Cuối cùng Dư Hải vẫn phải đi ra ngoài!
Đi theo sau cùng nhau ra ngoài còn có ba chị em dâu Trương Ngọc Quế.
Trần Xảo Cầm lần đầu làm mẹ, khó tránh khỏi còn chút thẹn thùng, để cô cho con ăn sữa trước mặt nhiều người như vậy thật sự là làm khó cô.
Nếu không phải lo lắng Trần Xảo Cầm sẽ không thạo, Hứa Thục Hoa cũng định đi ra.
Có Hứa Thục Hoa giúp đỡ, chuyện cho con ăn sữa còn tính là tiến hành thuận lợi.
Lúc bắt đầu, Dư Noãn Noãn trong lòng vẫn còn cảm giác bài xích , nhưng đói bụng thật không dễ chịu, cô chỉ hơi ngượng một lúc liền há mồm ra ăn.
Có thể ăn no bụng, lại được nằm trong vòng tay ấm áp, so sánh với ngày tháng ở mạt thế, đây đúng là tháng ngày thần tiên.
Chỉ là cho đến bây giờ, Dư Noãn Noãn vẫn không biết tại sao mình lại xuyên đến đây, còn biến thành đứa trẻ sơ sinh.
Cô nhớ rõ ràng, lúc mạt thế đến nàng thức tỉnh dị năng thực vật chỉ có thể làm đó chính là giục thực vật sinh trưởng phát triển.
Chỉ cần cho cô hạt giống, cô liền có thể cho ra một bát lương thực.
Đối với sự thiếu ăn uống ở mạt thế lúc đầu, dị năng này còn có chút tác dụng.
Nhưng rồi sau này, hạt giống ngày càng ít, tang thi ngày càng lợi hại, cô không chỉ không có năng lực tấn công tang thi mà còn không có sức lực bảo vệ mình.
Cứ như vậy, tại một lần bị tang thi vây công, cô bị đội ngũ vứt bỏ, cuối cùng chết trong miệng tang thi.
Bị tang thi gặm cắn đầy đau đớn, bây giờ Dư Noãn Noãn còn nhớ rất rõ, cảm giác đau thấu tim gan, sống không bằng chết.
Dư Noãn Noãn cho rằng mình chết rồi, không ngờ lại được sống thêm một lần.
Không chỉ có sinh mệnh mới, thoạt nhìn, người trong gia đình đều rất thích cô.
Ăn no xong cô lại lăn ra ngủ.
Ngày tháng làm trẻ con chính là vậy, ăn lại ngủ, ngủ lại ăn , cuối cùng đôi mắt của Dư Noãn Noãn cũng nhìn thấy rõ đồ vật.
Chỉ là lúc xem kĩ hoàn cảnh, hô hấp Dư Noãn Noãn cứng lại, cơ hồ vẫn cho rằng mắt mình vẫn còn tật.
Hoàng thổ tường đất, trên mái nhà còn có một ít đồ vật, chắc là cọng lúa mạch cắt nát.
Nóc nhà ngoại trừ mấy cây gây gộc làm xà ngang cùng cột chống đỡ, còn lại đều lớp cỏ tranh.
Nhà cũng không phải rất cao, cửa sổ cũng nhỏ, bởi vậy dù là ban ngày bên trong phòng vẫn có chút tối.
Phòng ở như vậy, Dư Noãn Noãn ở mạt thế cũng chưa từng ở qua.
Rốt cuộc tuy rằng là mạt thế, nhưng còn có khoa học kĩ thuật, có dị năng , phòng ở càng ngày càng kiên cố.
Căn nhà cũ nát đơn sơ như vậy, Dư Noãn Noãn chỉ từng nhìn thấy nó trên phim truyền hình.
Đây chắc là nhà ở thập niên 80-90, còn rất nghèo ở nông thôn.
Cho nên, nàng xuyên tới thập niên 80-90 sao?
Về vấn đề này, Dư Noãn Noãn cũng không bối rối lâu lắm, không tới mấy ngày, Dư Noãn Noãn liền biết hiện tại là những năm 80.
Không có thiết bị di động, không có mạng không dây.
Đừng nói đến máy tính, ngay cả TV cũng là vật mà không phải nhà ai cũng mua nổi.
Ngay cả cũ nhất là cái điện thoại bàn, một thôn khả năng cũng chỉ có một cái.
Việc duy nhất Dư Noãn Noãn vui mừng đó là đã có điện.
Bằng không trời tối lại muốn đốt đèn, thật giống như trở về thời cổ đại.
Uể oải là có nhưng không lâu.
Cùng vô vàn tang thi với động vật biến dị ở mạt thế so sánh với nơi đây, nơi này vẫn là thiên đường.
Trời xanh trong , không khí tốt lành. Con người lại khác nhau ở lòng tham.
Nghĩ thông suốt rồi, Dư Noãn Noãn vui sướng ăn rồi ngủ, rất nhanh liền đến trăng tròn.