“Trần Xảo Cầm à, cháu sao lại nhẫn tâm như vậy?”

“Đem sữa đi cho cũng không cho cháu trai cháu ăn, cháu cũng như mẹ nó, sao lại không có nhân tính như vậy?”

Nghe bà Vương không nói lí, Trần Xảo Cầm cũng tức giận: 

“Thím Vương, thím ở chỗ này nói bậy gì vậy, sữa của cháu, cho ai thì có quan hệ gì với thím? Cháu trai thím không có sữa ăn, thím không tìm mẹ nó, tìm cháu làm gì?”

Dư Noãn Noãn cũng nhìn bà Vương, lúc này thấy tam quan mình như bị đổi mới.

Bà Vương này, thực sự từ lúc cô xuyên đến, là người kì quái nhất cô gặp qua.

Vương Đại Bảo nhìn bà Vương, lại nhìn Trần Xảo Cầm sau đó òa khóc:

“Sữa, uống sữa, sữa!!!”

Nhìn thấy Vương Đại Bảo khóc, bà Vương càng thêm đau lòng.

“Ai ui Đại Bảo của bà, sao cháu lại xui xẻo thế chứ! Lại gặp một người thím tâm địa lạnh lùng như vậy, về sau làm sao bây giờ?”

Bà Vương một bên khóc một bên gào, thât giống như đang diễn tuồng.

Trần Xảo Cầm tuy không phải tính tình yếu đuối, nhưng tuổi tác còn trẻ, chung quy không thể mặt dày như bà Vương, nghe bà Vương kêu khóc, nhất thời không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, Hứa Thục Hoa chạy vào.

Từ lúc Dư Noãn Noãn sinh ra, Hứa Thục Hoa không nhìn thấy Dư Noãn Noãn một lúc liền nhớ, lúc này xuống ruộng làm việc không bao lâu liền cảm thấy hoảng hốt, việc cũng bỏ không làm nữa, vội vàng chạy về nhà.

Mới vừa về đến cửa nhà, liền nghe được tiếng bà Vương kêu khóc, tốc độ chân lại nhanh thêm vài phần.

“Bà Vương kia, ban ngày ban mặt bà ở đây khóc như khóc tang làm gì! Muốn khóc tang về nhà bà mà khóc!”

Hứa Thục Hoa miệng mắng, chân lại tăng tốc độ, chạy nhanh đến mép giường, đem Dư Noãn Noãn ôm lấy, một bên vỗ về lưng Dư Noãn Noãn, một bên thanh âm nhẹ nhàng dỗ:

“Noãn Bảo không sợ nha, không sợ, bà nội về rồi đây!”

Dư Noãn Noãn vốn dĩ cũng không sợ, còn rất thích cảm giác được người khác bảo vệ này, lập tức cười khanh khách.

Thấy Dư Noãn Noãn cười, Hứa Thục Hoa mới thở phào.

Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn đến trước mặt bà Vương, đôi mắt nhìn bà Vương như muốn ăn thịt người:

“Ôm cháu trai bà đi nhanh đi, cả ngày cầm cái chén xin sữa, hiện tại không cho bà, bà liền ngồi khóc à? Thật xem đó là điều đương nhiên hả?”

Chắc là do khí thế của Hứa Thục Hoa quá mạnh, bà Vương theo bản năng lùi lại một bước:

“Bà, bà, bà!!!”

“Bà cái gì mà bà, tôi mà nghe bà nói Noãn Bảo nhà tôi không tốt một lần nữa, bà liền đem hết sữa mượn trước kia trả về hết cho tôi!”

“Tôi chỗ nào còn sữa trả cho bà?”

“Vậy đưa tiền! Sữa người có thể so với sữa bột càng đáng giá hơn!”

“Tiền cái gì mà tiền, tôi không có tiền! Không cho thì không cho, thế nhưng còn muốn lấy tiền của tôi, chưa thấy ai như vậy, tôi cũng không hiếm lại mà mượn nữa!”

Bà Vương lẩm bẩm trong miệng, cầm cái chén lớn, chạy nhanh ra ngoài như cơn gió.

Dư Noãn Noãn thấy hết một màn này, quả thực muốn vỗ tay khen ngợi Hứa Thục Hoa.

Bà nội cô thường ngày với cô ôn nhu nhẹ nhàng, không nghĩ tới lại cường hãn như vậy!

Cô thích!

Hứa Thục Hoa nhìn theo bà Vương chạy ra ngoài, lúc này mới đi xem Trần Xảo Cầm:

“Xảo Cầm à, không phải mẹ nói con, tính tình của con cũng quá mềm mại, con không vì cái gì khác cũng không được để Noãn Bảo nhà chúng ta bị bắt nạt! Biết không?”

Trần Xảo Cầm gật đầu thật mạnh:

“Mẹ, con đã biết! Mẹ yên tâm đi, từ lần sau con sẽ không như vậy nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play