Chư Lệnh

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Tôi rửa một ít cà chua và một ít hành lá, có lẽ tôi sẽ làm món sở trường của mình - trứng xào cà chua.

Trong lúc nấu ăn, chúng tôi đã trao đổi một số thông tin về nhau.

Tri Lệnh nói rằng anh đã hơn ba mươi tuổi nhưng tôi cảm thấy có chút khó tin, so với dáng vẻ này thì nhìn không tới, có thể nói còn trẻ hơn ba bốn tuổi. 

Sau đó tôi hỏi nhà anh ở đâu, làm nghề gì, vì sao lại ở trong nhà của tôi. Anh trả lời rất đơn giản rằng "Tôi là một thương nhân!", khiến cho tôi cảm thấy người này quả thực rất không đơn giản.

Bây giờ, nhìn cách anh ta ăn diện quả thực tôi không dám không tin!

Chậc, một người giàu lẻn vào nhà tôi tìm đồ ăn? Nghe phi lý đúng chứ? Chính tôi cũng cảm thấy nó rất khó tin.

"Nếu không vào nhà tôi thì anh sẽ vào nhà khác tìm đồ ăn à?" Tôi vừa đảo trứng vừa ngoái đầu nhìn anh, mà anh cũng đang nhìn tôi, thế là tôi xấu hổ thu mắt về, lập tức giả vờ bình tĩnh, bận rộn chuyện nấu nướng.

Anh trả lời: “Không, tôi vẫn sẽ ở đây!”

Tôi: “Vì sao?”

“Tôi bảo cái này em đừng sợ nhé!”

Khi Tri Lệnh nói ra câu này, bỗng tôi cảm thấy rùng rợn làm sao ấy!

Nhưng mà tính tò mò trong tôi lại trỗi dậy mãnh liệt, tôi đã gật đầu với anh, cái gật đầu đầy sự miễn cưỡng và cố chấp!

Anh nhìn tôi rất lâu, chần chừ một lúc rồi trở nên nghiêm túc, song nơi khoé miệng lại hơi kéo xuống.

Anh ảm đạm nói: “Tôi là một hồn ma!”

Tôi: “...”

Tôi... tôi cảm thấy… như không còn chút sức lực, đôi đũa cầm trên tay cũng rơi khỏi tay tôi, kêu lách cách vài tiếng thì dừng.

Sau đó thì, tôi nghe anh gọi tên mình rất nhiều lần, nhưng não tôi bây giờ cứ ong ong lên, tôi còn nghĩ là mình bị ù tai cơ đấy, song một tiếng gọi "Hạ Uyển Chư!" đã thành công kéo tôi trở về thực tại. 

Tôi đứng ngẩn ngơ ra đó, im lặng nhìn người đàn ông đang tự cho mình là một hồn ma.

"Thấy sợ rồi sao?" Tri Lệnh khẽ cười, nụ cười có nhiều phần chua chát hơn là giễu cợt. Tôi thừa nhận tôi đã rất xót xa khi nhìn thấy anh mỉm cười như vậy.

Cũng không biết do Tri Lệnh đẹp trai, hay anh quá giống người bình thường mà tôi chẳng thấy sợ anh là bao, mặc dù trước đó tôi là người khá nhát gan, rất sợ mấy loại chuyện như vậy. 

Tôi định lên tiếng trả lời rằng mình không sợ, thế nhưng anh lại giành cơ hội để nói tiếp.

“Trước đây, tôi là một thương nhân rất thành đạt, tiền đếm không xuể, danh tiếng cũng rất lẫy lừng. Thế nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, tôi đã gặp không ít kẻ thù, nói thẳng ra là những kẻ có lòng đố kỵ cùng cực. Cuối cùng thì ngày đó cũng đến, tôi... đã bị mưu sát, haha... bọn chúng bày kế, ra tay rất sạch sẽ, cảnh sát cũng vì thế mà kết luận rằng cái chết của tôi chỉ là do tai nạn...”

Anh cười chua chát, nơi đáy mắt có chút lấp lánh, nét mặt u ám, còn có chút tia thống khổ. 

Dù tôi không hiểu gì về cuộc sống trước kia của anh nhưng tôi biết thấu hiểu. Khi nghe những lời bộc bạch thực tế đến mức đáng trách ấy, nước mắt của tôi bỗng dâng trực trào, cuối cùng cũng không kìm được mà rơi lã chã.

Tôi rất muốn đến bên cạnh anh để an ủi, nhưng... tôi không dám, oán khí trên người anh quá nặng, có lẽ bởi vì lí do này nên ngay từ khi bước vào trong nhà, tôi liền cảm thấy lạnh lẽo và bất an đến như vậy.

“Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai?”

Tri Lệnh đau khổ cúi gằm mặt, dù là một linh hồn nhưng anh vẫn có cảm xúc, vẫn biết vui, biết giận, biết thất vọng, biết oán hận, chỉ là ông trời lấy đi sinh mệnh của anh quá đột ngột, cũng chẳng hề báo trước một tiếng!

“Anh không sai, Tri Lệnh! Anh là một người đàn ông tử tế, duy nhất... đối với tôi có lẽ vậy!”

“Tôi tin trên đời này có nhân quả, những kẻ đã hại anh chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.”

“Tri Lệnh, anh đừng oán hận mãi như vậy, đối với một linh hồn sẽ không tốt!”

Rốt cuộc, tôi đã không kìm được mà ôm lấy anh, ngay cả khi vòng tay của tôi có đang xuyên thấu qua thân ảnh anh như thế nào, nhưng tôi tin, cái ôm này sẽ giúp anh cảm thấy tốt hơn một phần nào.

“Cảm ơn em, Uyển Chư!”

[Vô số cuộc va chạm không hồi kết

Anh nghĩ mình đã động lòng em rồi, cô gái ạ!

Nhưng thật thất bại, cũng thật hạnh phúc

Chỉ là, anh ước gì mình có thể gặp được em sớm hơn

Cô gái à, hãy nhào vào lồng ngực anh đi!]

Mùi thơm của trứng ngào ngạt khắp gian bếp, tôi sụt sịt mũi, nhanh chóng đổ trứng ra đĩa rồi mang đến cho Tri Lệnh. 

“Anh đói lắm rồi phải không?”

Tri Lệnh dịu dàng nhìn tôi, cười hiền hoà, tôi đoán tâm tình của anh đã tốt hơn đôi phần, nên cũng thấy yên tâm hơn một chút.

“Em cũng ngồi xuống ăn cùng đi!”

Tôi gật đầu, xoay người đi lấy thêm bát đũa vì tôi vẫn chưa ăn gì cho bữa tối. 

Lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng với một người đàn ông xa lạ, tôi cũng ngại lắm chứ. Tuy tôi không dám ngồi đối diện anh, nhưng tôi lại dám nhìn anh ấy ăn. 

Nếu nói anh ăn thì cũng không phải là đúng, tôi nhìn anh hít hà hơi nóng bốc lên kèm mùi thơm từ đĩa trứng xào mà ngỡ ngàng, hốc mắt liền phủ thêm một màng nước mỏng.

"Em hẳn là chưa nhìn thấy ma ăn bao giờ nhỉ?" Tri Lệnh thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tôi thì cong môi cười, trông anh vẫn lạc quan nhỉ?

Tôi bị anh chọc cười, chút xót thương khi nãy liền tan biến, vậy là tôi xấu hổ cúi mặt ăn cơm. 

Tri Lệnh không trêu chọc tôi nữa, anh điềm tĩnh "ăn" xong phần ăn của mình rồi yên lặng ở đó nhìn tôi ăn.

Tôi: “...”

Tôi nghĩ là mình đã ăn xong rồi, tôi thà chịu đói một chút còn hơn bị Tri Lệnh nhìn mình ăn như vậy!

Dù sao anh cũng là một người xa lạ, tôi thấy không thoải mái cũng là lẽ thường tình!

Cũng vì tôi ăn quá ít nên anh liền để tâm: “Ăn xong rồi?”

Tôi muốn kết thúc nhanh gọn lẹ cho nên điên trí gật đầu. Anh lại bất mãn nói:

“Ăn ít như vậy thì sao có sức để làm việc? Hay em tìm thứ gì để ăn thêm đi, tôi thấy em chẳng có tí da thịt nào cả!”

"..." Tôi nên biết ơn hay là nên đau khổ khi bị một con ma phán xét đây!

Thấy tôi bận rộn dọn bát đũa đi rửa, Tri Lệnh cũng muốn phụ tôi một tay nhưng tôi liền từ chối. Tôi không nghĩ một linh hồn có thể rửa được bát đĩa, đó là tôi chỉ nghĩ…

“Em cho rằng tôi vô dụng như vậy ư?”

Chậc, bị nói trúng tim đen rồi!

Thấy tôi không phản bác, Tri Lệnh liền trầm mặt, bầu không khí lập tức lạnh xuống thêm vài độ. Thiết nghĩ, nếu bây giờ là mùa hè, chắc chắn tôi không cần phải dùng đến máy điều hòa nữa, có thể tiết kiệm được hơn kha khá tiền rồi. 

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Tri Lệnh nhìn tôi đầy hứng thú, khoé miệng còn nhếch hẳn lên một chút.

“Dường như em định bóc lột sức lao động của tôi vào những ngày oi bức!”

Tôi không khỏi kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Anh đẩy ngón trỏ của mình lên trán tôi, cười nói: “Trên mặt viết rất rõ!”

Tôi đỏ mặt, cũng không muốn so đo với anh nên xoay người bỏ trốn ngay sau đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp