Noãn Bảo là nhũ danh gia đình họ Dư thương lượng mấy ngày đặt ra.
Dư Noãn Noãn tiếp thu nhũ danh rất tốt, nhìn về phía Dư Hải cười ngọt ngào.
Như dự đoán của cô, cô vừa cười xong Dư Hải cũng cười theo.
Mặc dù Dư Noãn Noãn đã nhìn rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy khuôn mặt này đẹp, vô cùng đẹp!
Trần Xảo Cầm đang ăn cơm quay đầu sang thấy một màn này, cũng cười rộ lên theo:
“Hai cha con hai người mỗi ngày nhìn nhau cười, không biết cười ngây ngô cái gì.”
Nói như vậy, nhưng cô cười so với hai người họ chẳng khác gì.
Sau tiệc đầy tháng, Dư Noãn Noãn đã có thể ra khỏi phòng nhưng cũng giới hạn lúc hơi nắng lên không có gió sẽ được ôm ra phơi một chút.
Tuy là vậy, Dư Noãn Noãn cũng rất thỏa mãn.
Ai bảo cô bây giờ là trẻ con, không có quyền lên tiếng đâu.
Đừng nói đến việc ngăn cản cô ra ngoài, côsẽ không nói gì cả.
Giờ phút này, Trần Xảo Cầm đang ôm Dư Noãn Noãn phơi nắng, cháu trai nhỏ nhất của Dư gia Dư Cương lắc lư đi đến.
Dư Cương năm nay mới hai tuổi, nói chuyện còn chưa được nhanh nhẹn.
Chỉ thấy cậu bé đem bàn tay nhỏ duỗi đến trước mặt Dư Noãn Noãn:
“Em gái, ăn.”
Trần Xảo Cầm mặt cười cười nhìn Dư Cương:
“Tiểu lục, con cho em gái ăn gì vậy?”
Dư Cương mở tay ra, bên trong là mấy hạt ngô , trong đó có một hạt rơi xuống, vừa vặn rơi vào tay Dư Noãn Noãn.
Dư Noãn Noãn động tay một chút, đem hạt ngô nắm lấy.
Cô xuyên đến đây lâu như vậy cũng khá hiểu về tình hình gia đình.
Nhà này không phải giả nghèo, trừ bỏ Trần Xảo Cầm đang ở cữ, người trong nhà chắc cũng chỉ ăn no được 6-7 phần.
Nếu dị năng của cô mà còn thì tốt rồi!
Dư Noãn Noãn đang nghĩ ngợi, lại cảm thấy trong lòng bàn tay không đúng lắm, hình như có cái gì đang cố chui ra.
Dư Noãn Noãn liền nâng tay lên, liền thấy một chồi non từ khe hở ngón tay đang chui ra.
Này?!??!
Dư Noãn Noãn còn đang vui mừng, liền nghe thấy tiếng hô của Trần Xảo Cầm:
“Noãn Bảo, con cầm gì vậy?”
Trần Xảo Cầm bèn dùng lực tách bàn tay Dư Noãn Noãn ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay là hạt ngô đã nảy mầm, nghĩ trăm lần cũng không hiểu:
“Đây là ở đâu ra vậy?”
Dư Noãn Noãn mới là đứa trẻ đầy tháng, tất nhiên không thể trả lời Trần Xảo Cầm.
Còn Dư Cương hai tuổi căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Trần Xảo Cầm chỉ thấy kì quái trong chốc lát cũng vứt nó ra sau đầu.
Chắc là Dư Noãn Noãn lấy từ chỗ nào đó, cô chính là biết tay mấy đứa trẻ con tuy còn nhỏ nhưng rất nhanh.
Lúc này Dư Noãn Noãn cũng không có tâm trạng quản Trần Xảo Cầm nghĩ như nào, cô thiếu chút nữa vui mừng quên cả nghĩ ngợi.
Ban đầu cô cho rằng sống lại lần nữa đã là rất may mắn.
Nhưng không nghĩ tới dị năng có thể theo cô cùng tới.
Có dị năng, còn không làm giàu được sao?
Nhưng sự thật chứng minh, Dư Noãn Noãn vẫn suy nghĩ quá đơn giản.
Bắt đầu từ hôm ấy , cho đến hôm cô học ngồi được, cũng không hề được tiếp xúc với cái hạt giống nào.
Dư Noãn Noãn lúc sáu tháng ngồi được, ngồi ổn định vững chắc, không giống trẻ con khác ngồi còn ngã trái ngã phải.
Dư Noãn Noãn rất thích ngồi dậy ngắm nhìn thế giới, nhưng sức trẻ con có hạn, không bao lâu lại nằm xuống.
Nhìn mái nhà cỏ tranh, Dư Noãn Noãn thở dài một hơi, khi nào cô mới có thể biết đi!
Cô rất sốt ruột nha!
“Ai ui! Bà vừa lại đây liền nghe tiếng Noãn Bảo thở dài đây là làm sao vậy?”