Làm Sao Để Vớt Trăng Đáy Nước

Chương 4


1 tháng


Trong lòng ta có chút vướng mắc, lại ngẫm nghĩ một lát, có gì đáng tức giận đâu chứ? Chút chuyện vặt vãnh này, không đáng để ta phải phiền não, cho dù chàng ấy có ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ với ai đó, thì ta cũng không giận.

Ta dừng lại, tâm bình khí hòa rồi nói, đó là do ta đã hiểu lầm, ta đã làm một chuyện không phải với chàng, hôm nay ta tùy tiện xông đến đây, đã gây ra phiền phức cho chàng, nhờ chàng thay ta nói lời xin lỗi với mọi người.

Lương Phái Thở dài rồi nói, Triệu Giản, nàng rốt cuộc là đang tức giận gì chứ?

Ta thì tức giận gì đâu chứ? Thái độ cũng ta như vậy là đã rất tốt rồi, ta còn chưa bao giờ hạ giọng như vậy với phụ thân của mình nữa đấy.

Tên cẩu nam nhân này thật không nói đạo lý, ta thật mất mặt, bước nhanh hất chàng ra.

Sau khi trở về, càng nghĩ ta lại càng tức, gói ghém bao y phục quay về nương gia.

Vốn dĩ ở trên đường ta còn nghĩ làm sao để … phụ thân của ta, sau khi về nhà mới phát hiện, ông ấy còn không cói thời gian để ý đến ta.

Ta ở lại nhà gần ba ngày, cũng không nios được mấy lời, mẫu thân của ta đã nói, phụ thân ta đã gặp phải một chút phiền phức.

Trong lòng ta cảm thấy có chút bối rối, chuyện phiền phức gì mà khiến ông ấy có thể lo lắng đến như vậy?

Ba ngày qua đi, có người của Hầu phủ đến đón ta về, chẳng qua người đến lần này không phải là Lương Phái, mà là Hầu phu nhân, mẫu thân của ta oán trách ta không hiểu chuyện, đó giờ còn chưa từng thấy qua…đến đón ….về nhà.

Hầu phu nhân con thay ta giải thích, đều là do Lương Phái không tốt.

Trên đường trở về nhà, bà ấy kéo lấy tay ta …rồi nói, Lương Phái trong lòng cảm thấy rất áy náy, chỉ là không có mặt mũi nào đến tìm ta, thật ra chàng ấy cũng rất mong ta trở về.

Ta chính là không tin, trong lòng Lương Phái có áy náy, thì chẳng qua cũng chỉ là giả vờ cho Phu nhân thấy mà thôi.

Sau khi về phủ, Hầu phu nhân kéo ta đến thư phòng tìm Lương Phái, vì để bà ấy yên tâm, ta làm là ra dáng vẻ như một hiền thê, dịu dàng mà gọi chàng ấy một tiếng Phu quân.

Chàng ấy ngẩng đầu lên nhìn ta, trông rất khó chịu rồi đáp lại một tiếng, A Giản.

Sau khi Hầu phu nhân đi rồi, ta và Lương Phái, hai người bọn ta như cứng đơ ra, chàng ấy đọc sách, còn ta thì nhìn móng tay của mình. Ngồi được một lúc, thì ta hỏi chàng ấy, gần đây trong triều có xảy ra việc gì không?

Chàng ấy cúi đầu xuống nói không biết.

Chàng ấy còn không dám nhìn thẳng vào mắt ta, ta liền biết trong triều nhất định đã xảy ra việc gì đó, chỉ là không biết nó nghiêm trọng đến mức nào.

Thế là ta ra ngoài tìm Tiểu Tửu đến, nói với hắn nếu nhà ta có xảy ra chuyện gì, thì lập tức thông báo cho ta biết.

Ta biết phụ thân của ta là một đại gian thần, đã làm ra rất nhiều việc xấu, ta cũng đã từng nghĩ qua là sẽ có một ngày như thế này, chỉ là không nghĩ tới nó sẽ đến nhanh như vậy.

Khoảnh khắc mà Tiểu Tửu nói với ta rằng phụ thân ta đã bị tống vào ngục, mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà cứ như sét đánh đỉnh đầu, hết thảy mọi may mắn đều gần như sụp đổ.

Sau khi Lương Phái trở về nhà, gương mặt …rồi nói, A Giản, có một chuyện muốn nói với nàng, nàng phải chuẩn bị tâm lý.

Ta nói, không cần nữa rồi, ta đã biết chuyện.

Chàng ấy ngồi bên cạnh ta, …cầm lấy hai vai của ta nói, A Giản, nàng không cần phải sợ, nàng là Thiếu phu nhân của Hầu phủ, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Chàng ấy tại sao lại, thời điểm không nên thấy ta đáng thương, lại đến biểu hiện ra ta thật đáng thương vậy chứ?

Ta đẩy chàng ấy ra, rồi nói, chàng không cần phải như vậy, ta biết chàng rất ghé phụ thân của ta, cũng rất chán ghét ta, bây giờ phụ thân của ta đã bại rồi, chàng cũng có thể danh chính ngôn thuận vứt bỏ đi cuộc hôn sự không hài lòng này, chàng nên vui mừng mới phải, ta còn phải vui mừng thay chàng.

Chàng ấy bất đắc dĩ lại nói, A Giản, nàng đừng như vậy

Bên ngoài truyền đến âm thanh …., giống như là có quan binh từ bên ngoài đi vào, ta đứng bật dậy muốn đi xem sao, Lương Phái lại kéo chặt lấy ta, bảo ta đừng đi.

Chàng ấy thật ngốc, chẳng lẽ ta còn có thể chạy ra ngoài ngăn cản đám quan binh đó sao?

Ta hỏi chàng, bọn họ có thể đến tịch thu tài sản nhà ta không?

Lương Phái không hề trả lời lại, chỉ là sống chết giữ chặt lấy ta, ta bật cười lên, một bên vừa kéo tay chàng ra, một bên thi cười, chàng có bị điên không? Mau bỏ ta ra.

Sức lực của chàng ấy rất mạnh, ta thật không cách nào kéo ra được, cứ kéo rồi lại kéo, đôi mắt cũng trở nên mơ hồ rồi, thở cũng bắt đầu khó khăn, sự khó chịu trong lòng cũng không đè nén xuống được, đến mức mọi uất nghẹn đều chảy ra từ đôi mắt.

Ngày thứ hai, công công của ta Uy Viễn Hầu tiếc nuối mà nói với của ta, mẫu thân của ta không bị tống vào ngục, bởi vì tối qua khi quan binh đến nhà ta tịch thu tài sản, bà ấy đã treo cổ tự sát rồi.

Đầu óc ta trở nên trống rỗng rất lâu, thậm chí quên mất bi thương, người mà luôn luôn ít nói nhưng lại vô cùng dịu dàng khi nhìn ta kia, sau này ta sẽ không được nhìn bà ấy lần nào nữa rồi.

Uy Viễn Hầu kia gương mặt trào phúng nhìn ta rồi cười, ta cũng nhìn ông ta cười trào phúng, luôn mồm mắng phụ thân của ta là tên đại gian thân, chính ông ta không phải cũng mang bộ mặt gian xảo đó sao?

Uy Viễn Hầu hạ lệnh nhốt ta lại trong viện tử, không được đi đâu cả, ông ta nói, ta nên cảm kích ông ta, nếu không có người đến khuyên ngăn, ông ta sớm đã đại nghĩa diệt thân đem ta giao nộp ra.

Ta cảm kích gì chứ? Ta ngược lại nguyện ý vào ngục cùng phụ thân mình, cho dù là có chết cùng nhau, còn tốt hơn là một mình ta lẻ loi trơ trọi một mình ở bên ngoài.

Ta lúc trước cảm thấy mùa đông ở kinh thành rất lạnh, nhưng bây giờ, ngay cả mùa hè cũng khiến ta cảm thấy lạnh lẽo đến không chịu nổi.

Ta bây giờ không thể làm được gì nữa, vậy nên bắt đầu may y phục mùa đông cho phụ thân của ta, ta nghĩ đợi đến khi ta làm xong cũng sẽ đến mùa đông thôi, đến lúc đó có thể ông ấy cũng sẽ được thả ra ngoài thôi, nếu ông ấy còn có thể được thả ra ngoài.

Từ lúc ta bị giam đến giờ, trong phủ dường như ngày càng náo nhiệt hơn, phụ thân ta đã bị bắt rồi, đám người bọn họ đều rất vui vẻ.

Lương Phái sau đó không còn ngủ ở thư phòng nữa, chàng ấy so với bất cứ lúc nào ở quá khứ đều trở về sớm hơn.

Chàng ấy hỏi ta, mùa hè tại sao lại làm y phục mùa đông?

Ta cũng không trả lời chàng ấy, ta thật sự không muốn nói chuyện với chàng ấy.

Hoặc có lẽ là do bộ dạng bây giờ của ta đã quá thảm rồi, vì vậy chàng ấy mới tỏ ra dịu dàng như vậy, thậm chí còn hỏi mắt ta có đau hay không, còn lấy đi đồ vật trong tay ta, đốc thúc ta mau mau ăn chút cơm.

Ta hỏi chàng, ta thật sự đáng thương đến như vậy sao? Đáng thương đến mức chàng không còn chán ghét ta nữa?

Chàng ấy nói, A Giản, ta trức giờ không hề ghét bỏ nàng a.

Ta im bặt lại, không tiếp tục tranh luận với chàng ấy, dù có nói thế nào đi nữa, thì đám đệ tử gia thế trong sạch như bọn họ kia, mãi mãi sẽ không tháo lớp mặt nạ của mình xuống.

Y phục mùa đông mà ta làm không có cơ hội mang ra ngoài, bọn họ sẽ không thể để ta ra ngoài đến gặp phụ thân của mình.

Thời gian không qua bao lâu, vào buổi sáng một ngày, Hầu phu nhân sắc mặt khác thường đến tìm ta, trầm mặc rất lâu rồi mới nói, A Giản, chiều hôm nay phụ thân của con sẽ bị đem đi chặt đầu, ta luôn cảm thấy, nên nói việc này với con.

Đúng là hôm nay! Sáng ngày hôm nay lúc ta hỏi Lương Phái phụ thân của ta có phải sẽ chết không, chàng ấy còn điềm nhiên như không có việc gì mà bảo ta đừng nghĩ quá nhiều.

Hôm nay Uy Viễn Hầu cũng không có ở đây, Hầu phu nhân điều đi một số người canh gác, ta đẩy mạnh cửa xông ra, chạy đến chuồng ngựa kéo lấy một con rồi nhanh chóng bỏ đi, ở lại phía sau là một tràn hô hoán.

Thời tiết nóng bức, tại lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, răng trên răng dưới không ngừng run cầm cập, mồ hôi lạnh đến mức khiến ta không mở nổi mắt.

Lúc trước khi phụ thân dạy ta cưỡi ngựa, bởi vì ngựa phi quá nhanh nên ta lúc nào cũng sợ hãi, nhưng bây giờ, lại lại cảm thấy, con ngựa này phi quá chậm, quá chậm rồi.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

Trên đường lớn có quá nhiều người, người căn bản là không thể phi vào được, ta chỉ đành nhảy xuống khỏi con ngựa, chạy thục mạng.

Lúc đến nơi hành hình, đao phủ đã giương đao lên, phụ thân nhìn thấy ta, trong chớp mắt, ta nhìn thấy trong mắt ông ấy hiện lên một nụ cười, một nụ cười thản nhiên.

Lúc cánh tay giương đao đó rơi xuống, máu tươi tung tóe đầy trên đất.

Ta xông vào đám người xung quanh rồi nhào lên phía trước, máu tươi của ông ấy vẫn còn máu hổi,làn da ông ấy vẫn còn rất ấm, ta lấy y phục mùa đông bao đầu ông ấy lại, muốn gọi ông ấy một tiếng phụ thân, nhưng lồng ngực cứ như là bị đè nén lại, đến mức thở không nổi, hét không ra một chữ nào.

Quan binh rất nhanh đã phản ứng lại, xông tới kéo ta ra, trong đám hỗn loạn, có người đã ôm lấy ta, người đó vỗ vỗ vào lưng ta, giọng nói run rẩy, A Giản, chúng ta về nhà thôi.

Ta cuối cùng cũng thở ra một hơi, lớn tiếng gào khóc trong lòng chàng ấy, khóc đến mức không chịu nổi, rồi ngất xỉu đi.

Đến lúc tỉnh lại, ta đã nằm trên giường, đôi mắt của Lương Phái đỏ ửng, xoa xoa mặt của ta, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi, không sao rồi, không sao rồi.

Ta cảm thấy câu nói không sao rồi chẳng có chút tác dụng gì, đặc biệt là ngây bây giờ, ngược lại nghe rất chói tai.

Ta nhắm mắt lại, nói, chàng ra ngoài đi.

Chàng ấy lại nằm xuống, hôn lên trán ta rồi nói, ta không ra ngoài, A Giản, ta sẽ ở cùng nàng, ta sẽ không đi đâu cả.

Vậy thì tùy chàng, dù sao thì từ nay về sau, thế gian nay cũng chỉ còn lại có mình ta.

Ta nằm trên giường hết mấy ngày, Lương Phái nói, triều đình đã hợp táng cho phụ mẫu của ta, chàng ấy đã làm hai bài vị đặt ở Thiên viện, sau này đợi ta khỏi rồi, sẽ đưa ta đi cúng bái hai người họ.

Ta lúc đầu ta còn nghĩ, ta lâm bệnh không khỏi rồi chết đi cũng đành, nhưng nếu cứ nằm hoài nằm hoài như vậy, cơ thể cũng sẽ dần dần hồi phục trở lại, ta trước giờ cũng không phải là kiểu nữ tử mong manh yếu đuối gì.

Lương Phái ngày càng một ân cần hơn, ban đêm khi nằm cạnh còn cố gắng dỗ dành ta, còn muốn thử trêu chọc ta, có đôi khi lại được voi đòi tiên muốn ôm lấy ta, cho dù đến cuối cùng đều sẽ bị ta đá xuống dưới.

Có lần chàng nằm cạnh rồi ghé sát vào ta và hỏi, A Giản, ta rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể bù đắp cho nàng đây? Nàng nói ta biết đi, ta thật đã không biết phải làm như thế nào rồi.

Ta vừa cười vừa nói, bù đắp cái gì chứ? Chàng không nợ ta gì cả, ta lại là nữ nhi của đại gian thần, không có ai cần phải bù đắp cho ta cả.

Hầu phu nhân thường hay nói với ta, A Giản, cuộc sống thì vẫn cứ tiếp tục, Phái nhi là thật lòng thương con, con cứ cùng chàng ấy mà trải qua cuộc đời hạnh phúc với nhau đi.

Bà là người duy nhất không chán ghét ta, lúc bà nói những lời này, ta cũng chỉ biết lắng nghe, không hề phản bác. Nếu phụ mẫu ta vẫn còn sống, thì thật ra ta cũng sẽ nguyện ý trải qua cuộc sống tốt đẹp với Lương Phái rồi.

Uy Xa hầu thường hay đưa theo lão bằng hữu trở lại phủ, bọn họ thường sẽ thảo luận về việc nên làm cách nào để hạ bệ phụ thân của ta, bầu không khí khắp phủ đều trở nên tràn đầy vui sướng.

Bọn họ đương nhiên là không thèm để ý đến ta, thậm chí đến lúc thấy ta ngang qua, còn cố tình cười lớn tiếng hơn nữa.

Sau này khi ta trở về, Lương Phái chạy đến rồi ôm lấy ta nói, A Giản, chúng ta dọn ra ngoài đi, chúng ta sẽ dọn đến một nơi cách Hầu phủ thật xa, đến một nơi mà không cần phải nhìn thấy bọn họ nữa.

Trong lòng ta thầm nghĩ đến, nếu muốn chuyển đi, thì ta sẽ chuyển.

Khí đến tiết Trùng Dương, đồ đạc của ta đều đã chuẩn bị xong.

Ta biết rõ phụ mẫu của mình còn không an táng đàng hoàng, ta biết thi thể của họ được bị vứt đến một nơi nào đó. Lúc Tiểu Tửu lén mang xương cốt của phụ mẫu ta về, ta đã bỏ đi không chút ngoảnh lại.

Đương nhiên, cũng không phải ta đã bỏ đi mà không chút ngoảnh lại, ta còn gói ghém một ít đồ có giá trị rồi mới ko luyến tiếc gì mà rời đi, phụ thân của ta đã từng là một thương nhân, nữ nhi của thương nhân, sao có thể không quan tâm đến tiền được?

Ngày đó buổi yến tiệc tiền sảnh, không một ai phát hiện ta đã rời đi.

Ta mặc trên người một bộ thường phục bằng vải thô, từ chuồng chó trèo ra đi, ngồi lên Xe ngựa của Tiểu Tửu, bọn ta ra khỏi kinh thành rồi hướng thẳng một đường về phía nam.

Tiểu Tửu mua lại một cái viện tử nhỏ ở quê nhà Tô Châu, bọn ta muốn đi đến nơi đó mai danh ẩn tích,sau này cũng sẽ không quay về nữa.

Trước đây ta cứ luôn mơ đến nụ cười trước lúc sắp ra đi của phụ thân mình, rốt cuộc là có ý gì vậy chứ? Không oán giận, không hối hận, không phẫn uất, cứ như là không có tâm nguyện, nguyện vọng cuối cùng gì để dặn lại với ta.

Về sau ta nghĩ, đến nguyện vọng cuối cùng ông ấy cũng không có, ông còn nói rõ ràng rằng, A Giản, việc mà ta muốn làm đều đã hoàn thành, không có chút oán hận gì nữa, bản thân con hãy tiếp tục sống thật tốt.

Ta phải sống thật tốt, mang theo bọn họ, đi đến những nơi mà ta thích, sống một cuộc sống mà ta yêu.

Xe ngựa ở ngoại ô đi chưa được vài dặm, đột nhiên đã ngừng lại, Tiểu Tửu nói, tiểu hầu gia đang ở phía trước.

Ta vén chiếc rèm lên, nhìn chàng ấy đang cưỡi ngựa băng băng, rồi chặn lại ở giữa đường.

Chàng nói, A Giản, cùng ta trở về có được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play