Thập Niên 80: Sống Lại Làm Đoàn Sủng

Chương 5 : Noãn Bảo, xem gì vậy


2 ngày

trướctiếp

Trăng tròn hôm nay, Dư gia cố ý làm tiệc đầy tháng cho Dư Noãn Noãn, mời bạn bè thân thích đến nhà ăn cơm.

Dư Noãn Noãn đã đầy tháng, mỗi ngày tỉnh không ít, thời điểm bạn bè thân thích đến đúng lúc cô tỉnh.

Ban đầu Dư Noãn Noãn rất cao hứng, có thể nhìn thấy nhiều người, có thể biết thêm nhiều về tình huống hiện tại.

Nhưng sau khi bị người khác ôm tới ôm lui, ở trên mặt sờ qua sờ lại, Dư Noãn Noãn liền hết vui.

Là một đứa bé có linh hồn trưởng thành, Dư Noãn Noãn không hề thích sự vuốt ve này một chút nào.

Nhưng trẻ con có thể phản kháng như nào? Đương nhiên là khóc rồi.

Từ lúc sinh ra Dư Noãn Noãn đã đặc biệt ngoan ngoãn, không đói bụng, không buồn tiểu liền không hé răng, đột nhiên lại khóc lớn làm người gia đình họ Dư sợ hãi.

Trần Xảo Cầm liền bất chấp người khác phản ứng như thế nào, cướp Dư Noãn Noãn về tay, nhẹ giọng dỗ : 

“Noãn Bảo, Noãn Bảo , Noãn Bảo con làm sao vậy. Không khóc, không khóc, mẹ ở đây rồi.”

Về tới lồng ngực Trần Xảo Cầm, Dư Noãn Noãn chép chép miệng, lập tức nín khóc.

Tuy nói là ngừng khóc, nhưng mắt vẫn ươn ướt.

Đôi mắt được nước mắt gột rửa qua đen láy, Trần Xảo Cầm nhìn tâm liền mềm.

“Noãn Bảo có phải hay không nhớ mẹ. Mẹ ở đây, không sợ nha!”

Dư Noãn Noãn nghe vậy, liền nhìn Trần Xảo Cầm sau đó nở nụ cười.

Người xung quanh thấy được, sôi nổi nở nụ cười:

“Trách không được nói con gái là chiếc áo bông của mẹ, nhìn xem bây giờ mới chút lớn đã nhìn như tri kỉ.”

Bị Dư Noãn Noãn náo như vậy, kế đó không còn ai ôm Dư Noãn Noãn, chỉ nhìn qua vài lần sau đó khen mấy câu.

Trong phòng náo nhiệt một lúc, bên ngoài liền tới giờ ăn cơm, chờ mọi người đều đi ăn cơm Dư Noãn Noãn mới thở phào một hơi.

Đều nói ba nữ nhân một đài diễn, vừa mới trong phòng có ít nhất 6-7 người phụ nữ, kia có bao nhiêu náo nhiệt, suy nghĩ một chút thì biết.

Trần Xảo Cầm không có đi ăn cơm, cơm của cô là do Dư Hải mang tới.

Dư Hải đem cơm đặt trên bàn, nói với Trần Xảo Cầm:

“Xảo Cầm à, em ăn cơm trước đi, để anh ôm Noãn Bảo.”

Trần Xảo Cầm cũng không từ chối: 

“Nhưng anh nhẹ nhàng chút, đừng lại dùng chòm râu kia của anh làm con bé khóc.”

Bị Trần Xảo Cầm lôi lại chuyện cũ, Dư Hải ngại ngùng cười: 

“Làm sao có thể! Em xem mặt anh đều sạch sẽ, không có chút râu nào cả.”

Dư Hải tuổi tác không lớn nhưng lại thích để râu, anh nói như vậy mới có mùi vị nam nhân.

Gia đình họ Dư tuy với chuyện này khịt mũi coi thường nhưng cũng chả ai bảo gì, dù sao râu trên mặt Dư Hải, người ngại cũng không phải người khác.

Nhưng từ lúc Dư Hải dùng mặt đầy râu cọ mặt nhỏ của Dư Noãn Noãn, lại chọc Dư Noãn Noãn khóc thì từ đó nếu Dư Hải không cạo râu liền không cho ôm con.

Dư Noãn Noãn nằm trong lòng Dư Hải, nhìn cằm Dư Hải sạch sẽ, vừa lòng nở nụ cười.

Dư Hải năm nay mới có 22, diện mạo này nếu ở thời đại trước kia của cô, khả năng là được người người khen là tiểu thịt tươi. Cố tình chính anh cho rằng gương mặt này không có mùi vị nam nhân, một hai phải để râu.

Trời mới biết lần đầu Dư Noãn Noãn nhìn thấy khuôn mặt đầy râu của anh, nội tâm hỏng mất.

Bằng không với linh hồn hơn 20 tuổi của cô, sẽ chẳng vì khuôn mặt đầy râu mà khóc toáng lên.

Hết thảy đều không phải vì muốn nhìn gương mặt đẹp trai này sao?

Cô dễ dàng sao?

Dư Hải cúi đầu liền đối diện với cặp mắt đen láy của Dư Noãn Noãn:

“Noãn Bảo, con xem gì vậy?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp