Dư Noãn Noãn than trong lòng không xong rồi.

Cô vừa rồi thực sự không phải cố ý, hiện tại cô mới sáu bảy tháng, tay chân lộn xộn đều theo bản năng.

Còn không đợi Dư Noãn Noãn nghĩ ra biện pháp giải quyết, liền nghe được có người kêu tên Trần Xảo Cầm. 

Người đến có giọng thật lớn, âm thanh truyền đến lúc lâu vẫn chưa thấy người tiến vào.

Dư Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào cửa một lát, mới thấy người tới.

Thấy rõ người nào đến, Dư Noãn Noãn liền có chút bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.

Người này cô cũng biết, là một hàng xóm khác của Dư gia.

Bà Vương chồng đã chết mấy năm, chỉ có một thằng con trai, năm ngoái đẻ cho bà ta đứa cháu trai.

Bà Vương đem cháu trai như bảo bối mà cưng chiều, đặt tên cháu là Vương Đại Bảo.

Vương Đại Bảo đã một tuổi, lớn lên vừa mập vừa đen.

Mẹ Vương Đại Bảo sữa cũng còn ít, theo lí thuyết đã một tuổi liền có thể ăn cháo, nhưng bà Vương thương cháu, không cho cháu cai sữa.

Hai nhà là hàng xóm, Dư Noãn Noãn đều nghe được tiếng mẹ Vương Đại Bảo hít ngược khí lạnh.

Kia đều là vì Vương Đại Bảo ăn sữa không được liền đem mẹ nó cắn.

Bà Vương ôm Vương Đại Bảo sang đây cũng không phải mới một hai lần.

Mỗi lần tìm đến đây đều vì một nguyên nhân, chính là tìm Trần Xảo Cầm mượn sữa.

Nói là mượn, chi bằng nói là lấy, dù sao mượn cũng không trả.

Lúc này bà Vương một tay ôm Vương Đại Bảo, một tay cầm một chiếc chén lớn bằng sứ.

Vào phòng, bà Vương cũng không cần ai làm, ngồi vào bàn ghế cầm chén hướng về phía Trần Xảo Cầm:

“Xảo Cầm à, tới, cho một chén sữa.”

Nghe được lời này, Dư Noãn Noãn liền trợn mắt.

Bà Vương này một chút cũng không thấy ngại, nói như ai đó thiếu nợ bà ta.

Chỉ tiếc, lần này bà Vương phải thất vọng.

Không chờ bao lâu, Trần Xảo Cầm nói:

“Thím Vương, thật ngại quá, cháu không có sữa.”

“Gì???”

Bà Vương đang ở trên ghế thiếu chút nữa nhảy dựng lên:

“Cái gì không có sữa? Sao lại không có sữa? Có phải bị con nha đầu kia ăn sạch?”

Không đợi Trần Xảo Cầm đáp lại, bà Vương bắt đầu quở trách:

“Xảo Cầm à, không phải thím nói cháu chứ một cái nha đầu thôi, cháu cho nó ăn gì chả được, sữa này phải cho một tiểu tử béo ăn.”

Tươi cười trên mặt Trần Xảo Cầm nhạt xuống:

“Thím Vương, đừng nói cháu hiện tại không có, cho dù có sữa cháu cũng phải cho Noãn Bảo nhà cháu ăn, tiểu tử béo gì đó, không phải cháu sinh, cớ gì ăn sữa của cháu.”

“Xảo Cầm, cháu nói lời này không đúng rồi! Chúng ta là hàng xóm láng giềng, không phải nên giúp đỡ nhau chút sao? Nhanh nhẹn lên, cho cháu trai thím một chén sữa không nó đói khóc bây giờ.”

Trần Xảo Cầm xụ mặt:

“Cháu đã nói là không có sữa, dù Noãn Bảo không muốn ăn sữa cháu cũng không cho.”

Nói đến cái này, Trần Xảo Cầm cũng có chút sầu.

Thời buổi này, từng nhà không có đồ ngon cho con cái, chỉ cần không phải mẹ chúng không có sữa, trẻ con nhà ai cũng ăn sữa đến một hai tuổi.

Cố tình Dư Noãn Noãn cùng con nhà khác không giống nhau, mới nửa tuổi đã không muốn ăn sữa.

Đói khóc cũng không ăn.

Trần Xảo Cầm tìm Hứa Thục Hoa bàn bạc một chút, thấy Dư Noãn Noãn vô cùng kháng cự, chỉ có thể nấu cháo cho cô ăn, không nghĩ tới cô ăn thật tốt.

Nếu Dư Noãn Noãn không ăn sữa, Trần Xảo Cầm dứt khoát mang sữa đi cho.

Lúc này mới được hai ngày, bà Vương liền tìm tới.

Bà Vương trước hết là khiếp sợ, sau đó tức giận, chỉ vào mặt Trần Xảo Cầm mà mắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play