Cả bầy thanh niên trong thôn cộng lại cũng không có tiền đồ bằng một Phó Cầm Huy.

Bà nội Lục vốn nghĩ để con nhỏ Lục Hương này hóa giải, người ngoài ức hiếp cô cũng thôi, Lục Hương thế mà lại dám chống đối với bà ta, giận không chỗ phát tiết.

Bà nội Lục tức giận nói: “Cái thứ đê tiện, ngay cả bác gái mày cũng dám nói, giáo dưỡng nhiều năm như vậy đều học vào bụng chó rồi?”

Bác gái Lục nói: “Mày ngoài miệng nói nghe hay lắm, còn không phải ngoan ngoãn gả tới, nhặt hời một người chồng cao quý, ghê gớm quá, bay lên cao ngay cả bà với bác gái mày cũng dám oán.”

Người ở thôn Đại Vũ nghe tin đều chạy tới đây, nhiều năm như vậy đều chưa từng thấy tin tức chấn động như vậy.

Hai chị em giành một người đàn ông, chuyện xảy ra quanh mình còn đặc sắc hơn xem ti vi.

Cha mẹ của Lục Hương nghe tin lập tức chạy tới nói: “Sao vậy?”

Bà nội Lục vừa nãy muốn đánh Lục Hương nhưng lại bị Lục Hương lanh lẹ tránh được. Bà nội Lục tức không thể tả, thấy con trai và con dâu hèn nhát, muốn phát tiết cơn giận vừa nãy lên người họ, nói: “Cái thứ tạo nghiệt, sinh ra một con nhỏ không biết liêm sỉ như vậy.”

Mẹ Lục với cha Lục đều sững người, hai người vốn dĩ là người thành thật tới cực điểm, ngay cả cãi nhau cũng không biết, bây giờ oan khuất to lớn rơi lên người họ, một bụng lời muốn nói nhưng lại giống như mắc nghẹn, không nói được câu nào.

Hai vợ chồng giống như bị bà nội Lục chửi cho ngốc người.

Người trong thôn đều chỉ chỉ trỏ trỏ: “Bình thường thấy con nhỏ Lục Hương này rất hiền lành, không ngờ lại tâm kế sâu như vậy?”

“Chứ gì nữa, rất biết chọn, trèo cao.”

“Tôi nói này, không tìm mối ngon, ai lại tìm mối dở?”

“Vậy cũng không nên cướp nhân duyên của chị gái.”

“Đúng vậy, quá không biết điều.”

Tuy Lục Hương ra sức phản bác, nhưng mọi người đều không tin, nhà họ Lục lại không điên, bỏ lỡ đứa con rể tốt như vậy?

Vô thức cảm thấy là Lục Hương có vấn đề.

“Cho dù ép cô kết hôn, còn có thể ép cô đội khăn voan, còn không phải mình tự nguyện?”

“Mẹ ơi, con nhỏ bé tí tuổi đầu đã ranh mãnh như vậy?”

Bà nội Lưu chửi càng hung, càng chứng tỏ họ có lý.

Lục Hương nói: “Tôi thề với trời, lời tôi vừa nói câu nào cũng là thật, nếu có một câu giả dối, tuyệt tử tuyệt tôn, bà, bác gái, các người dám thề không?”

Người trong thôn đều có hơi mê tín, vừa nghe Lục Hương buông lời nặng nề như vậy, lập tức nghiền ngẫm lại lời cô vừa mới nói, càng nghĩ càng kinh ngạc.

“Hai người các người còn có thể để một đứa nhỏ hù dọa?” Người hơn nửa thôn đều ra, vây lại ríu ra ríu rít, trong đám người có người hưởng ứng.

Bà nội Lục và bác gái Lục vô cùng căm hận trong lòng, họ sẽ không tự nguyền rủa mình, không chịu thề độc, chửi Lục Hương tới chết.

Bà nội Lục với bác gái Lục kẻ xướng người ca, muốn dẫn lửa lên người Lục Hương, ai ngờ nhà họ Phó lạnh lùng nhìn không nói gì, dù sao bà nội Lục cũng là người dày dặn kinh nghiệm, mí mắt giật mạnh, luôn cảm thấy có gì đó sắp tuột khỏi tầm khống chế của bà ta.

Lục Hương nói: “Lục Chiêu Đệ đâu? Vì sao chuyện lớn như vậy mà chị ta không ra?”

Một câu nói khiến ánh mắt của mọi người lại đổ dồn lên người cô.

Tiếng bàn tán của người xung quanh không ngừng vang bên tai: “Phải, bên ngoài đã ồn ào tới thế này, Lục Chiêu Đệ đâu? Cha của cô ta Lục Đại Hải đâu?”

Bác gái Lục hận không thể xé miệng Lục Hương tại đây, vốn dĩ mọi người đều quên chuyện này rồi.

Nhưng cô lại nhắc tới chuyện này, vốn dĩ bà ta đã nghĩ xong kế sách vạn toàn, trực tiếp hất nồi đi, ai ngờ nhà họ Phó vốn không quan tâm tới Lục Hương, ngược lại câu nào cũng bày tỏ thái độ đang ép họ.

Trên trán bác gái Lục toát mồ hôi.

Tiêu Thái Hương nói: “Tìm trụ cột nhà các người tới, các người có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, ức hiếp mẹ góa con côi chúng tôi, một mình tôi nuôi lớn bốn đứa con dễ dàng sao? Đừng hòng coi tôi là hồng mềm mà xoa nắn.” Vừa nói vừa tức, nước mắt không nhịn được chảy ào ào xuống.

Phó Cầm Huy thấy mẹ tức đến mức này, hảo cảm đối với nhà họ Lục giảm xuống thấp nhất, lạnh mặt nói: “Các người hiếp người quá đáng rồi.”

Anh ba Phó cũng nói: “Đúng vậy, coi tôi là đồ ngốc mà đùa giỡn à? Gọi người đàn ông của các người ra, tôi không đánh phụ nữ.” Câu nói này mang theo tùy ý muốn động thủ.

Vốn dĩ mọi người đều đang xem kịch, nhưng ầm ĩ thành thế này, ai cũng không thể ngó lơ được, có người nói: “Mau, đi mời trưởng thôn tới.” Chỗ họ dân phong dũng mãnh, nếu đánh nhau, danh hiệu thôn tiên tiến năm nay sẽ mất.

Mới đầu, mọi người còn thật sự cho rằng là Lục Hương tính kế, nhưng nghe thấy những lời Lục Hương nói, có lễ có tiết, không khỏi cũng hơi nghi hoặc.

Trước đây không ngờ Lục Hương lại có gan này, cha mẹ cô đều không dám tranh cãi với bà nội Lục, nhưng cô thì câu nào cũng lợi hại.

Hàng xóm nhà họ Phó – thím Lưu nói: “Sáng nay tôi còn thấy Lục Chiêu Đệ đến bờ sông giặt quần áo, hướng về là nhà họ Lục.”

“Hây, chuyện này thú vị nha?”

Mọi người được người ta nhắc nhở như vậy khiến chuyện này càng khó bề phân biệt phải trái.

Lục Hương thế gả, rốt cuộc nhà họ Lục có biết chuyện không?

Qua một lúc, trưởng thôn Vương tới, bên cạnh còn có anh hai Phó, nói: “Ầm ĩ thành thế này còn ra cái gì nữa, vào nhà nói.” Người trong thôn quan tâm mặt mũi, càng huống hồ chuyện này liên quan tới người hai gia đình.

Nhưng Tiêu Thái Liên không đi, nói: “Cứ nói ở đây, tôi muốn xem xem nhà họ Lục có thể nói ra hoa ra khoai gì.”

Bà nội Lục thấy trưởng thôn tới, nói: “Một bà già như tôi cũng không biết, bây giờ ầm ĩ thành thế này, tôi còn có mặt mũi nào sống nữa?”

Khóe miệng bác gái Lục giật một cái, bà già này rất biết hất nồi, một câu không biết chuyện liền đẩy chuyện hết lên người bà ta.

Không phải chỉ là hất nồi sao, bác gái Lục theo lối cũ nói: “Con nhỏ này làm ra chuyện mất mặt này, tôi không phải cha mẹ ruột của nó, tôi cũng không quản được.”

Cha mẹ của Lục Hương đều là người thành thật, dùi đâm lên người cũng không nói một tiếng, nhưng thành thật không phải lý do để người khác ức hiếp.

Lục Hương là người xuyên việt tới, khoảnh khắc này lại có lửa giận không tên bùng cháy ngất trời, dựa vào đâu người thành thật sẽ bị ức hiếp?

Lục Hương nói: “Trưởng thôn, là họ tìm cha mẹ tôi nói Lục Chiêu Đệ đã thích người khác, bảo tôi gả tới. Cha tôi bảo họ nói rõ ràng ra, họ còn chửi cha tôi một trận. Bây giờ tôi đã hiểu rồi, tôi coi họ là trưởng bối, họ coi tôi là súc sinh! Ở trước mặt nhiều người như vậy, phá hoại danh tiếng của tôi, Lục Hương tôi cho dù độc thân cả đời thì thế nào.”

Lục Hương dừng một chút, lại nói: “Các người không cho tôi sống, vậy mọi người đều đừng sống nữa.” Nói xong trực tiếp lao về phía bác gái Lục.

Bác gái Lục không có chuẩn bị, bị Lục Hương đụng một cái, tim và phế quản đều đau.

“Con nhỏ chết tiệt, mày còn dám đánh người.” Nói xong liền muốn nắm tóc của cô, bác gái Lục đã hơn bốn mươi, lại là người làm việc, Lục Hương nào phải đối thủ của bà ta?

Hành động này của Lục Hương khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, vốn dĩ người hai nhà đã mang lửa giận, hành động này của Lục Hương giống như châm ngòi dẫn lửa. Tiêu Thái Liên cũng xông tới, người nhà họ Phó sợ mẹ mình chịu thiệt cũng lần lượt tới giúp.

Nhất thời loạn thành một mớ hỗn độn.

Phó Cầm Huy vô thức nhìn Lục Hương trong đám người, bà nội Lục đang nhe răng múa vuốt muốn đánh cô. Nhưng tuy tố chất cơ thể của Lục Hương không ổn, nhưng cô rất linh hoạt, chẳng những không để bà ta đánh, còn hung hăng véo bà nội cô một cái.

Trưởng thôn Vương ở bên này đâu thể để những người này làm bậy, nói: “Không được đánh nữa.”

Ông ấy quát lên nhưng không có ích gì.

Trưởng thôn Vương trực tiếp xông tới dùng võ lực tách đám phụ nữ đang đánh nhau ra.

Hai đứa con trai nhà họ Phó không lên, hai người họ là nam đồng chí, dĩ nhiên không thể đánh nhau với phụ nữ, nhưng mắt vẫn luôn nhìn theo người nhà.

Nhìn đánh cả buổi, không có bị thiệt, mới giống như khán giả đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Nhìn trên tay Tiêu Thái Liên nắm một mớ tóc của bác gái Lục.

Bác gái Lục chưa từng chịu ấm ức như thế này, lập tức ngồi phịch mông xuống đất, khóc hu hu.

Lục Hương đứng trước mặt cha mẹ mình, vừa nãy nhân lúc hỗn loạn giẫm chân của bác gái Lục, nhưng quay đầu vừa thấy trên tay mẹ cô không biết khi nào bị người ta cào ra một đường máu dài, máu nóng lại chảy thẳng lên đầu.

Nếu không phải trưởng thôn đứng ra ngăn cản, cô hận không thể cho bác gái cả miệng toàn là phân kia hai cái bạt tai.

Lục Hương tức tới mức lồng ngực phập phồng.

Bà nội Lục với bác gái Lục tức chết, trước đây chỉ có họ ức hiếp người khác, chưa từng bị người khác ức hiếp bao giờ.

Nhìn Lục Hương giống như con chuột nhỏ cầm dao, đẩy họ vào lốc xoáy như thế này, ánh mắt Lục Hương đang bốc lửa, giống như muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Trưởng thôn Vương bình thường thích mang gương mặt vô cùng nghiêm túc. Bây giờ lên cơn giận dữ nói: “Không ra thể thống gì, ở trước mặt nhiều người như vậy đánh nhau, không có tổ chức, không có kỷ luật.”

Phó Cầm Huy có lễ có tiết nói: “Trưởng thôn, chuyện này là người nhà họ Lục quá không biết điều.”

Trưởng thôn Vương nói: “Trong thôn chưa từng có chuyện tráo dâu, vợ anh Lục, chị nói trước, rốt cuộc là chuyện gì?”

Bác gái Lục nói: “Chính là con nhỏ chết tiệt này nhìn trúng Phó Cầm Huy, giành nhân duyên của con gái tôi. Bây giờ còn dám tới nhà, phi, hạ tiện bẩm sinh.”

Lục Hương tức giận nói: “Cái miệng hồ ngôn loạn ngữ, đổi trắng thay đen, mắt của mọi người đều rất sáng, cha mẹ tôi xưa nay sợ các người, bình thường thấy các người giống như chuột thấy mèo, nào dám giành nhân duyên tốt của các người, rõ ràng chính là các người đang tính kế. Sáng nay Lục Chiêu Đệ còn về nhà, bà còn dám chối?”

Phó Cầm Huy nói: “Nếu bà không chịu nói thật, chúng tôi sẽ đưa lên quan.” Lão bách tính đều sợ gặp quan, nhưng Phó Cầm Huy là sinh viên, thế giới quan rộng mở. Đối phương quấy rối, sự kiên nhẫn của anh đã dùng hết rồi.

Phó Cầm Huy dứt lời, chị ba Phó ở bên cạnh hùa theo nói: “Đúng, đưa lên quan, để tất cả mọi người biết chuyện xấu này của các người.”

Chị ta là người hóng náo nhiệt không chê chuyện lớn, nếu bọn họ đã không ăn mềm, vậy thì cho cứng.

Bà nội Lục với bác gái Lục vừa nãy còn oán trách Lục Hương, bây giờ vừa nghe nói chuyện làm lớn đến mức sắp đưa lên quan, trong mắt cũng có chút sợ hãi.

Trưởng thôn Vương đứng giữa điều giải nói: “Chút chuyện này nào cần phải đưa lên quan.”

Ông ấy ngừng một chút rồi nói: “Bình tĩnh lại trước đã, xảy ra chuyện, điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề.”

Tiêu Thái Liên nói: “Lục Chiêu Đệ đâu? Hôm nay tạo ra động tĩnh lớn như vậy, cô ta cũng không ra?”

Chị ba Phó nghe mẹ chồng nói vậy, lập tức hăng hái: “Bây giờ con đi tìm cô ta.” Nói xong trực tiếp dẫn mấy chị dâu có quan hệ tốt, cùng vào nhà họ Lục tìm người.

Nhà họ Lục đã sớm chia nhà, bà nội Lục sống cùng với cha mẹ Lục Chiêu Đệ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Lục Chiêu Đệ đang giả vờ ngủ trong nhà.

Hai chị dâu hiền lành bên cạnh còn tưởng cô ta bị bệnh: “Chiêu Đệ, làm sao vậy?”

Trong tính tình của chị ba Phó mang theo chút lỗ mãng, trào phúng nói: “Cô cũng thật ung dung, bên ngoài đã ầm ĩ tới như thế, cô còn ngủ.” Nói xong kéo cô ta xuống đất.

Lục Chiêu Đệ đâu còn giả vờ được nữa, “lờ mờ” mở mắt ra, nói chuyện cũng có chút hữu khí vô lực: “Chị ba, em…em bệnh rồi…”

Chị ba Phó nói: “Ồ, đừng gọi tôi là chị ba, chúng ta không phải người một nhà.” Con người chị ta sáng suốt lanh lợi, nhà họ Phó vẫn chưa chia nhà, ba trăm tệ tiền sính lễ đó do mẹ chồng Tiêu Thái Liên rút từ trong khoản chung ra, còn bị người ta tính kế, chị ta cũng uất ức.

Lục Chiêu Đệ có một gương mặt tròn, người già trong thôn thích kiểu mặt tròn này, trông có phúc tướng.

Cộng thêm bác gái Lục chỉ cần có thời gian sẽ nói với người trong thôn rằng con gái nhà bà ta hiếu thuận cỡ nào, lâu dần, ấn tượng mọi người dành cho cô ta đều rất tốt.

Bây giờ xem ra, thật sự không bằng Lục Hương, Lục Hương không nhu nhược giống như trong tưởng tượng của mọi người, người cũng xinh đẹp. Cũng không biết mẹ chồng nghĩ thế nào, bỏ một bảo tàng như vậy không cưới, lại đi cưới một đứa nhiều mưu mẹo này, bị người ta dàn xếp.

Lục Chiêu Đệ chỉ đành giả bệnh theo ra ngoài.

Ra ngoài nhìn thấy mẹ ruột khóc thành như thế, nước mắt cô ta cũng chảy xuống, người không biết còn tưởng đã chịu ấm ức lớn nhường nào.

Con người luôn thích đồng cảm với kẻ yếu, vừa thấy cô ta khóc, càng thêm chứng tỏ người nhà họ Phó hùng hổ bức người.

“Phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”

“Đều là người một thôn, đâu thể ép vào chỗ chết chứ?”

“Chứ gì nữa.”

Tiêu Thái Liên nghe những lời này, suýt chút tức ngất.

Chị ba Phó nói: “Chuyện này không rơi vào người các người, tự nhiên khi không nhà các người cưới dâu bị người ta tráo đổi, tôi xem thử ai có thể nuốt trôi cục tức này?”

Một câu nói khiến người khác không dám nói gì.

Lục Hương nhìn Lục Chiêu Đệ, quần áo mặc bình thường đều là vải mịn, mà tuy cô xinh đẹp hơn Lục Chiêu Đệ nhưng lại ăn mặc bần hàn xám xịt.

Đều ở độ tuổi như hoa, Lục Chiêu Đệ sửa soạn khác biệt hẳn, dựa theo lời trong thôn mà nói, giống như người thành phố.

Tiêu Thái Liên nói: “Lục Chiêu Đệ, cô có ý gì?”

Lục Chiêu Đệ đáp: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm, nhưng con cũng không ngờ thím ra tay nặng như thế, còn đánh mẹ con bị thương, trong lòng con không chấp nhận nổi, không thể nào sống với Phó Cầm Huy được nữa.” Lời này nói vô cùng cứng rắn, nếu đã có thể cự tuyệt được mối hôn sự tốt như vậy, chắc chắn trong nhà có tính toán khác.

Tiêu Thái Liên thờ ơ nói với bà nội Lục: “Nếu đã như vậy, đồ tôi không lấy nữa, ba trăm tệ kia bà phải trả cho tôi.”

Bà nội Lục nói: “Không thể nào, các người đánh chúng tôi thành thế này, chút tiền này không đủ đền nữa.”

Bác gái Lục nhìn thấy con gái ruột, lửa giận cũng cháy lên theo.

Vô cùng có cảm giác ưu việt nhìn Lục Hương nói: “Lục Hương quả thật không thể so với con gái tôi, nhưng tốt xấu cũng là một cô gái xuân thì, sao nào, Phó Cầm Huy của các người đã ngủ rồi, bây giờ trở mặt không nhận người, ở đây ăn cơm bá vương sao?”

Vừa nãy bà ta bị đánh, mất hết mặt mũi, nói chuyện cũng chua ngoa đanh đá hơn, một câu nói đắc tội hai người.

Cha mẹ của Lục Hương không chịu đựng nổi, khóc lóc xin bác gái đừng nói nữa: “Chị nói như vậy, Hương Nhi nhà tôi làm sao làm người nữa?”

Bác gái Lục nói: “Chuyện đã làm rồi, còn sợ nói?”

Lời vừa dứt liền nghe thấy một tiếng bạt tai giòn giã đánh lên mặt của bác gái Lục.

Mặt bác gái Lục bị đánh lệch sang một bên, sau đó tức giận nói: “Mày dám đánh tao?”

Lục Chiêu Đệ cũng tức điên.

Lục Hương nói: “Bà nói loại lời này, đáng đánh. Tôi biết bà coi thường cha mẹ tôi, cũng coi thường tôi. Nhưng người đi chân trần không sợ kẻ mang giày. Lời nói vừa nãy, bà nói Lục Chiêu Đệ sao?”

“Bây giờ cho dù nhà họ Phó không tố cáo bà, tôi cũng sẽ tố cáo bà lừa bán cháu gái.”

Bác gái Lục và bà nội Lục bị cô chụp cái mũ lớn này, choáng ngất.

Sau đó lại nghe Lục Hương nói: “Chị gái tôi là cô gái thành thật nhất cả thôn, bị các người sắp xếp gả cho một lão già có con ở ngoài thôn, làm việc còn bị đánh. Các người lại dùng tiền sính lễ xây nhà lớn. Chị hai tôi bị các người gả cho một gã què, mua một chiếc xe đạp, người trong thôn đều biết sức khỏe tôi không tốt, bà sợ không bán được giá tốt, diễn một vở kịch dời hoa tiếp gỗ. Xảy ra chuyện rồi, các người rụt cổ vào trong mai, danh xấu đều để tôi gánh!”

Những lời Lục Hương nói đều là sự thật, mẹ Lục Hương vừa nãy còn sợ con gái đắc tội người ta, nhưng sau khi nghe thấy cô kể ra những khổ sở trong nhà mình, nhất thời không nhịn được bật khóc, nghe thấy tiếng khóc tỉ tê kiềm nén của bà ấy đều cảm thấy đáng thương.

Cha Lục Hương khóc tới vỗ ngực giậm chân, ấm ức nhiều năm như vậy khiến một người đàn ông thân cao bảy thước quỳ xuống trước mặt bà nội Lục, dập đầu bịch bịch như điên: “Mẹ, mẹ đánh chết con đi, cho Hương Nhi một con đường sống, con chỉ còn một đứa con gái như vậy.”

Chẳng mấy chốc, trên trán đã ứa máu.

Mẹ Lục Hương vô cùng thành thật, cũng quỳ xuống theo: “Cha nó, chúng ta là người hạ đẳng, lấy dây thừng siết cổ chết cho rồi, bầu bạn trên đường hoàng tuyền, Hương Nhi…Hương Nhi mệnh khổ của mẹ.”

Những người có con cái trong thôn đều không nhịn được chảy nước mắt. Ngay cả Tiêu Thái Liên và chị ba Phó ở bên cạnh cũng không nhịn được lau nước mắt.

Anh ba Phó ở bên cạnh nói: “Phi, đúng là không phải người!”

Bà nội Lục tức điên, chửi mắng cha mẹ Lục Hương đang quỳ trên đất: “Đều tới bức tao, nghiệt chướng, lúc đầu không nên sinh ra mày, đáng bị trời đánh chết.”

Trưởng thôn Vương vội vàng đỡ cha mẹ Lục Hương dậy.

Trưởng thôn nói: “Ba trăm tệ mau chóng trả cho nhà họ Phó, nếu chuyện này ầm ĩ tới đồn công an, các người đều phải trình báo, không chừng còn phải ngồi tù.”

Bà nội Lực vô cùng không nguyện ý, ba trăm tệ không phải số tiền nhỏ, nhưng quyền hành của trưởng thôn không nhỏ, không thể đắc tội.

Bà ta nói: “Vậy họ mắng tôi, tôi chịu mắng không công sao?”

Trưởng thôn Vương nói: “Không thì sao? Các người hiểu chuyện chút.”

Lời này khiến các thôn dân khó hiểu.

Nhưng bác gái Lục lập tức hiểu, chồng bà ta làm văn thư trong thôn, mấy hôm trước còn nói với bà ta, trong huyện mới mở một xưởng, ông ta muốn vào ứng tuyển, nếu thật sự có thể vào, lương một tháng hai mươi tệ, còn có phiếu mười cân thịt, năm cân dầu.

Nếu như thế có thể lập tức trở thành người thành phố, không cần vất vả ra đồng làm việc nữa.

Trưởng thôn Vương đang nhắc nhở họ.

Bác gái Lục nói với bà nội Lục: “Mẹ, chúng ta không cần số tiền thối đó của họ.”

Đồng đội duy nhất của bà nội Lục cũng phản bội, trong thôn cũng chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta, chắc chắn không thể thôi rồi. Sau đó xót của móc tiền ra, ném xuống đất, được chị ba Phó nhặt lên giao cho mẹ chồng.

Bà ta nói: “Mang tiền thối của các người cút.”

Ngay lúc này, nghe thấy tiếng chuông xe ting ting. Tất cả mọi người nhìn sang, anh cả Phó dẫn đồng chí ở đồn công an tới, phía sau còn có một chiếc xe đạp, một người đàn ông trẻ chở một người cao tuổi tới.

Lúc Lục Hương nhìn thấy người đó, lập tức hiểu vì sao Lục Chiêu Đệ hủy hôn, hóa ra là đang đợi bọn họ?

Trưởng thôn Vương vội vàng đi lên.

Anh cả Phó nói với đồng chí đồn công an: “Cảnh sát Trần, đây chính là nhà chúng tôi.”

Cảnh sát họ Trần gật đầu, lại tiện tay giới thiệu hai người phía sau: “Người này là Lý Dục Tài của tòa soạn, người này là ngài Lý, ông nội của cậu ấy.”

Người có mặt ở đây đều im phăng phắc, không ai dám nói chuyện.

Bà nội Trần hoạnh họe: “Tiền tôi cũng đưa rồi, sao các người còn báo cảnh sát?”

Bà ta lập tức cảm thấy mình lỗ to.

Lục Hương ở bên cạnh nói: “Đã phạm pháp, không phải đền tiền là xong chuyện, còn phải ngồi tù.”

Bà nội Lục coi thường Lục Hương nhất, lập tức tức giận nói: “Tao đánh chết mày!”

Trưởng thôn Vương đâu dám chọc hai nhân vật lớn này, nếu xảy ra chuyện gì, sau này báo cáo, người khác đều sẽ biết.

Trưởng thôn Vương có hơi phẫn nộ bà cụ Lục không hiểu chuyện, tự cho mình là thông minh tráo dâu, kết quả dây phải người khó chọc.

Ông ấy nói với bà ta: “Đừng om sòm nữa!” Trong lời nói mang theo cảnh cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play