Chư Lệnh

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

Sau khi kết thúc công việc ở công ty, tôi liền cuốc bộ trở về căn hộ nhỏ của mình, cuộc sống đơn độc hơn hai mươi lăm năm dường như khiến tôi dần trở nên đơn điệu hơn.

Đi làm từ lúc bảy giờ ba mươi sáng, nghỉ trưa một tiếng, bốn giờ ba mươi chiều tan làm, trở về nhà cũng không đi đâu, rảnh rỗi thì lên live stream ca hát, trông rất nhàm chán nhỉ? 

Nhưng không sao, tôi không thấy chán là được rồi!

Nên giới thiệu một chút nhỉ? Tôi tên Hạ Uyển Chư, sinh ngày chín tháng mười hai, là một nhân viên công chức bình thường, buổi tối rảnh rỗi thường lên live hát hò, tôi khá tự tin với giọng hát của mình và cũng có cho mình một lượng fan nhất định, tôi khá tự hào vì điều đó.

Về đến nhà, tôi phải rùng mình một cái, dù biết căn phòng thiếu thốn hơi người sẽ trở nên lạnh lẽo, nhưng cảm giác này thật lạ lẫm so với trước đây, cũng không đến mức phải lạnh như vậy. 

Chẳng lẽ tôi đã quên tắt điều hoà trước khi ra khỏi nhà?

Tôi không nghĩ đầu óc mình lú lẫn đến mức đó, tôi bật công tắc đèn phòng khách, sau đó thử kiểm tra máy điều hoà, quả thực không có mở, vậy tại sao trong nhà lại lạnh lẽo một cách bất bình thường như vậy?

Tôi hơi mệt, cũng không gắng sức để tâm nữa, bây giờ tôi chỉ muốn tìm thứ gì đó để uống. Tôi đi vào phòng bếp, nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi bên tủ lạnh tôi liền sững người, người kia trông giống như là đang tìm đồ ăn.

Ăn trộm sao?

Khoảnh khắc ấy, tôi cứ nghĩ rằng mình đã đi nhầm vào nhà người ta. Bởi vì sống ở chung cư, đa số nhà nào cũng như nhà nào, mà dạo gần đây do thức khuya đọc bình luận của fan hâm mộ, cho nên tôi không dám chắc hai bán cầu não của mình có còn đủ minh mẫn không nữa. Dù vậy, nhà của mình mà cũng không nhận ra thì quả thực rất dở tệ, dĩ nhiên tôi nhìn ra đó là cái tủ lạnh tồi tàn của mình, thường ngày vốn chẳng chứa được bao nhiêu thức ăn.

Tôi nhìn dáng lưng nam nhân kia, quả thực dáng vấp người này rất đẹp, không cần nhìn mặt cũng biết rất đẹp trai, nhưng dù vậy cũng không nên tùy tiện vào nhà người khác lục lọi như vậy chứ.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, môi hơi mím chặt, muốn mở lời nhưng lại nghẹn ngay ở cổ họng. Tôi lâu ngày không giao tiếp với giới nam, cho nên bây giờ có chút rụt rè với người đàn ông này.

Nghe có vẻ rất khó tin nhưng sự thật đúng là như vậy!

Thanh xuân của tôi trống vắng không một bóng nam nhân đi qua, ngay cả khi sau này làm việc cũng vậy, vốn đã không thu hút được đàn ông, mà ngay cả cơ hội để tiếp xúc với nam giới cũng rất ít ỏi. Cứ cho tôi có tính cách dị lập nên mới có kết cục như vậy đi, dù sao tôi cũng chẳng còn quan trọng đến vấn đề này nữa.

Tôi vốn dần tập nên thói quen sống an yên một thân một mình như vậy từ lâu rồi! 

Tôi nhìn được một lúc, dường như anh ta cũng phát giác ra được nên liền dừng động tác mà xoay đầu lại. Tôi bị anh ta nhìn mà cứ ngỡ mình là ăn trộm, quả thực tài phán đoán của tôi rất chuẩn xác, anh ta quả nhiên rất điển trai, tuy vậy sắc mặt trông không được hồng hào cho lắm.

Anh ta nhìn tôi, tôi cũng đứng ngây ngốc ở đó nhìn lại, sau đó thì... anh ta không nhìn nữa mà tiếp tục lục lọi đồ ăn, hoàn toàn không đoái hoài gì đến tôi nữa.

Tôi: ???

Lúc này, hai mắt của tôi tròn xoe không dám tin, sao mà anh ta có thể làm chuyện xấu trước mặt chủ nhà một cách bình thản như vậy chứ?

Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được mà nổi cồn trong lòng: 

“Này anh, anh là ai mà lại ở trong nhà của tôi?”

Anh ta dừng hẳn động tác, sau đó dùng vẻ mặt rất kinh ngạc nhìn tôi:

 “Em nhìn thấy tôi?”

Tôi: “?”

Tôi không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì, tướng tá rõ cao lớn, còn có thể nói cao hơn hẳn tôi một cái đầu. Tôi biết đầu óc của mình đôi khi có chút gặp vấn đề, nhưng không phải vậy là mắt tôi sẽ mờ, làm sao mà không nhìn thấy anh ta cho được.

Để đáp trả lại câu hỏi ngớ ngẩn ấy, tôi hùng hồn đáp: 

"Không những nhìn thấy được mà tôi còn thấy được rất rõ. Anh mặc áo sơ mi xám đen, hai nút trên chưa cài, quần dài cũng đen nốt, cổ tay trái đeo một đồng hồ màu bạc..." 

Tôi định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy biểu cảm "Không thể tin được!" của anh, tôi liền nuốt hết những câu còn lại vào bên trong.

Anh ta vẫn chưa thu lại nét ngờ nghệch vừa rồi mà cứ nhìn tôi chằm chằm. Thú thật tôi sợ nhất chính là bị người khác nhìn như vậy, cho nên bây giờ tôi rất là lúng túng. Chợt thấy cửa tủ lạnh vẫn còn chưa đóng lại, mà tôi thì lại xót tiền, cho nên cắn môi ái ngại nói:

“Anh... có thể đóng cửa tủ lạnh được không?”

"Xin lỗi..." Anh ta lúng túng, liền xoay người đóng cửa tủ lại.

"Anh đói sao?" Tôi nhìn bóng lưng anh mà hỏi, sau đó cũng tự mình kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.

Tôi muốn làm rõ mọi chuyện trước khi người này rời khỏi đây, nếu như anh ta đói thì tôi có thể giúp đỡ chút ít, nhưng một khi đã có ý xấu thì tôi sẽ giao ngay cho cảnh sát.

Anh xoa xoa bụng rồi nhìn tôi một cách ái ngại: “Có lẽ là vậy!”

Vậy là tôi vào bếp nấu một vài món đơn giản đãi anh ta! Cứ cho là tôi đang làm việc thiện giúp người đi, dù sao cuộc sống này hiếm khi gặp những chuyện như vậy, hoan hỉ một chút cho vui nhà vui cửa!

"Anh tên gì?" Tôi vừa lấy trứng vừa hỏi chuyện, thật sự việc không biết đối phương tên gì cũng không tiện nói chuyện cho lắm.

“Cứ gọi tôi là Tri Lệnh, còn em thì sao?”

Tôi cũng vui vẻ nói ra tên của mình, thật ra thì tôi cảm thấy rất yêu cái tên này, dù không biết lí do là gì nhưng mà tôi thấy thích, cứ cho là phát âm hay đi.

"Hạ Uyển Chư? Tôi gọi em là Uyển Chư được chứ?" Tri Lệnh nhìn tôi rồi lịch thiệp hỏi ý kiến của tôi.

"Được!" Tôi gật đầu đáp lời anh, mặt có chút đỏ, song sau đó được che giấu đi rất nhanh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp