Edit : Tiểu N

"Ồ, mọi người đến cũng nhanh thật đấy."

"Lão Lưu, cái túi của ông đựng gì vậy?"

"Bắp ngô non, lấy vài trái cho ông chủ La xem trước, nếu hắn ra giá hợp lý, tôi sẽ quay lại hái thêm ngô."

"Giờ này rồi, chỉ nhà ông mới còn bắp ngô non."

"Cũng chẳng còn nhiều lắm, bán sạch hết rồi, thêm mấy ngày nữa, thời tiết lạnh đi, khách du lịch nông thôn ở làng chúng ta cũng không còn nhiều nữa."

"Không có tuyết cũng chẳng có nhiều sinh ý đâu."

"Nhưng cũng hơn không có à, cả năm chỉ kiếm được hai nghìn, ba nghìn cũng tốt mà."

"Vị trí của làng chúng ta quá xa xôi."

Những người làng kia trò chuyện, ở bên này, La Dụng nhận ngô từ người dân địa phương và gỡ lá ra gặm một miếng, rất ngọt bùi.

"Rất tốt, ông định bán giá bao nhiêu một cân?" La Dụng hỏi người đó.

"Cũng chỉ còn khoảng một trăm tám mươi trái, nếu cậu muốn, một đồng một cân cũng bán." Người đó nói.

"Được, tôi mua thêm một trăm cân bắp khô." Trước đó, khi La Dụng còn bày hàng ở phía Nam, có một khách hàng cũ luôn nói với anh rằng, nếu có thể tìm được loại ngô trồng ở nông thôn này, hãy mang một ít cho bà ấy.

Người phụ nữ kia còn nói với anh rằng, những trái bắp ngô bán trên thị trường bây giờ, đều là từ bắp ngô dùng làm thức ăn chăn nuôi sản xuất ra, không giống chút nào so với những bắp ngô họ từng ăn khi còn nhỏ ở trong làng.

Do đó, sáng mỗi khi thấy cháo ngô ở cửa hàng, La Dụng luôn nhớ đến người phụ nữ già kia nói với anh về bắp ngô thức ăn chăn nuôi...

"Sau khi cậu ở đây làm xong việc, hãy lái xe tới nhà tôi đi, đi theo con đường này, sẽ thấy ngôi nhà đầu tiên, đó là nhà tôi." Đồ vật hơi nhiều, dùng cái sọt đòn gánh ít nhất phải chạy hai chuyến.

"Được." La Dụng vui vẻ nói.

Ở phía này, số lượng người xem hàng cũng dần dần tăng lên, làng này có phiên chợ vào ngày thứ năm, mỗi tháng có ba lần, nhưng những món hàng đến và đi cũng chỉ là những thứ đó, không bằng hàng của La Dụng vừa mới và đa dạng hơn, giá cả cũng rẻ hơn.

"Cái chảo chiên này bao nhiêu tiền?"

"Bảy mươi lăm."

"Giá rẻ hơn chút đi."

"Đây là thép không gỉ đấy bà ơi, chất lượng cao, bảy mươi lăm đồng rất hợp lý, nếu không phải tôi vừa kịp mua một lô hàng cuối cùng từ nhà máy, không thể có được giá này, chảo này cũng chỉ còn một vài cái, bán một cái là thiếu một cái."

"Bảy chục , bảy chục."

"Không có đâu~"

"Cái kẹp tóc này bao nhiêu tiền vậy?"

"Một đồng, có giá trên đó mà."

"Ông chủ, thu tiền đi."

"Được thôi."

"..."

"Ồ, ông chủ còn bán điện thoại nữa à."

"Lần trước tôi thu mua một số điện thoại từ các sinh viên tốt nghiệp, để trong hòm quên mất không lấy ra bán. Điện thoại cơ bản năm mươi, điện thoại thông minh một trăm, tôi đã thử nghiệm rồi, tất cả đều có thể sử dụng, muốn mua tự chọn."

"Có máy tính không?"

"Có vài cái máy tính xách tay, anh muốn mua không?"

"Con tôi muốn mua máy tính, cậu lấy ra cho tôi xem đi."

"..."

"Anh La, cái chăn này bán bao nhiêu tiền vậy?"

"Hai mươi đồng, chọn thoải mái nhé."

"..."

Sau một giờ đồng hồ náo nhiệt và bận rộn, việc mua bán trong ngôi làng cũng đã gần hoàn tất, trước khi rời đi, La Dụng lại đến nhà ông Lưu, đóng gói bắp ngô vào xe, sau đó ông Lưu lại cứng rắn cho thêm một vài củ khoai lang cho anh.

Ông Lưu liên tục tâng bốc rằng khoai lang nhà mình cỡ nào ngọt dẻo, La Dụng biết ông ấy đang quảng cáo, ước chừng không thể đựng quá nhiều trong không gian của mình, vì vậy anh chỉ lấy vài chục cân.

Xe chạy trên con đường quanh co khúc khuỷu, hiện giờ là khoảng 4 giờ chiều, từ đây đến làng của ông Lý chỉ mất khoảng hai giờ đồng hồ, người đã đồng ý bán thịt dê cho anh.

Không mất nhiều thời gian, bầu trời đã bắt đầu tối dần, tí tách lại cơn mưa nhỏ tí tách rơi, khi đang lái, xe lại bị hỏng, La Dụng xuống xe kiểm tra, không biết hỏng chỗ nào, anh lấy điện thoại ra muốn gọi cho ông Lý, nhưng nhận thấy không có sóng.

Vô cùng bức rức, La Dụng chỉ có thể cho tất cả hàng hóa trên xe vào không gian, khóa cửa xe chắc chắn, và đi bộ tới nhà ông Lý.

Anh đi bộ, trong đầu anh nghĩ về việc gọi một thợ sửa xe vào ngày mai, mọi người nhìn thấy xe trống trơn của anh, có lẽ sẽ nghĩ rằng nó bị trộm, và không quan tâm nhiều. Khi sửa được chiếc xe, anh sẽ đi lấy thịt dê từ nhà ông Lý, rồi lái xe thẳng vào thành phố, và sau đó bay về phía Nam, bán hết hàng trước tháng mười hai, rồi chạy tới Tây Nam một chuyến nữa.

Con đường ngoằn nghèo, gió và mưa trong núi đưa theo cái lạnh, bầu trời dần trở nên tối tăm, người đàn ông kia đi càng xa càng xa, dần dần hòa mình vào cơn gió và mưa núi, không còn dấu vết... 

·

Ở một ngôi làng không xa, ông Lý trong đêm đó đã gọi một số điện thoại, nhưng mãi không thể liên lạc được, người đã hứa đến để mua thịt dê vẫn chưa đến, ông lo lắng về việc kinh doanh có thể gặp sự cố nào đó.

Ông vừa lo lắng về giao dịch, đồng thời cũng lo lắng xem đối phương có gặp tai nạn không, sáng hôm sau, ông gọi một số dân làng, đi dọc theo con đường tìm kiếm.

Cuối cùng, ở khoảng một giờ lái xe từ làng của họ, họ đã tìm thấy chiếc xe của La Dụng, chiếc xe bỏ trống đó dừng ở bên lề đường, trên thân xe còn một vài giọt nước mưa chưa khô, chạm vào tay lạnh buốt, và La Dụng cùng hàng hóa của anh đã biến mất không thấy tung tích từ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play