Không lâu sau khi Chu Ngôn rời đi, Khương Tuyết và La Vũ Tịnh lần lượt trở về nhà. Khương Tuyết có vẻ mặt nghiêm trọng, còn La Vũ Tịnh thì chu môi với vẻ không vui, rõ ràng là hai người lại cãi nhau trong lúc đi dạo.
La Tiến Phong đã quá quen với tình huống này, anh ta đưa mắt ra hiệu cho Hạ Tĩnh. Hạ Tĩnh lập tức bế Tịnh Tịnh chạy về phía Khương Tuyết, cô ấy nói: "Tịnh Tịnh nhớ bà nội, vừa nãy khóc đòi bà đấy." Trong khi đó, La Tiến Phong nhẹ nhàng ôm vai La Vũ Tịnh, hạ giọng nói: "Sao công chúa nhà ta lại không vui vậy?"
La Vũ Tịnh liếc nhìn anh ta, miễn cưỡng mở miệng: "Tại mẹ cả! Em đã lớn thế này rồi, yêu đương tự do có bạn trai cũng là chuyện bình thường mà? Mẹ cứ chê cái này chê cái kia, nói Ken chỗ này không tốt, chỗ kia không hay, sau này ở bên nhau sẽ không đối xử tốt với em! Em thấy mẹ đúng là bị chứng hoang tưởng hại rồi! Cứ nghĩ tất cả đàn ông trên đời này đều giống cha mình..."
La Vũ Tịnh vốn nói năng không kiêng nể gì, nhưng lôi La Thăng đã mất ra so sánh thì có hơi quá đáng, La Tiến Phong nhẹ nhàng vỗ đầu cô, trừng mắt: "Nói năng cẩn thận chút! Để mẹ nghe thấy thì có mà xem!"
La Vũ Tịnh biết mình sai, liền lè lưỡi, đảo mắt.
"Mẹ có hơi quá đáng, nhưng nói cũng không phải không có lý. Cái anh chàng Ken gì đó của em, ca sĩ hát quán bar, bộ dạng lông bông, tóc xanh lè, nhìn chẳng giống người đàng hoàng. Em là sinh viên trường danh tiếng, tốt nhất là nên tránh xa cậu ta ra."
"Các anh coi thường người ta!" La Vũ Tịnh dùng khuỷu tay huých mạnh vào ngực La Tiến Phong, tức giận chạy lên lầu, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play