Nói xong, chị dâu Tống còn có hơi ngại, chỉ là cảm khái Lục Hương mệnh khổ, từ nhỏ đã không được bà nội coi trọng đã đành, chuyện kết hôn còn bị tính kế, sau này muốn tìm một người tốt sợ là khó.

Lục Hương lập tức ló nửa người nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Phó Cầm Huy đứng ở đó.

Chị dâu Tống đã nói hết lời, bèn nói: “Vậy chị đi trước, có chuyện gì em tìm chị.”

Trước đây chị ấy luôn cảm thấy tuy cha mẹ Lục Hương tốt, nhưng hơi khiếp nhược, Lục Hương bình thường lại ít nói, rất dễ bị coi thường.

Nhưng bây giờ xem ra, Lục Hương gặp chuyện lại bình tĩnh, nói năng lưu loát, mạnh hơn cha mẹ cô nhiều. May mà có Lục Hương, nếu không hôm nay họ đều không thể an lành trở về.

Sau khi chị dâu Tống đi, tâm thái của Lục Hương đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Vừa nãy đi quá vội, rất nhiều lời chưa kịp nói với Phó Cầm Huy.

Bây giờ hiểu lầm thế gả này đã được giải trừ, hai người họ cũng nên nói chuyện rõ ràng.

Lục Hương đi ra.

Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương, mặt không cảm xúc: “Mẹ bảo tôi dẫn em về nhà.” Nói xong, lấy tiền đã xếp ngay ngắn từ trong túi ra đưa cho Lục Hương.

Hai người họ vốn là trung tâm của đề tài, trong thôn không có chuyện mới mẻ gì, chuyện chị em thế gả này đủ cho họ bàn tán nửa năm. Không ít người xa xa nhìn thấy, rướn cổ nhìn về phía này.

Hàng xóm cũng đều leo cửa sổ xem náo nhiệt.

Lục Hương không nhận số tiền này, nói: “Vốn dĩ người các anh muốn cưới cũng không phải là tôi. Nếu chuyện này đã là hiểu lầm, coi như thôi.”

Phó Cầm Huy nhìn chằm chằm cô, trong mắt tựa như có hơi bất mãn, mím môi.

Lục Hương nói: “Anh là một người tốt, nhất định có thể tìm được một người con gái tốt.”

Nói xong, cô thấy Phó Cầm Huy vẫn bất động, không ít người xung quanh nhìn họ. Lục Hương nói xong, cô cũng không nán lại, xoay người vào trong nhà.

Người hóng chuyện xung quanh đều kinh ngạc, đều tưởng là Lục Hương trèo cao Phó Cầm Huy, bây giờ xem, sao lại giống như ngược lại vậy?

Lục Hương vào nhà, mẹ Lục Hương vội vàng đi tới cạnh con gái nói: “Nhà họ Phó nói thế nào? Nếu cậu ta thành tâm muốn sống với con, con cũng cân nhắc một chút.”

Với tình huống bây giờ, con gái gả tới là lựa chọn tốt nhất, nếu không danh tiếng đã hủy, cuộc đời cũng hỏng bét.

Lục Hương nói: “Không nói gì, chúng con không phù hợp.”

Cha Lục Hương muốn khuyên mấy lần, nhưng ông không còn mặt mũi nào khuyên, cục diện bây giờ chính là hậu quả do lúc đầu ý chí của ông không kiên định dẫn tới.

Qua một lúc lâu, ông cũng không biết làm sao đối mặt với con gái, cuối cùng cũng chỉ thở dài nói: “Thôi, không muốn gả thì không gả.”

Cả nhà ở trong nhà, bầu không khí có chút ngột ngạt.

Một tiếng trôi qua. Lục Hương có hơi buồn bực, Phó Cầm Huy vẫn chưa đi, cứ đứng ở ngoài sân, người hóng náo nhiệt bên ngoài còn nhiều lên.

Người nửa thôn đều đi xem náo nhiệt của Lục Hương và Phó Cầm Huy.

Nhà tổ nhà họ Lục thì không ai ngó ngàng, bà nội Lục và bác gái Lục oán trách lẫn nhau: “Đều là cô tự cho mình thông minh, lúc đầu đưa ba trăm tệ đó nên nhận cho rồi!”

Đây không phải là chuyện ba trăm tệ, lúc đầu nhận quà cảm ơn ba trăm tệ của ông cụ Lý, cộng thêm ba trăm tệ tiền sính lễ của Lục Chiêu Đệ, cộng hết lại đã là sáu trăm tệ.

Bây giờ tan thành bọt biển, bà nội Lục tức tới đau gan.

Bác gái cũng không phải đèn cạn dầu gì: “Lúc đầu cũng không phải là ý của mình con, mẹ cũng đồng ý, bây giờ sao lại đổ hết cho con?”

Bà nội Lục nào nghe bà ta nói những lời này, hung hăng bắt bác gái đền cho bà ta sáu trăm tệ.

Bác gái bị bà nội Lục quấy nhiễu tới đau đầu, lửa giận trong lòng cũng dần không áp chế được, nói: “Có bản lĩnh này sao cứ tìm con? Sao mẹ không dùng bản lĩnh này với cháu gái Lục Hương đó của mẹ?”

Nhắc tới Lục Hương, bà nội Lục chuyển tiếng mắng chửi lên người cô, vừa nãy quá nhiều chuyện, lại có nhà họ Phó hùng hổ bức người, bọn họ cũng có chút luống cuống.

Biến số lớn nhất trong đó chính là Lục Hương.

Lục Hương bình thường cứ im ỉm, thế nhưng lại không chịu chịu thiệt thòi ở mảng này.

Hai mẹ con chỉ trích lẫn nhau, Lục Chiêu Đệ lại không có phản ứng gì.

Vừa nãy sau khi khóc một trận, cô ta có hơi choáng, đi về nằm một lúc, cũng chỉ là chốc lát, cô ta lại mơ một giấc mơ kỳ quái lạ lùng.

Trong mơ, chuyện của Lục Hương và Phó Cầm Huy bại lộ bị vạn người chỉ trích, Lục Hương không chịu nổi áp lực, không bao lâu đã bị điên. Mà cô ta vào thành phố làm nhân viên bán hàng ở xưởng thịt liên hợp, sau đó mới ở bên Lý Dục Tài, sinh một trai một gái.

Thập niên 90, họ về thủ đô, sống cuộc sống bình ổn.

Giấc mơ đó thực sự quá đẹp, khiến cô ta không nỡ tỉnh lại, trong mơ quá chân thật giống như đã từng xảy ra, nhưng rất nhanh, khi cô ta tỉnh dậy, ký ức vừa nãy lại dần tái hiện.

Lục Chiêu Đệ ngồi bật dậy, Lục Hương trực tiếp trở mặt với nhà họ Lục, còn ở trước mặt người dân cả thôn vạch trần chân tướng tráo dâu, Lý Dục Tài biết được mưu kế của họ, tức giận bỏ đi.

Trước khi nằm mơ thấy giấc mộng trọng sinh này, Lục Chiêu Đệ là một cô gái nông thôn, gả cho Phó Cầm Huy là chuyện cô ta tự nguyện.

Nhưng bà nội trong nhà quá uy nghiêm, cô ta không dám làm trái.

Cha mẹ cô ta trọng nam khinh nữ, dưới còn có hai em trai, cô ta dựa vào lấy lòng bọn họ sống trong cái nhà này.

Chuyện để Lục Hương thế gả là do mẹ cô ta và bà nội bắt tay làm.

Vốn dĩ trong lòng rất tiếc nuối, nhưng cô ta lại mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ, cô ta vào thành phố, biến thành bà Lý được người người ngưỡng mộ.

Uống rượu van, ăn sô cô la, mặc váy Quảng Châu, khăn lụa Thượng Hải. Thoắt cái đã đánh thức khát vọng trong lòng cô ta!

Dĩ nhiên tâm tư sẽ nảy sinh coi thường đối tượng được sắp xếp trong thôn, chỉ cần cô ta chưa kết hôn là được, tuy có chút hiểu lầm với Lý Dục Tài, nhưng người xưa nói rất hay, chuyện tốt phải trải qua nhiều khó khăn.

Lục Chiêu Đệ nghe thấy mẹ ruột và bà nội cãi qua cãi lại vì sáu trăm tệ, trong lòng thực sự chán ghét, họ quả nhiên là người nông thôn, kiến thức nông cạn, sáu trăm tệ đã đòi sống đòi chết như vậy.

Sau này, nếu cô ta cầm sáu nghìn tệ cho những người này, họ còn không cung phụng mình như tổ tông?

Hiện giờ, Lục Chiêu Đệ chỉ có một chuyện muốn xác nhận.

Lục Hương là em họ của cô ta, tính tình cẩn thận dè dặt, luôn giống như con thỏ bị dọa sợ, ai nói lớn tiếng một chút đều giống như sẽ dọa tới cô.

Người như vậy sao lại ở ngay đường, ngay cả sỉ diện cũng không cần mà cãi nhau với bà nội?

Từ khi Lục Chiêu Đệ có cơ duyên trọng sinh này, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều.

Trong lòng rục rịch liền không ngồi yên nữa.

Lục Chiêu Đệ mang giày đi tìm Lục Hương, xa xa nhìn thấy không ít người, đều là người tới hóng náo nhiệt.

Những người trong thôn thấy Lục Chiêu Đệ tới, vội vàng hỏi rốt cuộc là chuyện gì.

Dù sao thì Lục Chiêu Đệ cũng là người trọng sinh, sao có thể nói ra lời bất lợi với mình.

Chỉ nói cô ta cũng không biết, nếu người khác truy hỏi tiếp, cô ta liền rơi nước mắt.

Những thím, dì ở đây cũng ngại làm khó cô ta.

Sau khi đợi Lục Chiêu Đệ tới gần, thấy Phó Cầm Huy cũng ở đây. Tuy trong lòng cô ta muốn gả cho Lý Dục Tài, nhịn mấy năm để sống cuộc sống của người thượng đẳng, nhưng nhìn thấy Phó Cầm Huy, vẫn không nhịn được rung động.

Phó Cầm Huy thực sự quá anh tuấn, trong anh tuấn mang theo vài phần thư sinh, quần áo mặc chỉnh tề không một nếp nhăn.

Không cần nói là ở trong thôn, phần khí chất này đặt ở huyện thành cũng được coi là nổi trội, cho dù là Lý Dục Tài cũng phải kém hơn một chút ở mảng tướng mạo.

Một người đẹp trai tài giỏi như vậy đã hời cho Lục Hương, vừa nghĩ tới đây, cô ta còn có chút đố kỵ.

Sau đó nói: “Anh Cầm Huy.”

Bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Phó Cầm Huy không lên tiếng.

Trong mắt Lục Chiêu Đệ chứa đầy oán hận nhìn anh, giống như bao hàm rất nhiều xúc cảm.

Nhưng trong lòng Phó Cầm Huy vẫn đang vì câu nói chia tay của Lục Hương mà tức giận.

Coi như Lục Chiêu Đệ uổng công quyến rũ.

Lục Chiêu Đệ không có được hồi ứng cũng không nhụt chí, tốt xấu gì cũng là người trọng sinh, cái khác không học được, nhưng da mặt dày hơn cô gái bình thường nhiều, cũng không quan tâm mà gõ cửa đi vào.

Vừa đi vào liền nói: “Chú, thím, con có lỗi với mọi người. Thật sự không ngờ bà nội lại làm như vậy, người bà ấy gài không chỉ một mình em Lục Hương, còn có con. Họ làm như vậy, danh tiếng của con cũng xong.”

Lục Đại Niên và mẹ của Lục Hương vốn dĩ trách cô ta, nhưng nhìn thấy Lục Chiêu Đệ nói như vậy lại mềm lòng.

Lục Hương không biết lúc này cô ta đang tính toán điều gì, không ngắt lời cô ta.

Lục Chiêu Đệ nói: “Tuy chuyện này không phải do con làm, nhưng cũng vì con mà ra, con muốn chính thức xin lỗi em Hương Hương, chúng ta đến sân sau nói.”

Sau đó, Lục Hương theo cô ta tới sân sau, bên này không có ai. Lục Chiêu Đệ thử nghiệm nói: “Kỹ thuật khoa học là lực sản xuất gì?”

Trong tương lai, lời này được in thành nhãn giấy phát tán ở rất nhiều nơi.

Lục Hương lập tức hiểu ngay, Lục Chiêu Đệ xin lỗi là giả, tới thăm dò mới là thật. Cô ta có thể hỏi cái này, xem ra cũng là người có cơ duyên.

Lục Hương có chút tức giận.

Xem ra Lục Chiêu Đệ không vô tội, ở trong sách, cô ta có ý giẫm lên xác của cô đi lên. Loại người này không phải đần đồn thì là xấu xa.

Lục Hương nói: “Em không biết chị đang nói gì?”

Sau đó, Lục Chiêu Đệ lại thăm dò vài câu, đều là chuyện phát triển trong tương lai.

Nhưng Lục Hương vẫn một mặt ngơ ngác, trong lòng cô ta càng vui sướng, quả nhiên loại cơ duyên trọng sinh này không phải ai cũng có!

Trong lòng Lục Hương đã có phòng bị, nào sẽ để dăm ba câu của cô ta bẫy, ngược lại là Lục Chiêu Đệ đã tự để lộ bảy tám phần của bản thân.

Về cơ bản, Lục Hương biết cô ta trọng sinh.

Lục Hương đã đọc xong quyển truyện niên đại đó, miêu tả thời đại phát triển nhanh chóng từ thập niên 80 tới thập niên 90.

Lục Chiêu Đệ trọng sinh từ thập niên 90 tới thập niên 80, tuy có một phần nhỏ dẫn trước người bình thường, nhưng rất nhiều suy nghĩ vẫn rất có giới hạn.

Nhưng Lục Hương thì khác, thời đại mạng lưới liên kết trong tương lai, cô cũng biết rõ, so với Lục Chiêu Đệ có thêm rất nhiều kiến thức dự trữ.

Nếu Lục Chiêu Đệ dám ra chiêu, cô thật sự không sợ đấu với cô ta.

Lục Chiêu Đệ xác nhận xong Lục Hương không phải người trọng sinh, đã biến mất bảy tám phần nhiệt độ với cô. Cô ta không xin lỗi, xoay người bỏ đi.

Lục Chiêu Đệ còn đang hận Lục Hương ăn nói lung tung trước mặt Lý Dục Tài.

Từ sân sau tới sân trước, nhìn thấy Phó Cầm Huy còn đứng ở đó.

Lục Chiêu Đệ nói: “Anh Cầm Huy, em gái Hương Hương vẫn đang rất giận.” Nói xong, đã ầng ậng nước mắt, giống như có ngàn vạn lời muốn nói.

Phó Cầm Huy nói: “Tôi biết.”

Lục Chiêu Đệ ôm thâm tình nhìn anh, tuy Phó Cầm Huy ghét Lục Hương lừa anh, không lập tức nói cho anh biết, nhưng anh càng không có sắc mặt tốt với Lục Chiêu Đệ.

Nhà họ Phó đã sớm ăn cơm xong, thấy Phó Cầm Huy vẫn chưa về, lập tức cử người đi tìm.

Chị ba Phó đi ra nghe ngóng, hóa ra là Lục Hương không đồng ý cùng Phó Cầm Huy về, bây giờ còn đang căng thẳng ở đó.

Chị ba Phó đi tới, trên đường còn nhìn thấy Lục Chiêu Đệ bị người ta kéo lại không cho đi.

Mọi người biết chị ba Phó không giữ mồm giữ miệng, muốn nghe ngóng được gì đó, sau đó cũng gọi chị ta lại, nói chuyện nhà họ Phó.

Tuy đều biết đại khái, nhưng mọi người vẫn muốn biết họ phát hiện như thế nào, nghĩ ngợi đều cảm thấy kịch tính, người trong thôn đều thích buôn chuyện.

Ai cũng vô cùng nhiệt tình.

Hôm nay chị ba Phó có nhiệm vụ, mẹ chồng Tiêu Thái Liên bảo chị ta dẫn hai vợ chồng chú tư về, không để chị ta làm không công.

Tiêu Thái Liên nói nếu làm xong chuyện này, quay về múc cho chị ta một muỗng mật ong.

Mật ong là mẹ chồng lấy từ nhà mẹ về, mật ong rừng chính thống, muốn kiếm chút mật ong sẽ bị ong mật chích, thứ tốt này có tiền cũng không mua được.

Mẹ chồng trân quý giống như gì, bà cụ chỉ cho mấy đứa cháu uống nước mật ong vài lần, con trai đều không đụng được, con dâu chỉ đứng bên cạnh.

Nếu chị ta có thể dỗ hai người về, sẽ thành nàng dâu đầu tiên uống được mật ong, đủ cho chị ta khoe khoang mười ngày nửa tháng.

Chị ba Phó nào có rảnh rỗi buôn chuyện với những người xung quanh, chỉ là khi nhìn thấy Lục Chiêu Đệ, trong lòng có chút chán ghét: “Cô không thích gả sao không nói sớm, ai còn có thể ép cô à. Nhìn xem chuyện do nhà mấy người làm, tôi ngượng thay mấy người.”

Lục Chiêu Đệ bị quở trách lại chảy nước mắt.

Tuy người xung quanh cũng biết sự phát triển của sự việc, nhưng họ vẫn khá thương xót cho Lục Chiêu Đệ: “Cái này cũng không thể trách con bé, không liên quan gì tới con bé!”

“Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là trẻ con.”

Chị ba Phó trước giờ nói chuyện chưa ngán ai bao giờ, nói: “Thôi đi, đã là người sắp gả đi rồi, ai còn coi cô ta là trẻ con. Trong nhà xảy ra chuyện này, tốt xấu phải nói với người khác chút chứ, cô ta lại giấu kín bưng.”

Chị ba Phó nói: “Buổi sáng còn ra ngoài giặt đồ, hàng xóm của chúng tôi còn hỏi chúng tôi sao có thể để con dâu mới giặt đồ kìa? Lại hại cuộc đời Lục Hương, xảy ra nhiều chuyện như thế, cô ta rụt cổ giả vờ không biết. Chắc không phải cô tưởng trên đời này chỉ có cô là người thông minh chứ?”

Lục Chiêu Đệ tức tới siết chặt nắm đấm, nhưng lại không phản bác được câu nào, càng thêm chán ghét vùng nông thôn này.

Một cô gái chưa kết hôn như cô ta, không thể đấu võ mồm với người đã có chồng.

Từ khi nằm mơ giấc mơ đó, mọi thứ xung quanh đều khiến cô ta cực kỳ khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nông thôn khiến cô ta vô cùng ngạt thở này.

Mấy câu nói của chị ba Phó đã khiến Lục Chiêu Đệ sợ chạy.

Người xung quanh cũng đều ngượng ngùng, thấy chị ba Phó rất tức giận, cũng không ai chọc chị ta.

Xa xa nhìn thấy Phó Cầm Huy đứng bên cái nhà rách nhỏ thấp lùn của Lục Hương, khi chị ba Phó gả tới, Phó Cầm Huy còn đang đi học, coi chú út này như em trai.

Chị ta đứng từ xa liền gọi: “Cầm Huy, mẹ gọi hai đứa về, để bánh mì cho hai đứa rồi. Vợ em đâu?” Chị ta cố ý nói to.

Phó Cầm Huy chần chừ nhìn cửa lớn nhà Lục Hương, muốn nói gì, nhưng bên ngoài nhiều người như vậy đều đang ở bên cạnh nhìn, cuối cùng anh vẫn im lặng.

Chị ba Phó không để tâm, kéo Phó Cầm Huy đi gõ cửa nhà Lục Hương, vừa gõ vừa nói: “Thông gia à…mở cửa.”

Cửa nhà mở ra, là mẹ của Lục Hương, chị ba Phó không hề khách sáo dẫn Phó Cầm Huy vào. Nhìn trong nhà vô cùng tối tăm, căn nhà rách thế này ở trong thôn cũng không có mấy người ở.

So với căn nhà sáng sủa mới xây của nhà họ Phó, càng không thể so sánh được.

Cha mẹ của Lục Hương đều là người thành thật, đối với chuyện nhà họ Phó, họ cũng có hơi đuối lý.

Vừa nãy Phó Cầm Huy đã đứng ở bên ngoài bao lâu, họ ở trong nhà dằn vặt bấy lâu.

Chị ba Phó nói: “Chú thông gia, thím thông gia, cháu là chị ba của Phó Cầm Huy, xảy ra chuyện này, chúng ta vẫn phải nghĩ cách giải quyết.”

Lục Đại Niên im lặng cả buổi, cuối cùng mấp máy môi nói: “Chúng tôi có lỗi với Lục Hương và nhà họ Phó các cô.”

Sau đó chị ba Phó đẩy Phó Cầm Huy một cái: “Không phải cháu tự khen, trong các thôn xung quanh đây đều không tìm được người nào đẹp trai như chú út cháu. Còn là sinh viên đại học chính thống, bây giờ làm kế toán ở cung tiêu xã. Đều nói thiên lý nhân duyên một sợi hồng, lời này không phải giả. Cháu thấy, chúng ta đâm lao thì phải theo lao, cũng thành nhân duyên tốt.”

Phó Cầm Huy nói: “Đây là ba trăm tệ mẹ con bảo con đưa cho hai người!”

Lời vừa nói ra, Lục Đại Niên và mẹ Lục Hương đều rất vui, chứng minh Tiêu Thái Liên đã đồng ý chuyện của hai người.

Lục Hương nói: “Xin lỗi, con không muốn gả nữa.”

Dù sao thì xảy ra chuyện này, chắc cũng sẽ không để cô xuất giá nữa.

Vừa hay cô giúp gia đình kiếm chút tiền, cải thiện hoàn cảnh sống của gia đình một chút.

Trước khi chị ba Phó tới đã nghe nói Phó Cầm Huy đứng bên ngoài rất lâu, trong lòng đại khái biết cô sẽ có thái độ thế này.

Lúc này chị ta dẫn Lục Hương vào căn phòng nhỏ của cô, nói: “Nào, chị nói em nghe.”

Sau đó liền dẫn Lục Hương đi.

Chị ba Phó nói: “Em gái ngốc, có hôn sự tốt này em còn do dự cái gì! Điều kiện của Cầm Huy bày ra ở đây, ngay cả con gái của lãnh đạo em ấy còn muốn gả tới. Mẹ chồng chị muốn tìm một người biết gốc biết rễ mới chọn ở trong thôn. Phụ nữ chúng ta không bằng đàn ông, đàn ông khi nào cũng dễ tìm, phụ nữ thì chưa chắc.”

Chị ba Phó lại nói: “Những lời này chị đều là coi em là em gái ruột mới nói, chị biết em sợ thẹn, trong thôn ăn nói lung tung, nhưng người khác nói là chuyện của họ, cuộc sống của mình thì mình sống. Ngày nào cũng nghe họ nói, chẳng lẽ không sống nữa. Tuy buổi sáng mẹ chồng chị đánh em, nhưng đó là giận tới hồ đồ. Bà ấy cũng chỉ là ăn nói gay gắt một chút, khẩu xà tâm phật, bình thường rất tốt.”

Lục Hương nói: “Cảm ơn chị ba, chỉ là em tâm ý đã quyết.”

Chị ba Phó không ngờ mình nói hết lời ngon ngọt, Lục Hương lại không hề dao động.

Sau đó đi ra bảo Phó Cầm Huy vào nói, chị ta ra ngoài nói chuyện với mẹ của Lục Hương.

Phòng của Lục Hương rất nhỏ hẹp, nhưng dọn dẹp sạch sẽ.

Khi Phó Cầm Huy vào, còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ trên giường truyền tới.

Tình cảm Phó Cầm Huy dành cho Lục Hương rất phức tạp, cảm thấy cô là kẻ lừa gạt, thế gả lừa tất cả bọn họ. Trong lòng rất giận cô, nhưng lại không muốn để cô đi, bị người trong thôn đàm tiếu như vậy.

Cuối cùng Lục Hương không đi cùng họ, khi chị ba Phó và Phó Cầm Huy từ nhà họ Lục đi ra, người trong thôn lập tức xúm lại hóng hớt nói: “Như thế nào, Lục Hương không theo các người à?”

Chị ba Phó nói: “Em ấy bị dọa sợ, để mẹ em ấy an ủi em ấy thêm!”

Người xung quanh vội nói: “Chứ gì nữa, ai gặp phải chuyện này đều sợ hãi, thật đáng thương.”

Chị ba Phó dẫn Phó Cầm Huy đi ra ngoài. Về tới nhà họ Phó, Tiêu Thái Liên hỏi: “Vợ thằng tư đâu?”

Phó Cầm Huy nói: “Em ấy muốn ở nhà mẹ thêm mấy ngày.”

Tiêu Thái Liên cũng không nói gì nhiều, một lúc sau nói với con trai út: “Dù sao cũng từng bái đường!”

Phó Cầm Huy gật đầu.

Tiêu Thái Liên xót anh từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì, vội vàng gọi anh ăn cơm, Phó Cầm Huy lại không ăn, trực tiếp về phòng.

Chuyện Lục Hương không theo Phó Cầm Huy về nhanh chóng lan khắp thôn.

Bác gái Lục cũng biết, trong lòng có chút vui sướng.

Lục Chiêu Đệ biết mẹ cô ta thù dai nhất, lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa nói: “Mẹ, bây giờ trong thôn đều đang cười chê con không gả đi được!”

Bác gái Lục nghe xong liền nổi giận: “Có thế nào con cũng mạnh hơn Lục Hương, con yên tâm, sau này mẹ tìm cho con một người hơn Phó Cầm Huy gấp mười lần, gấp trăm lần, còn Lục Hương sẽ không tìm được mối tốt gì đâu!”

Lục Chiêu Đệ nói: “Nhưng nhà họ Phó nhìn trúng Lục Hương, nếu em ấy gả tới, chắc chắn sẽ báo thù nhà chúng ta, dù sao cũng đã trở mặt rồi.”

Không sai, Lục Chiêu Đệ không muốn để Lục Hương gả cho Phó Cầm Huy.

Nhà họ Phó có bốn đứa con trai, ở trong thôn cũng được coi là khá giả, cộng thêm Phó Cầm Huy vừa đẹp trai vừa từng học đại học, cô ta không gả, cũng không muốn để Lục Hương gả.

Lục Chiêu Đệ không hổ là con gái ruột của mẹ cô ta, hai mẹ con nghĩ giống nhau!

Bác gái Lục nói: “Không, vốn dĩ nên là hôn sự của con, chúng ta phải chí khí chút, không thể để người khác chiếm hời.”

Lục Hương khuấy đảo như vậy, ba trăm tệ của nhà họ Phó bị lấy về, cũng khiến người nhà họ Lý mất hết hảo cảm, bàn tính của bà ta đã tan tành, sao có thể để Lục Hương sống yên.

Nói xong, lấy một hộp thuốc lá xa hoa ra.

Lục Chiêu Đệ thấy mẹ cô ta đi, trên khóe miệng mang theo vài phần ý cười.

Bác gái Lục đi tìm cháu của bà ta – Lâm Mộc, đó là con của chị ruột bà ta, chỉ đáng tiếc chị ruột mất sớm, anh rể lại cưới vợ, vợ mới không dung chứa được đứa trẻ này, tìm cái cớ đuổi người đi.

Lâm Mộc cũng không có ai giúp đỡ, thường bữa đói bữa no, liền theo một số lưu manh học chút bản lĩnh trộm gà bắt chó.

Vốn dĩ anh ta không có ai chăm nom, bây giờ đã học thói xấu, mọi người càng thêm khinh bỉ anh ta.

Lúc bác gái Lục tới nhà anh ta, trong nhà một bãi bừa bộn, vớ thối vung vãi khắp nơi. Vỏ đậu phộng trên giường dưới đất đều có, không có chỗ nào trống trải, trong nhà còn có chuột chạy qua chạy lại.

Bác gái Lục là người gọn gàng, nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này của anh ta liền buồn nôn. Một chàng trai giống như bùn nhão, nằm trên giường.

Bác gái Lục nói: “Lâm Mộc, sao bây giờ cháu lại thế này.”

Mở miệng liền bày ra bộ dáng của trưởng bối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play