.

“Có 1 ít ở trong balo của tôi”.

Một lúc lâu cô mới tìm được dụng cụ y tế. Đơn sơ rất nhiều, chỉ có một bịch băng gạt, 1 chai cồn, con dao, cây kéo y tế và một lọ kháng sinh. Lục thêm trong balo cô tìm được chỉ và kim khâu may đồ.

Nhìn dụng cụ y tế ít ỏi mà lòng cô phát sầu, như này thì làm sao trị liệu cho anh ấy đây.

“Anh có thể cởi áo ra được không? Hay để tôi cởi cho anh nhé ?!”. Khi nghe cô nói như vậy trong lòng anh run lên, khuôn mặt đen nhẻm do phơi nắng lâu nay lại nhuộm một chút hồng mà anh không biết.

Anh gian nan cởi áo ra, thật khó khăn, cô quyết định đi đến và cởi áo cho anh. Trần Thanh ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác. Đây là lần đầu tiên có một người khác giới cởi áo cho anh, cử chỉ của cô thật nhẹ nhàng, mở từng cúc áo.

Khi chiếc áo được cỡi ra cô thấy rõ hai vết thương. 1 vết thương trên vai trái của anh, thêm 1 viên đạn gần kề vết thương kia, cả hai viên đạn điều sát nhau như vậy khiến máu cứ chảy không ngừng, nhiều như vậy, phải điều dưỡng thật lâu mới tốt lên được.

“Phải phẩu thuật gắp đầu đạn ra mới có thể cầm máu cho anh được, hiện tại không có thuốc gây mê, Anh phải cố gắng chịu đựng để tôi phẩu thuật” - Cô nói trước tình hình để anh cố bình tĩnh.

Ý thức của Trần Thanh bắt đầu nhạt dần và rơi vào hôn mê, không nghe rõ được Uyển Ngọc nói gì nữa!

Nhìn anh vì mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê, cô không có cơ hội suy nghĩ nhiều, cũng không có thời gian đắn đo nữa, việc cô phải làm là cố gắng hết sức giữ lại tánh mạng của anh ấy.

Cuộc giải phẩu diễn ra đến nữa đêm mới hoàn thành, may mắn vết thương của Trần Thanh chỉ trúng ở bả vai, không trúng đến nơi nguy hiểm. Chờ sắp xếp ổn thoả tất cả, Uyển Ngọc mệt mỏi tựa người vào vách tường kế bên. Điều cô lắng nhất bây giờ là không để anh ấy bị sốt. Cô ngồi dậy chuẩn bị thêm một chút nước nóng phòng khi cần thiết. 

Một đêm này Uyển Ngọc dường như không thể ngủ yên giấc, cô luôn lo lắng Trần Thanh sẽ lên cơn sốt!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp