Vốn dĩ còn cảm thấy Lục Đại Hải làm văn thư không tồi, nhân khẩu nhà ông ta lại đông, gánh nặng lớn, có chuyện gì tốt đều nói cho ông ta trước, bây giờ xem ra ông ta chỉ là một quả bóng lăn, mặc cho vợ và mẹ tác oai tác oái, không phải dạng tốt lành gì!

Không xử lý được trong nhà, sao có thể quản tốt chuyện trong công xã và trong huyện chứ?

Đừng quên làm mất mặt ở bên ngoài, liên lụy bọn họ cũng gặp tai ương theo.

Lục Đại Hải muốn vào huyện thi văn chức của xưởng mới, cần thư tiến cử của trưởng thôn, bây giờ ông ta làm như vậy, ai còn viết cho ông ta nữa?

Bác gái Lục còn nằm mơ mình sẽ vào thành phố, nào ngờ trưởng thôn bởi vì họ ầm ĩ chuyện này đã sinh ra ác cảm.

Người có mặt ở đây đều nhìn cảnh sát Trần và phóng viên Lý này.

Phóng viên Lý tướng mạo thanh tú, tuy mặc đồ nam nhưng lại có cảm giác Albert Nobbs, nhìn một cái liền biết là một thư sinh mặt trắng, khi Lục Hương vừa nghe cái tên này, ngẩn người ra.

Lý Dục Tài chính là nam chính trong sách, nhưng người lợi hại nhất là ông nội của anh ta, là ông lớn của giới giáo dục – Lý Tinh Phủ. Ở thời kỳ dân quốc, ông ta đã là hiệu trưởng của trường đại học, học trò nhiều, là một người có bản lĩnh thông thiên.

Có ông nội có thân phận như vậy, Lý Dục Tài đã được định sẵn sẽ đi con đường bằng phẳng hơn người khác nhiều.

Cảnh sát Trần hỏi sự việc xảy ra cụ thể, mọi người không dám che giấu, vội vàng nói chuyện mình biết.

Thực ra chuyện này đã rõ ràng, chính là nhà họ Lục lập bẫy, nhà họ Phó không nhịn được tìm trưởng thôn rồi vào tỉnh báo cảnh sát, chính là muốn làm lớn chuyện.

Ông cụ Lý nhíu mày nói: “Trong này có phải có hiểu lầm không? Tôi cảm thấy Lục Chiêu Đệ không phải người như thế.”

Ông cụ Lý mang một cái kính giống học giả. Cộng thêm tuổi đã cao, ngay cả cảnh sát Trần cũng nể ông ta vài phần, nói: “Hửm?”

Được ông cụ Lý nói như vậy, bác gái Lục càng hăng: “Chú không nhìn thấy, vừa nãy những người kia xông vào nhà chúng tôi, kéo con gái Lục Chiêu Đệ đang ốm của tôi từ trên giường xuống, những người này còn hung tợn hơn thổ phỉ nữa.”

Bà nội Lục nghe có người bênh vực, nói: “Này ông, ông cũng có con cái, có cháu. Nếu cháu gái ông chỉ mặt mắng ông, ông có cảm nhận gì?”

Nói xong bà nội Lục lau nước mắt nói: “Tôi sống uổng đến từng này tuổi rồi, để cháu gái Lục Hương ép tôi muốn chết, họ làm càn rồi định tội, tôi cũng không dám phản bác, hu hu hu…”

Ông cụ Lý nói: “Trên đời nào có người nào vô lý như vậy chứ?”

Sau đó nói: “Đều là đồng hương, phải lựa chỗ mà khoan dung.”

Ông ta ngừng lại một chút rồi nói: “Hôm nay tôi đặc biệt tới là giúp Lục Chiêu Đệ nói vài câu, con bé là một người lương thiện, các người đừng đổ oan nó.”

Người trong thôn đưa mắt nhìn nhau.

Cảnh sát Lục giới thiệu ông cụ Lý: “Lão lãnh đạo sở trưởng của chúng tôi đây, một đời công chính nhất.”

Tiêu Thái Liên tức tới tái mặt, chẳng trách nhà họ Lục không có e dè gì như vậy, hóa ra là có quan hệ với cán bộ trong tỉnh.

Người trong thôn không rõ nguyên do, vốn tưởng chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, không ngờ lại có chuyển biến.

Bây giờ họ đều mông lung không biết nên tin ai.

Lục Hương nói: “Ông chỉ nghe lời nói từ một phía đã muốn quyết định xấu tốt của một người, cũng quá võ đoán rồi.” Vừa nãy cục diện loạn, cha mẹ sợ cô chịu thiệt chắn phía trước, giấu Lục Hương đi.

Ông cụ Lý và Lý Dục Tài chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người nói chuyện.

Lý Dục Tài thấy ông nội bị châm chọc, vô cùng tức giận nói: “Tôi nói cho cô biết vì sao nhé, lúc đầu ông nội tôi tế tổ ngất ngã ở trên núi, Lục Chiêu Đệ dùng thảo dược cứu mạng ông nội tôi, lại đưa ông nội tôi xuống núi, ông nội tôi muốn đưa một trăm bảy mươi tệ trên người cho cô ấy, người nhà cô ấy lại từ chối, người có phẩm cách cao thượng như vậy, sao lại làm chuyện như thế này.”

Tất cả mọi người đều nhìn Lục Chiêu Đệ, Lục Chiêu Đệ ầng ậng nước mắt nhìn Lý Dục Tài.

Thiếu nữ xuân thì hầu hết đều có một giấc mộng anh hùng cứu mỹ nhân, vừa nãy đã đi tới cùng đường bí lối, một tràn lời dõng dạc của anh ta, chỉ trích mọi người là kẻ hồ đồ không làm rõ phải trái.

Lục Hương vốn dĩ đã hùng hổ, cộng thêm ông cụ Lý làm chứng cho Lục Chiêu Đệ, ngay lập tức, vùi cô vào trong lốc xoáy nguy hiểm của dư luận.

Phó Cầm Huy nhíu mày.

Lục Hương lại càng nghe càng thấy không đúng, sao cô lại quen thuộc với những chuyện mà ông cụ Lý nói như vậy! Nghĩ kỹ lại, trong sách thật sự từng viết cô lên núi từng làm chuyện tốt, nhưng chỉ là viết lướt qua.

Lục Hương từ phía sau cha mẹ đi ra, nói: “Ông cụ Lý, ông là người có kiến thức văn hóa, nhưng kiến thức văn hóa không phải là vũ khí để ông ức hiếp người khác!”

Lý Dục Tài thấy ông nội bị chỉ trích, vô cùng bất mãn nói: “Cô nói chuyện kiểu gì vậy, không có chút giáo dục nào.”

Ông cụ Lý nhìn thấy Lục Hương lại cứng đờ tại chỗ.

Trưởng thôn Vương sợ cục diện loạn lên, quát tháo Lục Hương: “Cô đừng có giống như con nhím, người ta cũng không nói gì.”

Lục Hương nói: “Tôi đây là kiên trì với công lý, vì sao Lục Chiêu Đệ cô ta tìm người thế gả, sau này để tôi gánh tiếng xấu. Cô ta có thể không chịu bất cứ trừng phạt nào, đây không phải là đang khuyến khích mọi người làm chuyện xấu sao? Ông cụ này, không hiểu sự tình đúng sai phải trái đã trực tiếp đảm bảo giúp cô ta, quá nực cười.”

Lục Hương ngừng lại một lát, lại nói: “Không ngờ ông là người không phân phải trái như vậy!”

Lý Dục Tài căm phẫn: “Cô tưởng cô là ai? Ông nội tôi là người mà huyện trưởng gặp cũng phải tôn kính, cô không coi trọng bề trên.”

“Coi trọng bề trên là đối với người có dáng vẻ của bề trên, chứ không phải là mắt mù tai điếc.” Lục Hương không nhượng bộ, lấy lý phân bua.

Người trong thôn đều có hơi kính phục Lục Hương, cô thật to gan, ở trước mặt người thành phố cũng không chút sợ hãi, bình tĩnh đàm luận, người lớn tuổi hơn cô gặp phải chuyện này cũng chưa chắc xử lý tốt bằng cô.

Lục Hương biết rõ cô không thể nhượng bộ trong chuyện này, một khi thoái nhường, phía sau chính là vực sâu vạn trượng.

“Đủ rồi.” Ông cụ Lý tức giận quát một tiếng.

“Ông nội.” Cháu trai Lý Dục Tài cảm thấy bất bình thay ông nội mình.

Ông cụ Lý lại nhìn Lục Hương nói: “Cô tên gì?”

Lục Hương còn chưa lên tiếng, người bên cạnh đã nói: “Vừa nãy không phải nó đã nói rồi sao, con nhỏ này tên Lục Hương.”

Ông cụ Lý lại nói: “Vậy Lục Chiêu Đệ là ai?”

Thôn dân nhiệt tình vội vàng chỉ giúp ông ta.

Chỉ có Lý Dục Tài lấy làm lạ, không biết ông nội làm vậy là vì sao?

Ông cụ Lý thế mà lại trịnh trọng khom người với Lục Hương.

Lục Hương vội vàng lùi lại một bước.

Lý Dục Tài to tiếng nói: “Ông nội, sao phải như vậy?”

Ông cụ Lý nói: “Tôi ở giới giáo dục tung hoành tách nhập nhiều năm, tự cho rằng biết rõ lòng người, hôm nay lại để bạn Lục Hương đây lên lớp cho tôi. Cô ấy nói đúng, thứ nhất không nên không phân rõ thị phi. Thứ hai, không nên nhận nhầm ân nhân cứu mạng!”

Ông cụ Lý là một người danh giá, ông ta phẫn nộ trong lòng, không định lấp liếm thay nhà Lục Chiêu Đệ. Ông cụ Lý nói: “Mấy hôm trước, người cứu tôi trên núi chính là bạn Lục Hương này.”

Một câu nói kết thúc, xung quanh xôn xao lên.

Sắc mặt của bà nội Lục và bác gái Lục rất khó coi.

Không ít người đưa mắt nhìn Lục Chiêu Đệ, khiến mặt Lục Chiêu Đệ lúc đỏ lúc tái.

Một làn gió lạnh thổi qua, tóc mái của Lục Hương bị thổi lên càng tôn lên sự xinh đẹp của cô gái ở độ tuổi này.

Ông cụ Lý nói: ‘Lúc đầu đưa tiền cho cô ấy nhưng cô ấy không lấy, tôi cũng không mang quá nhiều, theo cô ấy xuống núi. Muốn nhớ nhà của ân nhân ở đâu, xa xa nhìn thấy cô ấy đi vào căn nhà đó, sau đó tôi mang ba trăm tệ và quà tới nhà cảm ơn lần nữa, người này nói với tôi cô gái kia tên Lục Chiêu Đệ, cũng không lấy tiền, chỉ là cần một bức thư biểu dương.”

Cho nên ông cụ Lý đến đồn công an làm việc, nghe thấy báo án nói Lục Chiêu Đệ ở thôn Đại Vũ vì tham tiền sính lễ mà tráo dâu, ông ta không màng việc đang làm, vội vã gọi cháu trai tới.

Muốn đi rửa oan cho ân nhân cứu mạng, nghĩ ân nhân ngay cả ba trăm tệ tiền cảm ơn cũng không lấy, sao lại vì tham ba trăm tệ tiền sính lễ mà làm ra chuyện vô sỉ này?

Ông cụ Lý nhìn bác gái Lục, ông ta luôn cho rằng người nông thôn đôn hậu nhiệt tình, hoàn toàn không ngờ mình bị người ta gạt, hùa với nhà họ Lục tới đối phó ân nhân của mình.

Ông cụ Lý chịu đả kích rất lớn.

Lục Hương lập tức hiểu dự tính của bác gái, người chịu lấy ra ba trăm tệ cảm ơn chắc chắn là người vừa có tiền vừa lịch sự, chi bằng đổi lấy giao tình.

Sở dĩ bác gái mạo hiểm lớn như vậy cũng phải tráo dâu, đại khái chính là đã hỏi ra ông cụ Lý có một đứa cháu trai tới tuổi chưa kết hôn, có ơn cứu mạng, dĩ nhiên là dễ làm mối hai người.

Cộng thêm Lục Chiêu Đệ với Lục Hương là thân thích, dáng vẻ vẫn có vài phần giống nhau.

Tạo quan hệ trước, cách nửa năm nhờ ông cụ Lý sắp xếp công việc trước, rồi dùng danh nghĩa tới thăm qua lại nhiều, với mức độ được chào đón ở trong thôn của Lục Chiêu Đệ, chiếm được cháu trai của ông ta cũng không phải chuyện khó.

Chỉ đáng tiếc mưu đồ toan tính như vậy, lại không ngờ ông cụ Lý thật lòng, nghe tin Lục Chiêu Đệ chịu nhục, lập tức giúp đỡ, ngược lại biết được chân tướng sự việc.

Lý Dục Tài cũng ngỡ ngàng, lập tức câm nín.

Ông cụ Lý là người có tố dưỡng, không chỉ trích bác gái Lục và bà nội Lục, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Cảnh sát Trần là người chuyên điều tiết vấn đề trong thôn ở đồn cảnh sát, nghe xong quá trình, nói: “Chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng, trong huyện mở họp lớn, nhiều lần ra chỉ thị nói phải tôn trọng tự do hôn nhân của phụ nữ.”

Sau đó cảnh sát Trần lại nói: “Xét theo ba trăm tệ của nhà họ Phó đã lấy về, vừa nãy cậu cả Phó cũng nói với tôi đều ở trong một thôn nên họ không truy cứu, tuy vẫn chưa tới mức tạm giữ hành chính, nhưng tính chất nghiêm trọng, mong trưởng thôn phê bình giáo dục nhiều hơn.”

Trưởng thôn Vương lập tức gật đầu khom eo nói: “Ừm, tôi nhất định sẽ giáo dục tử tế.”

Cuối cùng cảnh sát Trần nói: “Tôi đã nhớ chuyện này, nếu nhà họ Lục các người còn làm ra chuyện tương tự, tái phạm sẽ phạt, tới lúc đó không phải tạm giam là có thể giải quyết, là ngồi tù, đưa tới nông trường cải tạo.”

Bà nội Lục và bác gái Lục nghe xong đều run người.

Cuối cùng cảnh sát Trần nói với Lục Hương: “Cô rất tốt, rất dũng cảm!”

Anh ấy từng gặp nhiều người phụ nữ chịu ấm ức ở nông thôn nhưng lại không dám lên tiếng, dựng nước đã mấy chục năm, phụ nữ đã sớm được giải phóng, rất bội phục kiểu người tích cực lên tiếng vì chính mình này.

Người không tự cứu, người khác cũng không cứu được mình!

Một câu chuyện nhà đã có thể bài trừ cảnh sát ở bên ngoài.

Cảnh sát Trần nói xong, còn móc ra một viên kẹo từ trong túi nói: “Sau này nếu họ còn dám bắt nạt cô, cứ tới tìm tôi.”

Lục Hương trịnh trọng khom lưng cảm ơn cảnh sát Trần.

Ông cụ Lý thực sự quá hổ thẹn với Lục Hương, nhất quyết lấy tiền bồi thường cho cô.

Lục Hương lại không lấy, nói: “Lúc đầu cứu ông, chưa từng nghĩ sẽ đòi hồi báo từ ông, bất cứ ai gặp phải đều sẽ cứu.”

Ông cụ Lý thở dài một hơi, biết hành vi hôm nay của mình đã khiến Lục Hương thất vọng.

Sự việc đã xảy ra, nói gì cũng vô dụng, mang theo tiếc nuối rời khỏi thôn.

Bác gái Lục ngăn xe đạp của hai ông cháu Lý Dục Tài lại, còn muốn giải thích tiếp.

Nhưng lại bị Lý Dục Tài nói một câu: “Tránh ra.”

Thiếu kiên nhẫn giống như xua đuổi ruồi nhặng, sau đó đạp xe đạp thong thả rời đi.

Khỏi phải nói, bác gái vô cùng hối hận, sớm biết như vậy đã nhận ba trăm tệ tiền cảm ơn của ông cụ Lý.

Tự chủ trương không nhận tiền, bây giờ tiền mất, con rể rùa vàng trong huyện cũng mất.

Vừa quay đầu nhìn thấy trưởng thôn Vương đang nhìn chằm chằm bà ta, trong lòng lại run lên.

Bác gái Lục lại nhớ tới Phó Cầm Huy, nói: “Tiểu Phó à, chúng ta bầu bí chung giàn, nào có lưỡi không đụng phải răng, những việc này đều là hiểu lầm.”

Tiêu Thái Liên phỉ phui bà ta: “Phi, hiểu lầm cái rắm, cưỡi lừa tìm ngựa, coi ai ngốc vậy. Thằng cả, thằng hai, thằng ba, thằng tư, chúng ta về nhà.”

Họ đi rồi, nhưng người dân xem náo nhiệt xung quanh chưa đi.

Trong thôn chưa từng xảy ra chuyện náo nhiệt như vậy, lần này Lục Hương chịu thiệt lớn, nhưng may mà mọi người biết cô là người gì, chỉ là khinh thường hành vi của nhà tổ nhà họ Lục.

Lục Chiêu Đệ thấy mọi người đều đi an ủi Lục Hương, cô ta thì bị mấy chị dâu nói bóng nói gió.

Bà nội Lục và bác gái Lục muốn đi về, ai biết họ muốn đi nhưng người khác không cho.

Trưởng thôn bảo họ đến ủy ban thôn viết kiểm điểm, đọc trước mặt người toàn thôn. Hai người nghe vậy đầu cũng kêu ong ong.

Người nhà họ Phó về nhà, dày vò cả buổi sáng, chưa ai ăn gì, lúc này vô cùng đói.

Chị ba Phó đi vào nhà, tìm đồ ăn còn thừa hâm lại, rồi trộn vào một nồi ăn đối phó.

Ai biết mở nắp nồi ra, bánh mì thô lương nở phồng tỏa ra mùi thơm ngọt, mở bên dưới ra, một nồi cháo tạp lương vẫn còn nóng hổi.

Chị ba Phó vội vàng cầm bát đũa nói: “Không ngờ về nhà còn có thể ăn đồ có sẵn?”

Mọi người nhìn tới, ồ, bánh mì to quá!

Anh ba Phó nhanh miệng nhất, trực tiếp cầm lên xé một miếng ăn, trong mềm mại mang theo vị thanh ngọt của lương thực, không hề rát cổ chút nào, ăn vào mềm mại lại dai.

“Thứ này còn có thể làm ở nhà? Quá ngon.”

Anh ba Phó vừa ăn vừa nói năng không rõ: “Nếu cho chúng ta ngày nào cũng ăn thứ này, không ăn thức ăn cũng được.”

Tiêu Thái Liên im lặng, những người khác thèm cũng không dám đụng.

Bây giờ, Tiêu Thái Liên nhìn bánh mì tạp lương mềm mại và cháo tạp lương, trong lòng cũng vô cùng phức tạp.

Chị ba Phó thăm dò nói: “Mẹ, chuyện của chú tư giải quyết sao?” Trong lòng chị ta muốn để Phó Cầm Huy cưới Lục Hương, xảy ra chuyện này, Lục Hương cũng không gả cho người khác được, nếu họ chịu cưới, nói không chừng còn tiết kiệm ba trăm tệ.

Chị hai Phó nói: “Quả thật Lục Hương không tồi, may mà em ấy lợi hại, người nhà họ Lục quá càn quấy!”

Không dính tới chị ấy, nếu không đã tê tay rồi.

Anh ba Phó cũng muốn để Lục Hương gả vào, cái khác không nói, chỉ với bánh mì tạp lương đã đủ thuyết phục anh ấy! Nếu có thể ăn hằng ngày thì tốt rồi.

Phó Cầm Huy cau mặt, vẫn còn tức giận vì chuyện kia.

Tiêu Thái Liên nói với Phó Cầm Huy: “Còn ngây ra đó làm gì, không đón vợ con về?”

Nói xong, lấy ba trăm tệ vừa mới đòi từ trong tay bà nội Lục ra đưa cho anh: “Lần này đừng đưa nhầm người.”

Phó Cầm Huy bất động, Tiêu Thái Liên nhíu mày: “Đi chứ.”

Phó Cầm Huy đứng dậy cầm ba trăm tệ xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Thái Liên nói: “Ăn đi, để giành một ít cho vợ thằng tư.”

Chị ba Phó đau đớn trong lòng, vốn tưởng có thể tiết kiệm được ba trăm tệ này, không ngờ lại móc ra, năm đó khi cưới chị ta chỉ tốn một trăm, cũng là con dâu, dựa vào đâu người ta được nhiều hơn. Tuy trong lòng ấm ức nhưng lại không dám nói, hung hăng xé một miếng bánh mì tạp lương.

Anh hai Phó vừa ăn vừa nói: “Chuyện này sẽ không khiến chú tư canh cánh trong lòng chứ.”

Anh ba Phó ăn miếng lớn miếng nhỏ không ngừng, sợ mình ăn ít một miếng.

Nghe anh hai nói vậy, cố nuốt bánh mì tạp lương trong miệng xuống nói: “Cứ lo không đâu, vừa nãy lúc ở cổng nhà họ Lục, Cầm Huy nhà chúng ta cứ nhìn Lục Hương, từng bái đường chính là hai vợ chồng.”

“Vậy anh yên tâm rồi.” Anh hai Phó nói.

Cả nhà họ đang ăn bánh mì húp cháo, cũng không biết Lục Hương làm cái này kiểu gì, tạp lương tầm thường cũng có thể làm đến thơm ngọt như vậy.

“Vợ à, ngon thật.”

“Ngon thì anh ăn nhiều một chút.”

Lục Hương cùng cha mẹ về nhà, đóng cửa lại nhìn căn nhà nhỏ thấp lùn tối đen trước mắt, Lục Hương chua sót suýt khóc.

Trong thôn cũng không có căn nhà nào tàn tạ hơn căn nhà này, cũng không biết học sống được mười năm ở đây bằng cách nào.

Lục Hương nói: “Mẹ…cha!” Cô muốn nói mình từng mở quán ăn, dựa vào tay nghề nấu nướng này, cuộc sống sau này chắc chắn không kém gì bất cứ ai.

Lời còn chưa nói, Lục Đại Niên đã khóc, giọng nói vô cùng kiềm chế, ai cũng có thể nghe ra sự tự trách trong giọng nói của ông.

Con gái đang yên đang lành, bây giờ làm thành như vậy, ông có lỗi với con gái.

Mẹ của Lục Hương cũng rơi nước mắt, hệ lụy của chuyện này rất lớn, bà nội Lục và bác gái Lục không cho gia đình họ con đường sống, nếu không phải Lục Hương cơ trí, dây vào tội danh dụ dỗ anh rể này, họ nào còn có đất dung thân trong thôn?

“Hương Nhi, cha mẹ có lỗi với con.” Mẹ Lục Hương khóc nói, lúc đầu cũng không biết sao lại bị làm mờ mắt, tin lời quỷ của họ.

Lục Hương nói: “Không sao, đều qua rồi!”

Xảy ra chuyện này, trên danh nghĩa, cô đã kết hôn với Phó Cầm Huy, đã ngủ chung, muốn gả cho một người tốt sợ là khó, nhưng đối với Lục Hương mà nói, đây không tính là gì, không kết hôn cô còn vui.

Lục Hương khuyên cha rồi lại khuyên mẹ, phí không ít sức lực mới khiến họ bình tĩnh lại.

Lục Hương thở phào một hơi, nghĩ cha mẹ còn chưa ăn cơm, bèn muốn xuống bếp nấu chút đồ.

Nhưng vừa vào bếp đã ngây người, trong ảng lương thực chỉ còn một lớp mỏng dính, vét lại còn chưa tới nửa bát gạo.

Trên mặt đất nhà bếp chỉ có một nắm khoai tây khô và rau cải trắng đã héo, họ là ăn tập thể, người bình thường sẽ lén lút trồng chút rau trong sân, hoặc nuôi gà gì đó, trồng không nhiều, trong thôn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng cha mẹ Lục Hương lại là người thành thật, trong thôn không cho họ sẽ không dám.

Hiện giờ, trái tim Lục Hương phủ lên một lớp mây mù, trong nhà thật sự không còn chút lương thực nào. Cho dù cô có bản lĩnh nấu nướng cũng vô dụng.

Cuối cùng biết trong nhà vì sao sẽ đồng ý chuyện tráo dâu. Một là quả thật nhà họ Phó là một mối hôn sự tốt, thứ hai trong nhà đã sắp đói meo.

Vào lúc Lục Hương khó xử, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Lục Hương mở cửa ra, người tới là hàng xóm chị dâu Tống, chị ấy nói: “Mẹ chồng bảo chị tới tặng hai cái bánh ngô, còn chửi bà nội em cả buổi! Nói bà ấy đúng là già mà không nên nết, ngay cả cháu gái ruột của mình cũng tính kế.”

Chị dâu Tống vừa nói vừa cảm khái biết người biết mặt không biết lòng, thấy bà nội Lục ăn mặc đường hoàng, nghĩ chắc là một người đứng đắn, ai ngờ lại có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy.

Họ sống ở gần, nhà chị dâu Tống đông con, mẹ của Lục Hương thường giúp làm chút việc vặt.

Nhà họ làm gì ăn đều sẽ tặng cho một ít.

Thời này, lương thực đắt như vàng, đừng coi thường cái bánh ngô này. Lương thực của nhà nào cũng dựa theo điểm công mà phân phát vào cuối năm, cả năm cũng chưa chắc đủ ăn. Hai cái bánh ngô đều là người ta tiết kiệm mà ra.

Lục Hương nói: “Cảm ơn chị dâu.”

Chị dâu Tống cười nói: “Cảm ơn cái gì, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng.”

Sau đó nhíu mày nói: “Lục Hương à, còn có một chuyện, Phó Cầm Huy đứng ở ngoài sân nhà em cả buổi rồi, mọi người có việc gì không thể nói ra chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play