Mạc Lệ Quyên tiếp nhận chiếc thẻ trên tay của Hứa Lâm rồi nhìn lướt qua.
Bên trên ghi rõ tên và chức vụ của Hứa Lâm kèm theo hình ảnh chân dung của anh.
Cô đã nói là chàng thanh niên này không tầm thường, anh ta vậy mà lại là đội trưởng đội cảnh sát của thành phố Á Châu.
Kế tiếp Hứa Lâm cũng nói sơ qua về sự cố lần này.
Nói là sự cố vì cả đội cảnh sát không nghĩ rằng bọn xấu sẽ bỏ gần tìm xa, cất công đến tận nơi này để bắt gia đình nhỏ của Mạc Lệ Quyên mặc dù xung quanh đấy đã có rất nhiều cảnh sát giả dạng dân thường.
Khi phía cảnh sát phát hiện thì đã vào thế bị động rồi, bọn họ không thể lập tức hành động vì sợ rút dây động rừng, cũng nhanh chóng sửa chữa kế hoạch để phòng ngừa phát sinh biến cố.
May mắn thay, dù hơi trễ nhưng vẫn chưa gây ra bất kỳ hậu quả xấu nào.
Thêm vào ba kẻ đang nằm ở đây thì trên toa tàu tổng cộng có mười hai kẻ xấu, chúng đều là bọn buôn người, bao gồm người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài hiền lành muốn tiếp cận Mạc Lệ Quyên vào mấy hôm trước.
Chúng là một mắt xích trong đường dây buôn người trải rộng khắp các chuyến tàu hoả, chuyên lựa chọn những đứa bé trai bé gái đi một mình hoặc thiếu cảnh giác để lừa đi.
Ở đây muốn nói thêm, mặc dù hình thể của Lý Cường và Mạc Đình Sơn cao to, người thường sẽ khó để nhìn ra tuổi thật nhưng đó không bao gồm cảnh sát và bọn buôn người.
Không nói đến cảnh sát, chỉ nói đến bọn buôn người một năm không biết đã lừa đi bao nhiêu bé trai bé gái thì đôi mắt của bọn chúng phải nói thuộc dạng cực kỳ xảo quyệt và độc ác, như một con diều hâu đảo qua có thể tinh chuẩn phát hiện gà con đang nấp trong bụi cỏ, sau đó là vèo một cái, gà con nho nhỏ đã phải làm mồi trong miệng chúng rồi.
Nhưng không phải lần săn nào cũng thành công mỹ mãn, những con diều hâu hung ác nay đã phải gãy cánh trước đòn tấn công từ phía chính phủ, lột bỏ cái vỏ bọc bề ngoài của chúng để phơi ra ánh sáng hàng ngàn hàng vạn tội ác được chất chồng bấy lâu nay.
Biết được tất cả sự việc, Mạc Lệ Quyên run rẩy ở trong lòng.
Cô nhớ lại kiếp trước, trong cái đêm định mệnh đó, cái đêm mà cô và mọi người kéo nhau chạy khỏi nhà bà.
Đêm đó trời mưa to ầm ầm, sấm chớp liên miên, năm người bọn họ dắt nhau lướt qua cánh đồng làng, leo qua triền núi cheo leo để tiếp cận đường lớn.
Bọn họ dùng hình dáng cực kỳ chật vật cùng với vài đồng tiền ít ỏi tích cóp được mà tiếp cận nhà ga.
Trời xa đất lạ, xung quanh chẳng ai thân quen, Mạc Đình Sơn thì ngã gãy mất một chân trong khi chạy trốn, Mạc Lệ Vân thì đang lên cơn sốt cao sau một đêm dài dầm mưa ướt đẫm.
Nhưng bọn họ không dám dừng lại, cũng chẳng dám tìm bác sĩ hay mua thuốc, bởi họ vốn đã không có tiền, lại mang trong lòng nỗi bàng hoàng lo sợ bị nhà nội tìm đến bắt rồi bắt trở về, tiếp tục cái cuộc sống thua cả gia súc kia.
Cô thậm chí còn nhớ rõ ràng âm thanh của Mạc Lệ Vân, cả cơ thể cô bé đang nóng hổi như vẫn gượng sức mà gào: “Chị hai, đi! Đừng dừng lại! Đi tiếp đi chị hai!”
Mạc Đình Sơn cũng nhịn đau, rơm rớm nước mắt: “Dừng lại là tất cả sẽ chết đó chị hai, đi đi chị, chạy nhanh lên!”
Mạc Lệ Quyên không còn lựa chọn nào khác, cô cắn răng giấu đi sự chua sót trong lòng, bọn họ tranh thủ lúc bảo vệ của tàu hoả đi vệ sinh mà trốn vào toa tàu, nấp ở chỗ dùng để chứa đựng hàng hoá.
Đoàn tàu lăn bánh không biết đi đến nơi nào, tương lai mù mịt.
Trong khi Mạc Lệ Quyên và Lý Cường bận chăm sóc Mạc Lệ Vân và Mạc Đình Sơn thì Mạc Lệ San mất tích, cô bé như bốc hơi khỏi chuyến tàu hoả mặc cho Mạc Lệ Quyên điên cuồng tìm kiếm.
Đến tận sau này, thật lâu thật lâu về sau, khi Mạc Lệ Quyên tìm được em gái, thì cô bé đã hoá thành một nấm mồ bằng đất, bình thường, không tên không họ bị bỏ chơ vơ giữa triền núi lạnh lẽo.
Thì ra trong lúc Lý Cường và Mạc Lệ Quyên chăm sóc cho hai đứa em bị bệnh, Mạc Lệ San vì còn nhỏ nên nhàm chán đi lạc, để rồi bị bọn buôn người bắt mất, bán cho một gia đình nghèo đang cần bé gái để tảo hôn với con trai của họ.
Cô dâu nhỏ được mua với giá chỉ năm mươi đồng tiền!
Từ đây, Mạc Lệ San sống một cuộc sống người không ra người, gia súc không ra gia súc.
Chẳng những vậy mà cô bé còn thường xuyên bị nhà chồng đánh đập tàn nhẫn mỗi khi họ không hài lòng, khiến cho cô bé về bên kia thế giới khi chỉ mới mười lăm.
Cho dù, sau lại, Mạc Lệ Quyên điên cuồng trả thù gia đình đó cùng với bọn buôn người thì cũng không thể nào khiến em sống lại.
Và rồi, em ấy trở thành một trong những nỗi đau lớn và sâu nhất trong tâm hồn Mạc Lệ Quyên.