Thập Niên 80: Sống Lại Làm Đoàn Sủng

Chương 7 : Một chân đá vào Ngốc Bảo


2 ngày

trướctiếp

Dư Noãn Noãn nghe tiếng ngoái lại nhìn, liền thấy Tần Nguyệt Lan ôm một cậu bé đi đến.

Tần Nguyệt Lan là vợ của con trai cả họ Cố nhà cạnh nhà họ Dư, cô đang ôm trong lòng chính là con trai của cô Ngốc Bảo.

Dư Noãn Noãn lần đầu tiên nghe thấy tên cậu bé là Ngốc Bảo cũng cảm thấy kì quái.

Nhưng sau này gặp nhau nhiều, phát hiện cậu bé này cả ngày chỉ giữ một khuôn mặt, trên trán còn có vài sợi tóc, nhìn dễ thương lại ngốc ngốc liền cảm thấy cái tên này cũng hợp với cậu bé.

Ngốc Bảo tên thật là Cố Mặc, một tuổi rưỡi.

Tần Nguyệt Lan ôm Ngốc Bảo đến đây nguyên nhân cũng rất đơn giản, không phải đang muốn trồng cây vụ hè sao, Cố gia không ai trông Ngốc Bảo, Trần Xảo Cầm lại không phải đi làm, Tần Nguyệt Lan bèn bàn với Trần Xảo Cầm đem Ngốc Bảo ôm lại đây nhờ chăm sóc hộ một chút.

Hai nhà là hàng xóm, Trần Xảo Cầm và Tần Nguyệt Lan thời điểm gả tới cũng không cách nhau lắm, bình thường ở chung cũng không tệ .

Hiện tại Tần Nguyệt Lan đến nhờ, Trần Xảo Cầm không có lí do nào không đáp ứng.

Tần Nguyệt Lan đem Cố Mặc đặt ở trên giường, nhìn Dư Noãn Noãn thăm dò:

“Tiểu nha đầu này, luôn thở dài là thế nào?”

Nói đến đây, Trần Xảo Cầm cũng không nhịn được thở dài:

“Ai mà biết được, cậu nói xem con bé mới bao lớn, động tí là thở dài, cũng chả biết buồn cái gì.”

“Kia cũng coi như hơn Ngốc Bảo, cậu nhìn xem Ngốc Bảo này, suốt ngày mặt không biểu tình, nếu không phải bác sĩ kiểm tra không vẫn đề gì, tôi còn tưởng đứa bé này có tật xấu gì.”

“Ngốc Bảo đây là trầm ổn.”

“Noãn Bảo đây là tri kỉ!”

Dư Noãn Noãn liếc nhìn hai con người đang thổi phồng con nhau một cái, quyết đoán dời tầm mắt đi, nhìn Ngốc Bảo.

Vừa lúc Ngốc Bảo cũng nhìn qua, hai người mắt đối mắt.

Là nhan khống, Dư Noãn Noãn rất thích Cố Mặc. 

Tuy rằng cậu bé suốt ngày giữ khuôn mặt vô cảm xúc, nhưng cô không chịu được cái ngũ quan hoàn hảo này a!

Tần Nguyệt Lan đối với con trai cũng tỉ mỉ chăm sóc, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt tròn xoe ngập nước, lúc nhìn người khác đều khiến tâm người ta mềm như nước.

Dư Noãn Noãn nhìn về phía Cố Mặc nở nụ cười ngọt ngào.

Cố Mặc lại chỉ nhìn thoáng qua, mặt không cảm xúc nhìn chỗ khác.

Dư Noãn Noãn : "......"

Đúng là đứa trẻ hư!

Đang mùa gặt gấp, Tần Nguyệt Lan không có ở lại bao lâu liền rời đi.

Này nếu là đứa bé hơn một tuổi khác, mẹ rời đi khẳng định là muốn khóc.

Nhưng Cố Mặc mặt không biểu tình nhìn theo Tần Nguyệt Lan, sau đó dùng khuôn mặt đó đánh giá nhà ở.

Trần Xảo Cầm nhìn Cố Mặc sau đó lại nhìn Dư Noãn Noãn, nhịn không được nở nụ cười.

Tính tình hai đứa bé này thật là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Cố Mặc nhìn một vòng, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Dư Noãn Noãn.

Em bé sau tháng, trắng trắng bụ bẫm, nhưng đôi mắt lại đen lại to nhìn giống như hai quả nho.

Con ngươi di chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhìn khiến cho người ta cảm thấy tinh quái.

Anh đã nghe Tần Nguyệt Lan khen Dư Noãn Noãn không dưới chục lần, chẳng lẽ đây mới là bộ dạng trẻ con nên có sao? 

Anh có nên học theo không?

Đang nghĩ ngợi bỗng bị một bàn chân nhỏ đá vào bụng.

Nói thật lực đá không mạnh, nhưng Cố Mặc không có phòng bị, bị đá ngã ngửa trên giường. 

Cố Mặc cạn lời nhìn nóc nhà, anh có nên hay không đá lại?

Dư Noãn Noãn cũng nghe thấy một tiếng bùm, nghiêng đầu liền thấy Cố Mặc bị mình đá ngã nằm ở đó.

Chỉ cần nhìn sườn mặt anh là có thể nhận ra anh lúc này vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp