Chư Lệnh

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Đêm đó tôi ngủ không được ngon, suốt đêm mãi nghĩ về anh, có thể cho là tôi điên đi, khi đã rất sung sướng vì được làm bạn gái của một tên ma đẹp trai.  

Cũng do thiếu ngủ, tôi đã thức dậy trễ nửa tiếng, dù vậy tôi vẫn có đủ thời gian để tươm tất mọi công việc. 

Tôi nấu xong hai bát vằn thắn, Tri Lệnh liền giúp tôi mang chúng lên bàn ăn. Tôi đi lấy đũa và thìa, còn anh thì chuẩn bị thêm hai cốc nước lọc, độ ăn ý của chúng tôi cứ như một cặp vợ chồng đã sống với nhau mấy mươi năm vậy.

“Có lẽ nên đốt cho anh thêm vài bộ đồ mới!”

Tôi nhìn đồ mặc hôm qua trên người anh mà cười tủm tỉm, nghe tôi nói vậy anh liền nhìn lại áo quần trên người mình, ngó nghiêng qua vài cái thì mỉm cười:

“Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi mặc cái này vẫn còn rất đẹp trai!”

“Cũng phải có đồ để thay chứ, tôi sẽ không để anh phải thua thiệt đâu!”

Anh vươn tay véo má tôi, một hơi lạnh liền nhẹ lướt qua da thịt tôi.

“Nói cho em biết, tôi là ma nam giàu nhất âm phủ đấy nhé!”

Tôi lại bị anh chọc cho bật cười, dù thừa biết anh chẳng có nổi một bạc lẻ ở trong người nhưng tôi không muốn vạch trần, dĩ nhiên tôi muốn anh vui vẻ hơn, muốn oán khí trên người anh tan biến đi, anh từng nói anh thiếu thốn tình yêu, mà tôi cũng như anh, cứ cho là hợp tác đôi bên cùng có lợi đi.

"Một chút nữa tôi sẽ ra khỏi nhà, hơn bốn giờ mới tan làm, anh ở nhà một mình có được không?" 

Tôi vừa rửa bát vừa thăm dò, thật tình tôi chẳng nỡ xa anh chút nào, thời gian tôi và anh ở bên nhau không còn nhiều. Tôi từng nghe nói một linh hồn nếu không sớm đi đầu thai có thể sẽ hồn siêu phách tán, cuối cùng không thể đầu thai được.

“Tôi không thể xa em lâu như vậy được! Uyển Chư, tôi đi theo em được chứ?”

Rất may ý muốn của anh rất hợp với mong ước của tôi. Ngay lập tức tôi liền nói đồng ý, anh vui tôi vui, một ngày tươi đẹp sắp sửa bắt đầu.

[Chẳng muốn biết vì sao tình yêu lại thành ra thế này

Em thà là chịu trách nhiệm với tình yêu này 

Thà là em đau chứ không muốn anh ra đi

Phải chăng là do em quá ngốc...]

“Uyển Chư, tôi bảo cái này em đừng sợ nhé!”

Tôi ngừng hát ngay lập tức, cũng có dự cảm không lành sắp xảy ra.

Anh nói: “Đứng bên trái em có hai vong nam nữ!”

Tóc gáy tôi dựng lên, lập tức đứng nép sang bên phải, nơi đó có Tri Lệnh đang đứng, sẽ an toàn hơn một chút.

“Bọn họ nói em hát rất hay!”

"Ừ!" Tôi giả ngốc, cũng giả vờ bình thản bước đi bên cạnh anh như không có chuyện gì.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn bên trái tôi một chút, sau đó lại nói:

“Bọn họ bảo lần sau sẽ kéo thêm người đến nghe em hát tiếp, em có lời gì muốn nói với họ không?”

"Tri Lệnh, tôi không có nhu cầu đó! Anh bảo bọn họ tránh xa tôi được không?" 

Tôi nổi da gà khắp người, mắt không thôi dè chừng không gian xung quanh, tư thế đi của tôi khá kì quặc do muốn dựa hơi bạn trai, khi đó người đi đường đã nhìn tôi bằng ánh mắt rất hiếu kì, có lẽ vừa nghĩ đầu óc tôi có vấn đề nên mới nói lẩm bẩm một mình như vậy.

Tôi nén cơn thẹn rồi chỉnh lại tư thế sao cho bước đi thật bình thường. Tri Lệnh đuổi theo tôi, là giọng điệu chuyên dùng để đi trêu chọc người ta.

"Không sợ nữa?"  

"Anh lừa tôi!" Tôi vạch trần.

Anh lại nhún vai, tỏ vẻ như không hề lừa gạt tôi. Dù vậy tôi vẫn không tin, vì sao tôi có thể nhìn thấy anh mà bọn họ thì không thể?

Sau đó, không biết anh có thành thật hay không, đại loại là câu giải thích của anh nghe cũng khá thuyết phục: 

"Bọn họ không hạp tuổi với em nhưng tôi thì có, đơn giản chỉ vậy thôi!”

À ừm, vậy là tôi bị lí lẽ này làm cho thuyết phục. 

[Phải chăng là do em...]

Hát được một nửa, tôi liền ngậm miệng lại. Khổ thật đó, thói quen vừa đi vừa hát của tôi sớm rèn thành như vậy, giờ bảo không được hát sao có thể nói là làm được. 

Tôi mím chặt môi, vẻ mặt không cam tâm một chút nào. Cùng lúc đó, tôi đã không hề hay biết người bên cạnh tôi đã sớm tỏ ra hài lòng như thế nào.

Đoạn gần đến công ty, đột nhiên anh bỏ vào tai tôi một câu nói:

“Về nhà em lại hát tôi nghe nhé!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp