Mạc Lệ Quyên loáng thoáng cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, cô quyết định nghe lời mà buộc mọi người trong gia đình lên giường ngủ sớm.
Khoảng cách đưa ra lời nhắc nhở chừng ba mươi phút, anh thanh niên kia liền ngồi phắt dậy làm tim Mạc Lệ Quyên đập liên hồi, anh ta vén chăn sải những bước dài ra phía cửa.
Trước khi đóng cửa toa tàu, anh nói: "Chốt cửa vào!" Nói xong cũng không chờ ai đáp lại mà nhanh chóng đi mất.
Lời nói không đầu không đuôi nhưng Mạc Lệ Quyên lại cảm nhận được là đang nói với mình, cô im lặng đứng dậy khoá trái cửa.
Mấy đứa nhỏ thấy sự nặng nề trong đôi mắt của chị, cả đám nín thin.
Lý Cường và Mạc Đình Sơn thỉnh thoảng nhìn về phía cửa đầy lo lắng.
Thời gian như trôi qua như sự bình tĩnh trước cơn bão táp.
Dần dần, bên ngoài loáng thoáng có tiếng ồn, âm thanh càng lúc càng nhanh chóng như thật nhiều thứ va đập cùng nhau.
Mạc Lệ Quyên hồi hộp đến tột đỉnh, cô nắm chặt lấy hai tay, lòng bàn tay bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Cả thân mình Lý Cường và Mạc Đình Sơn đều căng cứng.
Hai đứa bé nhất dựa sát vào nhau, Mạc Lệ Vân ôm chặt lấy em gái rồi nép mình vào góc.
Cả đám đang chờ đợi…
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa dồn dập được vang lên.
Nó không giống như là bàn tay gõ vào kim loại, mà giống như hai thanh kim loại gõ vào nhau.
Cả gia đình Mạc Lệ Quyên đều cắn răng căng chặt thân mình.
Có lẽ đã hao hết kiên nhẫn, người bên ngoài chửi thề một tiếng thật nhỏ: “Mẹ nó!”
Không, không phải, đây không phải là giọng của nam thanh niên cùng toa tàu.
Khuôn mặt Mạc Lệ Vân trắng bệch, Lý Cường và Mạc Đình Sơn tiến tới một bước che lại ba chị em Mạc Lệ Quyên ở phía sau.
Bọn họ nhanh chóng quét mắt khắp toa tàu, hòng tìm được một cái gì đó có thể thay thế vũ khí.
Nhưng tiếc thay, xung quanh chỉ có những vật dụng ăn dùng, chúng nó đều không có tính sát thương.
Cuối cùng, Lý Cường chọn lấy một cái chậu bằng kim loại mà bọn họ dùng để đựng cơm còn Mạc Đình Sơn thì lấy đôi đũa chia đều nắm ở hai tay với tư thế cầm dao ngược.
Bản thân Mạc Lệ Quyên cũng thủ sẵn một cây dao nhỏ để gọt hoa quả được cô đặt ở trong không gian.
Thật ra trong không gian còn có cuốc, thứ này cũng thích hợp làm vũ khí nhưng nếu lấy ra thì khó lòng giải thích được.
Có ai đi tàu hoả mà mang cuốc đâu.
Hơn nữa cô cảm thấy nam thanh niên chung toa tàu không đơn giản, cuốc lại to như vậy, nếu có thì trước kia anh ta đã thấy, bây giờ lấy ra chắc chắn bị hoài nghi.
Vả lại, cô mơ hồ cảm nhận được rằng anh ta sẽ quay trở lại đây xác nhận sự an toàn của bọn họ, nếu không anh ta sẽ không lên tiếng nhắc nhở.
Từ lúc chọn vũ khí đến bây giờ, nhìn tưởng lâu nhưng thật ra chỉ đi qua vài giây mà thôi.
Kẻ bên ngoài đã mất đi hoàn toàn tính kiên nhẫn.
Và…
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa toa tàu bị người từ bên ngoài dùng bạo lực phá vỡ.
Nó bằng sắt đương nhiên sẽ không bị hư hỏng, nhưng cái chốt cửa thì không may mắn như vậy.
Nó rơi xuống đất tạo thành hai tiếng leng keng.
Và đúng lúc này, Lý Cường và Mạc Đình Sơn lao ra nhanh như một tia chớp.
Lý Cường dùng thau tạp vào đầu một tên trong số đó khiến hắn mất đi ý thức ngay lập tức, Mạc Đình Sơn cũng nhanh chóng dùng đôi đũa xỏ qua hai đùi của một kẻ khác khiến hắn mất đi khả năng di chuyển.
Chỉ trong thời gian ngắn mà hai người đã giải quyết hai tên.
Chuyện này cũng phải cảm ơn người cha đã mất của Lý Cường.
Vì là quân nhân nên khi có đứa con trai là Lý Cường, ông đã huấn luyện anh như cái cách mà những gia đình quân nhân khác huấn luyện con cháu của họ.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông đã gửi Lý Cường cho người bạn thân từ thuở nhỏ là cha Mạc Lệ Quyên.
Lý Cường rất thương cha mình, vì cảm nhớ ông nên anh thường xuyên luyện tập những gì mà ông dạy, không một ngày từ bỏ.
Võ thuật cũng là một trong số đó.
Chẳng những như vậy, anh còn kéo theo Mạc Đình Sơn luyện tập với mình, bởi vậy cho nên đừng nhìn hai người nhỏ tuổi mà xem thường, chuyện đánh nhau họ không ngán bất cứ một người trưởng thành nào.
Hơn nữa, Mạc Đình Sơn còn có quái lực.
Nếu không có sự chỉ dạy của Lý Cường, Mạc Đình Sơn chỉ là tên ngốc to con uổng có sức mạnh mà thôi.
Nhưng…
Như vậy vẫn là chưa đủ.
Nương theo khe hở, Mạc Lệ Quyên nhìn thấy vẫn còn kẻ xấu vẫn còn một người, hắn ta tranh thủ lúc Lý Cường bận rộn mà định xuống tay với anh.
Trái tim Mạc Lệ Quyên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không nghĩ ngợi gì mà lao thẳng đến chắn trước người Lý Cường.
Sau đó…
Sau đó tên người xấu còn lại đã bị Mạc Lệ Quyên của chúng ta cho ăn một đá, khiến hắn ta bay ngược về phía sau, văng vào vách tường tạo ra một tiếng ầm thật lớn.
Tên đó ngay lập tức bị đánh ngất xỉu.