Chư Lệnh

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Dọn dẹp phòng bếp xong tôi liền muốn nghỉ ngơi một chút. Còn Tri Lệnh, anh quanh quẩn mãi bên tôi nên tôi cảm thấy không thoải mái lắm. Nếu muốn tôi thích nghi với việc sống cùng một người đàn ông xa lạ, tôi nghĩ cũng phải mất một khoảng thời gian thì mới làm được.

Vậy nên, tôi liền bảo Tri Lệnh ra phòng khách ngồi chơi, bảo anh cứ tùy ý xem tivi, còn tôi sẽ vào trong phòng nghỉ ngơi một chút. 

Anh rất nghe lời tôi, bảo sao thì cứ làm y vậy. Tôi hài lòng, cũng yên tâm hơn một phần nào.

Sau đó, tôi nằm nghỉ ở trong phòng khoảng ba mươi phút thì lại đi trở ra, thấy Tri Lệnh vẫn còn chuyên chú xem ti vi, tôi không dám làm phiền anh mà trở ngược về phòng của mình. 

Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quyết định lên live stream thăm fan của mình một chút. Bọn họ là một phần cuộc sống của tôi nên tôi không thể bỏ rơi được, thứ gì cũng cần phải được bồi đắp thì mới có thể phát triển được, tôi tin fan của tôi cũng sẽ như vậy.

Tôi vừa mở live thì có hàng trăm người lũ lượt kéo vào, nhìn thấy số người tham gia ngày càng tăng, lòng tôi liền nở hoa không ít.

Tôi vốn không xinh đẹp mỹ miều, vẻ ngoài cùng lắm chỉ là ở mức bình thường. Thay vào đó, mọi người thường nói tôi có góc nghiêng khá đẹp nên mỗi khi live stream, tôi đều sẽ nghiêng mặt và chỉ để lộ một phần mặt.

Là người của cộng đồng, tôi cũng khó tránh được một số chuyện không hay.

Chẳng hạn, một số người mới không biết phong cách làm việc của tôi, còn đề nghị tôi tiết lộ diện mạo và tôi đã không đáp ứng họ. Mặt khác, fan lâu năm của tôi rất hiểu chuyện, liền thay mặt tôi giải thích với nhóm người đó, còn an ủi tôi rất nhiều.

Mọi người làm tôi thấy rất vui, giúp tôi sáng suốt hơn trong quyết định của mình.

Trước đây, fan trung thành của tôi cũng từng rất tò mò, nhưng vì để giữ cá tính riêng cho kênh của mình, tôi kiên quyết không lộ diện dù họ có cầu xin thế nào. 

Cũng có một thời, số lượng người theo dõi giảm hẳn vì không được nhìn thấy mặt của tôi, thời điểm đó tôi khá buồn, còn suýt muốn thỏa mãn bọn họ nhưng cuối cùng tôi đã không làm. 

Tôi cũng nhận ra rằng, mình sinh ra cũng chẳng để làm hài lòng ai, vì sao phải đau khổ vì những người như vậy. Sau này, tôi cứ hát hết mình, với cá tính của tôi, và kênh của tôi cứ nhịp nhàng phát triển như thế cho đến hiện tại.

Khi đã đạt kha khá người xem, tôi liền hỏi mọi người muốn nghe tôi hát bài nào. À, ngoài hát ra tôi còn biết đánh guitar, cũng tạm đủ dùng cho việc hát hò.

Có người yêu cầu tôi hát bài <Sai mùa> của Thu Nguyên Y. Đây là bài tôi khá thích, tôi tự nhận mình là một người thích nghe giai điệu hơn ý nghĩa của bài hát, có lẽ vì thế mà tôi rất kén khi hát.

Dưới sự hối thúc của khán thính giả, tôi vẫn điềm tĩnh ngồi chỉnh tone cho đến khi đạt yêu cầu thì mới cất cao giọng.

[Câu chuyện đôi ta kết thúc vào một ngày trời nóng bức nhất

Hai chữ chia tay giống như một câu thần chú

Bất ngờ phá vỡ phong ấn, khiến em rơi xuống mùa đông

Em thấy cơ thể mình đang dần kết băng 

Ánh mặt trời khúc xạ chẳng mang theo hơi ấm

Em đành nhắm mắt buông xuôi mặc tuyệt vọng bủa vây

Hít thật sâu lần cuối, thế nhưng hồi ức  tự hiện về

Có lẽ sâu trong em vẫn hi vọng giữ lại

Chút hơi thở của anh.

Xuân sắc chẳng thể bước vào thu

Có loại tình yêu chẳng chịu nổi sự đổi mùa

Em thà bị cả thế giới này cô lập

Còn hơn phải đối mặt với lòng tốt của anh

Cái nóng đỉnh điểm của mùa hạ cũng chẳng thể sưởi ấm được sự giá rét của mùa đông

Còn em đứng đây chẳng cách nào phá được băng

Vùng vẫy mãnh liệt rồi cuối cùng cũng  kiệt sức

Buộc phải bình tĩnh lại thôi]

Hát xong, tôi đọc bình luận của fan hâm mộ, đa số là những lời khen ngợi và yêu cầu tôi hát tiếp, dĩ nhiên tôi đã rất vui và cũng rất muốn hát tiếp, nhưng tôi bỗng thấy lạnh, kể từ khi bắt đầu vào điệp khúc thì tôi đã cảm thấy lạnh rồi.

Vì lạnh nên tôi tạm thời biến mất một lúc, dĩ nhiên tôi đi tìm thêm áo để mặc. Mặc thêm áo khoác, cảm thấy ấm hơn một chút tôi liền ngồi trở lại vào nơi làm việc, nhưng tôi chưa bật mic và cam lên ngay là bởi vì…

"Tri Lệnh, anh còn không mau ra đây!" 

"Đang live stream?" Anh lộ diện rồi thản nhiên đi tới bên cạnh tôi, sau đó dán mắt vào màn hình điện thoại của tôi, như tỏ ra rất hứng thú với công việc của tôi vậy.

“Phải, tôi đang live stream, còn anh... chắc hẳn đã biết phận sự của mình rồi nhỉ?”

"Tôi muốn ở lại nghe em hát!" Anh tỉnh bơ nói.

Tôi: “...”

"Được không Uyển Chư?" Ánh mắt khẩn cầu.

Được rồi, tôi không từ chối nổi, cũng không dám bắt nạt một con ma, thôi thì cứ xem như anh là một fan của mình vậy, nếu không tôi cũng chẳng có mặt mũi nào để hát trước một người đàn ông xa lạ.

"Được rồi, anh ngồi ở đó đi!" Tôi chỉ vào góc giường cách xa vị trí của mình hai mét, tôi không muốn vì âm khí của anh mà bị cảm lạnh, tiết trời vốn đã không thể ấm áp hơn một chút nào rồi.

Sau khi anh ngồi ngoan ngoãn ở đó, tôi cũng bắt đầu mở mic và camera lên. 

Fan nhìn thấy tôi trở lại thì lũ lượt hỏi tội, tôi trước sau chỉ nói một câu xin lỗi, bọn họ cũng không làm gì được.

Mọi người liên tục bảo tôi hát tiếp, thế thì tôi phải hát tiếp thôi.

Trong số các yêu cầu, như mọi khi, bài hát được yêu cầu nhiều nhất sẽ được chọn. Nhưng rốt cuộc không hiểu vì sao, khi nhìn thấy bài hát <Thế giới này nhiều người đến vậy> , tôi như muốn phá lệ để được đắm chìm trong bài hát này ngay vậy.

Một cảm giác thân thuộc khó hiểu mà tôi không tài nào giải thích được, các fan cũng khá bất ngờ khi tôi quyết định đột ngột như vậy.

Trước khi hát, tôi vô thức nhìn người bên cạnh một chút. Anh nhìn tôi, an tĩnh và mỉm cười chờ đợi, trái tim tôi vì thế mà đập lỡ một nhịp, tôi bối rối, không dám nhìn anh thêm một giây phút nào nữa. 

Tôi bắt đầu gãy đàn, cũng không nghĩ mình sẽ đánh sai một vài nốt nhạc trước mặt người khác như vậy. Đây là lần đầu tiên, fan hầu như cũng nhận ra, đã để lại rất nhiều bình luận trên màn hình.

Não bộ không đủ chỗ để bận tâm chúng, tôi nén sự xao động vừa rồi đi và tập trung hơn cho việc đàn hát.

Khúc dạo đầu đơn sơ kết thúc, tôi run nhẹ bả vai, bắt đầu cất lên tiếng hát của mình.

[Thế giới này nhiều người đến vậy

Trong vô số người đó có một cánh cửa đang mở

Lưu lại trong đôi mắt mơ mộng của em

Gặp được anh dưới ánh nắng sáng sớm

Thế giới này nhiều người đến vậy

Thật may mắn khi mà em có “chúng ta”

Ánh hoàng hôn nơi cuối trời của cuộc đời dài đằng đẵng này

Cứ khiến em ngây ngốc nhìn về phương xa

Chiếc lá màu tro trôi dạt trên mặt ao

Nhìn chiếc máy bay bay vụt về phương xa

Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang thời gian

Đèn vừa sáng thì chỉ còn lại khoảng trống

Ngọn gió đêm thổi nhẹ đến, là bao kỉ niệm trước đây

Đã không còn gặp lại nhau nơi vòng quay năm đó nữa sao?

Ánh sáng xa xăm đó anh bước đến mang theo ánh nắng ấm áp

Xung quanh có bao nhiêu người nhưng thế giới của em lại chẳng có âm sắc]

Kết thúc live stream, trong tôi bỗng có cảm giác buồn man mác, tôi không nghĩ mình nhập tâm vào bài hát đến mức như vậy, nhưng vì sao tôi lại thấy đau lòng khi hát chúng?

“Uyển Chư, em hát rất hay!”

Tri Lệnh cuối cùng cũng mở lời, anh vỗ tay tán thưởng nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra cả, lúc đó cả tôi và anh đều ngây người một lúc, cuối cùng anh là người phá tan đi sự trầm mặc này.

“Tôi rất thích nghe em hát!”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh với biểu cảm hết sức kinh ngạc. Trái tim tôi lại không nghe lời nữa rồi, tôi còn cảm thấy da mặt mình như nóng hết cả lên, cứ như thiếu nữ mới biết yêu ấy, dễ động lòng bởi những thứ nhỏ nhặt nhất.

À mà... tôi đã yêu bao giờ đâu!

"Cảm ơn anh!" Tôi hơi đỏ mặt.

"Uyển Chư, hay là mỗi ngày em đều hát cho tôi nghe đi!" 

Lời đề nghị đột ngột này khiến tôi không kịp đề phòng, tôi cứ ngây ngốc đứng đó nhìn anh, không nói không rằng một câu.

“Không được sao?”

Tai tôi vẫn cứ lùng bùng, hãy nói cho tôi biết đi, là tôi không nằm mơ đấy chứ?

Tri Lệnh vẫn rất kiên nhẫn chờ câu trả lời của tôi, anh gọi tên tôi thêm một lần nữa.

“Uyển Chư!”

“Tri Lệnh, vì sao anh chọn tôi mà không phải là người khác?”

Tôi đột nhiên hỏi, cũng rất muốn biết câu trả lời. Vì sao anh lại biết đến tôi? Lí do gì khiến anh đi theo tôi? 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp