Chư Lệnh

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Tôi sống khá khép kín, có khi cả ngày chỉ ở trong nhà không đi đâu, vậy mà vẫn có kẽ hở để anh biết đến tôi. 

Nói đi, vì sao mà anh lại biết đến tôi?

“Uyển Chư, tôi thích giọng hát của em!”

Tôi kinh ngạc, chẳng lẽ vì vậy mà đi theo tôi?

Nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của tôi, Tri Lệnh khẽ bật cười rồi xoa cằm, như ngẫm nghĩ điều gì đó rồi lâu sau mới nói tiếp.

“Bây giờ tôi còn thích cả tâm hồn của em!”

Lúc này, tôi có thể nghe tiếng trái tim mình đập rõ ràng như thế nào. Một linh hồn rung động tôi, mà tôi cũng trót rung động anh rồi. 

Nhưng như vậy thì có gì tốt đẹp? Tôi và anh, vốn chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi. Đâu có điểm dừng chung đâu cơ chứ!

"Tri Lệnh, chúng ta e là không có khả năng!" Giọng tôi nhẹ như lông vũ, thật sự khi nói ra những lời này, trong lòng tôi bỗng nhói lên một cách rất khó chịu.

“Tôi biết chứ...”

 Anh nhìn tôi rất lâu, rồi lại nở một nụ cười chua chát, cuối cùng thì bật cười thành tiếng: 

“Tôi ước gì mình có thể quay trở về quá khứ, lúc đó nhất định sẽ yêu em cho bằng được!”

"Tri Lệnh..." Tôi nhất thời không nói nên lời…

Tôi thấy dáng vẻ hiện tại của anh không được tốt cho lắm, anh mệt mỏi ngồi tựa lưng vào thành tường, tay day mi tâm một lúc, nhìn tôi rồi yên tĩnh nói:

“Em đối với tôi ban đầu cũng chẳng hề có ấn tượng gì, nhưng mỗi ngày đều ở đoạn đường đó, em đi ngang qua và lẩm nhẩm hát rất nhiều bài. Giọng của em đặc biệt hay, tôi không nghĩ mình là con ma duy nhất thích nghe em hát đâu...”

Tôi bắt đầu nổi da gà, anh cứ thế mà thích thú cười trên nỗi sợ của tôi.

“Nghe em hát, tôi còn thấy được cả bản thân mình trong từng câu hát ấy.”

Anh hơi nâng tầm mắt, nhìn trần nhà, trào phúng nói: “Trước đây tôi là người rất căm thù với âm nhạc, vậy mà có ngày tôi cũng vì nó mà đắm say...”

“Uyển Chư, có phải ông trời đang muốn trừng phạt tôi không?”

Tôi nén xúc động, lắc đầu trả lời anh: “Không đâu, anh không đáng bị như vậy. Chỉ là, có lẽ ông trời muốn anh cảm nhận được một phần nhỏ của cuộc sống, mà anh chỉ một lần cũng chưa từng trải qua!”

“Tôi nghĩ ông trời cũng muốn tạo cho tôi cơ hội để gặp được anh, điều mà tôi vĩnh viễn không thể làm được!”

“Vì vậy, tôi sẽ giúp anh chữa lành, đến thời điểm thích hợp, tôi muốn anh đi đầu thai, trở thành người có cuộc sống mỹ mãn nhất!”

Tri Lệnh yên lặng nhìn tôi, dường như anh đang lưỡng lự điều gì đó, tôi không giỏi nhìn cảm xúc người ta, cũng chẳng giỏi thể hiện tình cảm, mà anh cứ ngập ngừng mãi như vậy tôi cũng không dám vạch trần.

Mãi cho đến khi tôi hắt hơi vì lạnh, anh mới buông một câu: “Tôi có thể... ôm em được chứ?”

Tôi lau mũi, bàn tay vì thế cũng tiện che đi sự xấu hổ ở trên mặt. Tôi không nhìn anh, gật đầu một cái thật nhẹ. 

Anh đã ôm lấy tôi, tôi chẳng có cảm giác gì về sự tiếp xúc da thịt, thậm chí tôi đã sớm thấy ớn lạnh. Nhưng đâu đó tận nơi đáy lòng lại bừng lên một ngọn lửa nho nhỏ, nó đủ nóng để làm ấm trái tim bé bỏng này, tôi cũng đủ mãn nguyện rồi.

Bóng đen phủ trên người tôi không lâu, trước khi anh rời khỏi tôi, tôi đã nghe anh thì thầm bên tai mình một câu rằng:

“Em có bạn trai chưa? Nếu chưa... xin hãy đồng ý làm bạn gái của tôi, chỉ một lần này thôi!”

[Cây tuyết tùng đang vẫy gọi đôi trai gái

Lá thư xanh , dây tơ màu đỏ, dòng chữ nghệch ngoạc 

Một dòng ghi, em nguyện mãi bên anh!]

Vậy là tôi đồng ý làm bạn gái của một con ma chỉ sau vài tiếng đồng hồ gặp gỡ. 

Tôi không biết mình có còn được bình thường hay không, loại chuyện này mà cũng đồng ý cho được, xem ra tôi thiếu thốn tình yêu quá rồi nhỉ!

Không yêu được nam nhân ngoài đời thực, vậy đành yêu một linh hồn cũng yêu mình! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp