Chư Lệnh

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Ngày chủ nhật

Nhân lúc rảnh rỗi tôi đã tìm hiểu một chút về vụ án của Tri Lệnh.

Báo viết rất nhiều về anh, đa số là thông tin sai sự thật, nói rằng anh lái xe không làm chủ được tốc độ rồi lao xuống vực, trong khi trước đó anh từng kể rằng, có người đã âm thầm phá hỏng bộ phận giảm tốc, sau đó lên kế hoạch dẫn dụ anh vào tròng.

Một chiếc xe được chuẩn bị ở khúc ngoặt, một chiếc khác bám đuôi theo sau, thời cơ chín mùi thì hung hăng ép xe anh về phía vực núi. Bị bao vây nên không thoát được, vậy nên anh đã bỏ mạng nơi vực thẳm của núi xanh. 

Càng đọc bài báo tôi càng thấy buồn bực, viết sai lệch và tẩy trắng hết cả. Cảnh sát với nhà báo làm việc kiểu gì vậy? Hay đã bị đồng tiền làm cho mờ mắt rồi?

Lúc này, ngoài việc cười trách ra thì tôi cũng chẳng thể làm gì hơn.

Cùng lúc đó, Tri Lệnh không biết đã đi đâu, lẽ ra giờ này nên ngồi cạnh tôi trò chuyện mới phải chứ!

Không có anh, tôi lại lên web tìm kiếm thông tin về những kẻ máu lạnh kia. Tôi vậy mà đọc cả sách báo kinh tế, tuy không thấm nổi chữ nghĩa trừu tượng của kinh tế học, nhưng cũng đỡ hơn việc nằm nhàn rỗi giết thời gian một cách thực dụng.

“Bước tiến mới của Trùng Phùng, mười chín năm thành lập! Sau sự thoái lưỡng của Tri Thị, Trùng Phùng một bước phát triển rực rỡ, là một trong những doanh nghiệp đứng hàng đầu ở Tô Châu!”

"Trùng An Gia?" Nghe quen tai thật, tôi bắt đầu tra cứu tiểu sử người này, một loạt các hình ảnh mới nhất của anh ta cũng hiện ra ngay trước mặt tôi. 

Có chút soái khí, mày kiếm sắc bén, ánh mắt nghiêm uy, nhìn vào liền biết rất có tài lãnh đạo.

Tôi thử lướt qua mấy tấm hình gần đây của Trùng An Gia, nếp nhăn trên trán rộ lên rất nhiều, bọng mắt hơi thâm đen, ánh mắt mệt mỏi, người mất khí chất hẳn.

Sao vậy nhỉ? Một thời gian ngắn bỗng xuống dốc như vậy?

"Đang làm gì vậy?" Tri Lệnh bỗng dưng xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi trở tay không kịp mà hốt hoảng.

"Anh... vào từ lúc nào đấy? Cứ ẩn hiện như ma ý!" 

Nói xong tôi lập tức im bặt, ngược lại Tri Lệnh lại nhướn mày cười:

“Uyển Chư, em đang làm chuyện mờ ám phải không?”

"Nào có... anh đã đi đâu vậy?" Tôi tắt điện thoại rồi vứt sang một bên, cố làm như mình quang minh chính đại nhất có thể.

"Giải quyết một số chuyện thôi!" Anh véo má tôi, nói tiếp: “Sao, định quản tôi à?”

Tôi lùi ra sau né tránh anh, đỏ mặt lầm bầm mắng: “Quản cái đầu anh ý!”

“Uyển Chư, tôi đói rồi, em vào bếp làm thứ gì cho tôi ăn đi!”

Tôi lườm anh, ở đó mà ra lệnh cho tôi, đúng là một con ma xấu tính.

Ăn cơm xong, chúng tôi bèn kéo nhau ra phòng khách xem ti vi. Tôi ngồi một đầu sô pha bên này, còn anh ngồi ở bên kia. Anh dán mắt vào màn hình ti vi, còn tôi thì dán mắt về phía anh.

“Hạ Uyển Chư, nếu em cứ tiếp tục nhìn tôi như thế thì tôi sẽ hôn em thật đấy!”

Hôn với một con ma đẹp trai?

Tôi thử hình dung cảnh tượng lúc đó, mặt đối mặt anh, có thể cảm nhận được hơi lạnh, sau đó thì sao? Cũng chỉ là một cảm giác lạnh lẽo ở trên đầu môi thôi!

Tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ vừa rồi, cũng phát hiện ra gương mặt anh chỉ cách mình những mười centimet, nhìn ở khoảng cách gần thì có hơi kinh dị…

Tôi đã la toáng lên rồi lùi ra sau xa anh nhất có thể, đúng là doạ chết tôi rồi.

"Anh... anh bị điên à?" Tôi ấm ức, có biết rằng trái tim này vốn rất mỏng manh không?

"Quả thực là làm chuyện xấu!" Anh xoa cằm, giả vờ đăm chiêu nhìn tôi.

"..." Tôi chột dạ, tốt nhất là nên trốn đi một lúc.

"Không xem nữa sao?" Thấy tôi định rời đi, anh liền hỏi. 

Tôi đáp: "Không xem nữa!" 

Tôi lui vào trong phòng, tiếp tục tra những tin liên quan đến Trùng An Gia. 

Được một lúc, tôi cảm giác như có ai theo dõi mình nên cọ nguậy một chút.

“Em xem cái đó để làm gì?”

“Ôi mẹ ơi....” Tôi ôm ngực nhìn người đàn ông đang tỏ ra rất tức giận kia, sao mà trên đời này lại có một hồn ma ngang ngược đến như vậy!

Tri Lệnh không quan tâm đến sắc mặt tôi, anh hơi cau mày, buồn bực hỏi chuyện tôi.

“Hạ Uyển Chư, nói tôi nghe vì sao em lại xem mấy thứ này?”

"Tôi không được xem sao?" Tôi hơi bất mãn cũng hơi cáu kỉnh.

“Được, nhưng phải có nguyên do!”

Vậy là tôi thành thực đáp: "Vì tò mò, vì muốn hiểu hơn về anh, và cũng vì muốn giúp anh!" 

Sắc mặt Tri Lệnh dịu đi một chút, anh ôn tồn nói:

 “Em chẳng cần phải làm gì cả, đồng ý ở bên tôi là như đang giúp tôi rồi! Tôi không muốn em dính líu đến bọn người này, cứ yên tâm tôi có thể tự mình giải quyết chúng!”

“Tự giải quyết? Anh nói vậy là có ý gì?”

“Chẳng có gì cả, ngoan, đừng tìm hiểu cũng đừng để tâm đến chuyện này nữa!”

Tôi mặc cho anh vuốt má mình, cái gì mà đừng để tâm đến chuyện của anh chứ? Trùng An Gia... chẳng lẽ…

"Tri Lệnh, có phải anh đang trả thù Trùng An Gia?" 

Anh không nói gì, cũng không biểu cảm ra bên ngoài, vậy là đúng như tôi dự đoán, anh đang báo thù Trùng An Gia. Lúc nhìn thấy anh ta ở trạng thái thất thần, tôi đã hơi sinh nghi việc này là do Tri Lệnh làm rồi.

Tôi đã từng khuyên ngăn anh nên sớm buông bỏ, oán giận cũng chỉ làm mình thêm đau khổ thôi. Tôi sợ sau khi anh báo thù sẽ bị ông trời khiển trách mất, dù không biết có xảy ra không nhưng việc mang oán khí đi tổn thương người khác là hoàn toàn sai trái.

Tới bước này, tôi quả thực chẳng còn cách nào nữa.

“Tri Lệnh, tôi phải làm sao thì anh mới chịu hiểu đây?”

"Uyển Chư... tôi" Anh khổ sở nhìn tôi, định đưa tay ra giữ lấy tôi nhưng không dám. Tôi nhìn thấy nhưng làm ngơ, lạnh nhạt nói:

“Vậy đi, anh không nghe lời tôi, tôi liền cắt đứt liên hệ với anh!”

Tri Lệnh hoảng hốt, tôi mặc kệ anh mà cứ tiếp tục buông:

"Tôi và anh vốn không ở cùng một thế giới, trước sau gì cũng sẽ ly biệt. Vậy thì bây giờ giải quyết cho xong đi, đỡ ai phiền ai." 

“Tôi càng không phải nhọc khổ, vẫn cứ tiếp tục sống êm đềm ngày qua ngày. Còn anh, cứ sống trong oán giận của anh đi, một kiếp lưu đày, không thể siêu thoát được!”

“Uyển Chư...”

“Xin lỗi...”

Tri Lệnh đau khổ nhìn tôi, mà tôi chẳng còn dám đối diện anh. Tôi đau quá, tình yêu... là kiểu tra tấn vô hình như vậy ư?

Biết mình không thể ích kỷ giữ anh lại cho nên tôi đã để anh đi, vậy thì sao, anh làm tôi cảm thấy rất buồn và thất vọng!

Anh trầm mặc một lúc, có lẽ đang nghiền ngẫm lời trách của tôi. Tôi kiên nhẫn đứng nhìn anh, có lẽ như tôi đang trông chờ một thứ gì đó từ anh, tôi tuy mạnh miệng nhưng thực ra bên trong lại yếu đuối biết nhường nào. 

Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, ánh mắt anh khẩn cầu, có lẽ đã giác ngộ ra một số chuyện: “Uyển Chư, tôi muốn được đầu thai, tôi muốn được gặp em ở kiếp sau, tôi sẽ không oán hận nữa, tôi sẽ học cách buông bỏ, em... làm ơn đừng bỏ mặc tôi, có được không?”

"..." Tôi im lặng, muốn tiêu hoá những câu tuyên thệ của anh.

Còn anh, thấy sự trầm mặc của tôi chắc hẳn phải sốt ruột lắm nhỉ, tôi có thể thấy được vẻ thống khổ ấy qua ánh mắt của anh. Tôi muốn dày vò người đàn ông này một chút, tôi không nghĩ chúng tôi mặn nồng đến mức đó, chúng tôi dù sao cũng chỉ mới quen biết nhau được hơn một tuần thôi.

Tôi im anh cũng im, tôi nhìn anh anh cũng nhìn tôi. Tôi ngượng nhưng anh vẫn rất bình ổn, được rồi tôi chấp nhận tôi thua.

"Anh... đúng là đồ ma ngu ngốc! Tôi tha thứ cho anh đấy!" Tôi giận vì tôi đã mềm yếu, hừ, tôi trừng tôi lườm anh.

"Cảm ơn..." Anh thở phào nhưng cũng mãn nguyện, rất muốn nói một câu trọn vẹn mà chẳng thể. Anh đang kiệt sức, mà tôi thấy thân thể anh không còn rõ nét như trước nữa. Chẳng lẽ, nó sắp sửa đến rồi sao?

[Thời gian không còn nhiều nữa

Còn điều gì muốn nói không em?

Anh nghĩ mình sẽ như vì sao sáng

Nhỏ bé và cách xa em trong vô tận

Muốn được gần em thì lấp lánh hơn gấp triệu lần

Phải làm sao đây, anh rối rắm chẳng hề có đường lui 

Thời gian lại một lần cảnh báo

Chúng ta như một cuộc đại nạn

Sắp phải xa, anh dẫu biết nhưng chẳng thể làm được gì

Có phải anh vô dụng lắm phải không... em ơi?]

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp