Sau ngần ấy thời gian, Chu Ngôn vẫn vô dụng như vậy, chỉ cần đối mặt với đôi mắt phượng đầy giận dữ của La Vũ Tịnh là đã run rẩy, lùi lại một bước và vô tình đâm vào người phục vụ đang bưng ly sinh tố thanh long phía sau.
Một ly sinh tố lớn bay về phía trước, đập vào lưng Chu Ngôn, cậu chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, quay đầu nhìn lại, đưa tay sờ thì áo phông đã ướt một nửa. Hôm nay cậu mặc áo phông trắng, nước màu đỏ thấm vào vải trắng, nhuộm thành một mảng màu rực rỡ chói mắt, trông rất kinh khủng.
Người phục vụ rất hoảng hốt, vừa vội vàng lấy khăn lau áo cho cậu, vừa liên tục xin lỗi. Chu Ngôn biết lỗi tại mình nên vội nói: "Không sao đâu! Không phải lỗi của cô."
Chiếc áo này không thể mặc được nữa, Chu Ngôn đang lo lắng thì La Vũ Tịnh không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cậu giơ tay chọc vào vai cậu, hắt cằm nói: "Anh hoảng cái gì?"
Chu Ngôn cúi đầu đối diện với ánh mắt sắc bén của cô ta: "Không có.."
La Vũ Tịnh hừ lạnh một tiếng, tay chỉ đại về một hướng: "Đi mua cái áo khác đi. Nhưng cửa hàng đó khá đắt, có khi anh không mua nổi đâu. Không sao, dù sao chúng ta cũng là anh em ruột, tôi có tiền."
Cô nàng La Vũ Tịnh này vẫn rất trẻ con, thích nói móc, Chu Ngôn lười tranh cãi với cô ta, nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu. Tôi sắp về nhà rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT