Dư Hải nhìn thấy Trương Ngọc Quế ra mở cửa, lắp bắp hô:
“Chị dâu cả, Xảo Cầm như nào rồi?”
“Rất tốt, chú vào nhìn sẽ biết!”
Trương Ngọc Quế nghiêng người, để Dư Hải đi vào phòng.
Trong phòng mở đèn, chỉ là ánh sáng mờ nhạt, không sáng sủa lắm.
Dư Hải đi tới mép giường, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt của Trần Xảo Cầm, cô tuy mỏi mệt nhưng trên khuôn mặt toàn là ý cười, liền biết cô rất tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt rồi, tốt rồi!”
Lời còn chưa dứt, Dư Hải liền thấy được bọc tã lót nằm cạnh Trần Xảo Cầm.
Tã lót bọc kín mít, trên người còn đắp chăn , anh chỉ có thế nhìn thấy mặt em bé.
Mặt rất nhỏ, còn không to bằng bàn tay anh.
“Xảo Cầm à, đây là con của chúng ta sao? Là con trai hay con gái?”
Trần Xảo Cầm cười cười:
“Là con gái.”
“Con gái !??!”
Dư Hải hô lên một tiếng, dọa đứa bé trong tã run lên một chút, chọc Trần Xảo Cầm cũng hô lên theo, nhưng kêu được một nửa, Trần Xảo Cầm liền cứng rắn đè xuống, lườm Dư Hải một cái:
“Anh làm gì vậy, dọa đến con rồi!”
Dư Hải vội vàng che miệng mình lại, qua lúc lâu mới ngại ngùng cười:
“Anh không phải cố ý, anh chính là không nghĩ đến đúng là con gái.”
Gia đình họ Dư bọn họ, đã lâu rồi không có con gái , không nghĩ đến đến đời anh lại có một cô con gái.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Dư Hải vẻ mặt mừng như điên, duỗi tay ra muốn bế con gái lên.
Một cảnh này lại bị Hứa Thục Hoa bê chén vào nhìn thấy, tay nhanh nhẹn vỗ tay Dư Hải xuống:
“Làm gì vậy? Ăn no nhàn rỗi quá không có việc gì làm hả? Bé con vừa mới ngủ, mày lại làm nó tỉnh giấc, bé khóc mày không đau lòng thì tao đau lòng. Đi ra ngoài nhanh!”
Dư Hải bị đánh cũng chẳng thèm để ý, nhìn Hứa Thục Hoa cười lấy lòng:
“Mẹ, đây là phòng của con, mẹ đuổi con ra ngoài, con liền ngủ chỗ nào? Đã quá nửa đêm rồi!”
Nghe Dư Hải nói đã quá nửa đêm, Trần Xảo Cầm lúc này mới nghĩ đến một việc:
“Đứa trẻ này là sinh trước nửa đêm hay sau nửa đêm?”
Cô lúc ấy chỉ lo đau, nào còn nhớ xem thời gian.
Đừng nói mình cô, cả ba người chị dâu cũng đều không chú ý đến.
Thấy mọi người đều nhìn nhau, Hứa Thục Hoa đắc ý cười:
“Yên tâm đi, mẹ có nhìn thời gian, là quá nửa đêm một chút sinh. Sinh nhật liền vào mùng một đầu năm mới.”
Lúc Dư Noãn Noãn tỉnh lại, nghe được câu nói đầu tiên chính là câu này: Sinh nhật vào mùng một Tết.
Thế nhưng lại sinh vào mùng một đầu năm!?!
Nhưng không có quan trọng, quan trọng bây giờ là cô đói bụng.
Đây là bản năng của thân thể, không cách nào kháng cự lại.
Dư Noãn Noãn miệng không thể nói, chỉ có thể vặn vẹo người mình, rầm rì mấy tiếng.
Nghe được tiếng rầm rì của Dư Noãn Noãn, Hứa Thục Hoa còn đang nói chuyện lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn Dư Noãn Noãn:
“Bé ngoan làm sao vậy? Có phải hay không ba con nói chuyện làm con tỉnh giấc? Bà nội liền đem ba con đánh nha!”
Dư Hải cũng vô cùng khẩn trương đi tới:
“Sao? Sao? Bị ba đánh thức à?”
Chờ nhìn sát vào, hai người liền thấy miệng nhỏ của bé đang nhúc nhích tới lui.
Hứa Thục Hoa liền nhận ra:
“Là đói bụng!”
Dư Hải đi theo cũng thở phào:
“Là đói bụng à!”
Không phải bị anh làm thức giấc. Thật tốt!
Thấy Dư Hải còn không đi ra, Hứa Thục Hoa trừng mắt nhìn một cái:
“Không nghe thấy lời tao nói sao? Cháu gái tao đói bụng rồi, mau cút ra ngoài để Xảo Cầm cho con bé ăn sữa.”