Mạc Lệ Quyên có chút xấu hổ mà nhìn Lý Cường đang ngây người.
Kiếp này mục tiêu của là cô làm người vợ hiền của anh, hình như lại rẽ sang hướng khác rồi.
Sau đó, cô nhìn thấy đôi mắt Lý Cường càng lúc càng sáng, càng lúc càng sáng.
Mạc Lệ Quyên:…
Không, không phải, không như những gì anh đã nhìn thấy đâu.
Mạc Lệ Quyên gào thét trong lòng, trên mặt cô xuất hiện nụ cười gượng gạo: “Tên này quá yếu.”
Chứ không phải là cô cực kỳ hung hãn.
Đôi mắt Lý Cường tràn đầy sự sùng bái, anh dùng sức mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Từ trước tới giờ mặc dù biết Mạc Lệ Quyên có sức lực to lớn, nhưng anh chưa bao giờ biết có thể lớn đến mức này, không hổ là vợ của anh.
Mạc Lệ Quyên cảm nhận được Lý Cường hiểu sai ý cô, định mở miệng giải thích rồi lại không biết giải thích như thế nào, thế là ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Hai người một người e thẹn một người sùng kính, khiến Mạc Đình Sơn đứng cạnh đó mà nổi hết da gà.
Cậu bỗng dưng cảm thấy cuộc sống độc thân này rất tốt, nếu ai yêu nhau đều giống hai người bọn họ, thật sự không ổn chút nào.
Cả không gian như tràn đầy bong bóng bay màu hồng, ngăn cách tất cả mọi người lẫn âm thanh rên rỉ của kẻ xấu, dường như cả thế giới chỉ còn mỗi Mạc Lệ Quyên và Lý Cường.
Cả khuôn mặt hai người càng lúc càng đỏ, càng lúc càng ngượng ngùng, đồng loạt cúi đầu không nhìn đối phương.
Cúi đầu xong bọn họ mới phát hiện, ai da, thì ra đám người xấu còn nằm ở đây mà.
Phát hiện này khiến Mạc Lệ Quyên đã xấu hổ nay càng xấu hổ hơn.
Sau đó, vì quá xấu hổ mà cô luống cuống tay chân, ngay lúc cái tên bị Lý Cường đánh ngất mở mắt bò dậy, cô nhanh như chớp cho hắn ta một cái tát, thành công khiến hắn bay theo quỹ đạo hình cung, ầm một cái văng vào vách tường, nằm chung với tên lúc trước.
Lúc nam thanh niên cùng toa tàu quay trở lại thì thấy một cảnh tượng như thế này: trong bóng tối lờ mờ, giữa hành lang tương đối hẹp, một thiếu nữ tuổi vừa mới lớn với khuôn mặt đỏ ửng khác thường đang đứng đó, bất an mà vặn vặn ngón tay.
Cách đó không xa có cậu thiếu niên trợn tròn đôi mắt mà nhìn chằm chằm, biểu cảm khuôn mặt như bị chấn kinh hoảng hốt.
Dưới nền loang lổ máu nằm ngang dọc ba gã đàn ông, tất cả đều bị đánh ngất đi nhưng không khó nhận ra trên tay bọn chúng đều nắm chặt gậy sắt.
Cánh cửa phía sau lưng đã bị móp méo, chốt cài bị lơi ra mà rơi xuống đất.
Vào sâu trong toa tàu, thấp thoáng có thể thấy hai ba đứa nhỏ đang cẩn thận duỗi đầu rướn cổ ngóng ra.
Tình hình này quá khác biệt so với tưởng tượng của anh.
Anh đã phỏng chừng khi mình quay trở về sẽ gặp được bọn người xấu loanh quanh ngoài cửa, bởi lẽ bản thân anh chắc chắn rằng thông qua sự nhắc nhở của mình, đám nhóc này sẽ thông minh mà khoá trái cửa.
Đúng vậy, mặc dù hình thể của Lý Cường và Mạc Đình Sơn đã rất to lớn nhưng với sự quan sát nhạy bén, anh chắc rằng mấy đứa nhỏ còn chưa có đủ tuổi trưởng thành.
Cho dù bên trong có một cặp vợ chồng, nhưng việc tảo hôn ở thời đại này cũng không quá xa lạ, thậm chí là phổ biến.
Ba gã côn đồ cùng với năm đứa nhóc, nhìn thế nào cũng đều nghĩ rằng năm đứa nhỏ phải là bên chịu thiệt mới đúng.
Nhưng tình hình này…
Tình cảnh trước mặt khiến cho kẻ quanh năm đều không có biểu cảm khuôn mặt như anh lộ ra khiếp sợ.
Anh khụ một tiếng, móc trong túi ra mấy cái còng, nhanh chóng thừa dịp những tên kia đang bị ngất mà còng bọn chúng lại với nhau thành một chuỗi.
Sau đó anh thấy một tên bị đôi đũa xỏ xiên qua hai đùi, một tên giữa ngực có một cái dấu chân nho nhỏ, tên còn lại trên mặt in hình bàn tay năm ngón, đã chuyển sang màu đỏ tím.
Hứa Lâm:…
Con nít thời bây giờ đều hung tàn như vậy sao?
Bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, làm sao bây giờ?
Hứa Lâm rụt rụt cổ, nhưng nhớ lại bản thân là cảnh sát, làm vậy thì mất đi dáng vẻ uy nghiêm liền căng chặt cơ bắp, di chuyển thân mình đang có chút cứng đờ mà nhìn về Mạc Lệ Quyên: “Khụ, giới thiệu một chút, tôi tên là Hứa Lâm, hiện đang thi hành nhiệm vụ.”
Vừa nói, anh vừa đưa thẻ ngành của bản thân cho Mạc Lệ Quyên.
Vì sao lại đưa cho cô ấy mà không phải đưa cho Lý Cường, người này vừa là thiếu niên vừa cao to hơn lại là chồng của Mạc Lệ Quyên?
Đương nhiên là vì mấy ngày ở chung đã khiến Hứa Lâm phát hiện: trong gia đình này thì người làm chủ là Mạc Lệ Quyên chứ không phải Lý Cường.
Lúc trước anh cũng khó hiểu nhưng khi vừa thấy thương tích của bọn tội phạm thì đã hiểu ra.
Không thấy cái dấu tay và dấu chân bé tí hay sao? Lý Cường và Mạc Đình Sơn đều có khổ tay rất to, hai bé gái thì sợ hãi nấp ở trong phòng, như vậy hai cái dấu này thuộc về ai còn cần phải nói rõ ra sao.
Thật không nghĩ đến cô bé này nhìn qua nhỏ nhắn xinh xắn mà bản thân lại hung hãn đến như vậy..