Chàng ấy lúc đầu thường luôn ngủ ở thư phòng, chàng ấy mới chịu đến phòng của bọn ta ngủ, chỉ là ta ngủ ở trên giường, chàng ấy lại ngủ ở dưới đất.

Dù là tình cảm yêu thích có sâu đậm đến đâu, thì ngày qua ngày cứ trải qua một cách lạnh nhạt như vậy, tình cảm cũng dần dần bị phai nhòa, chàng ấy không thích ta, ta cũng sẽ không đi cầu xin chàng ấy thích ta.

Ta cảm thấy có chút khó hiểu, vốn là được gả cho người mình thích, nhưng lại phải chịu cảnh như vậy sao?

Nhiều lần về lại nương gia, phụ thân đều kéo ta lại hỏi mọi chuyện như thế nào, ta chỉ có thể cười hì hì qua loa giấu giếm rồi trả lời, cứ giữ mọi thứ như vậy là được rồi, cuộc sống bây giờ ta trải qua cũng không quá muộn phiền.

Đúng thật là không quá phiền muộn, mặc dù không được Phu quân yêu thích, nhưng nhạc mẫu lại hết mực yêu thương ta.

Hầu phu nhân rất thích gọi ta đến ở cạnh bà ấy, bà ấy rất thích nghe ta kể về những việc ở Giang Nam, bà ấy lớn lên ở phương Bắc, cả đời này nới muốn đến nhất là Giang Nam, nhưng bà vẫn chưa có cơ hội đến đó dạo chơi.

Bà cảm giác được tình cảm của ta và Lương Phái không được tốt lắm, vì vậy mà mỗi ngày đều dạy ta làm may vá, rồi nấu canh, bà ấy còn nói tuy những điều nhỏ nhặt này không là bao nhiêu, nhưng về lâu dài, dù là lòng dạ sắt đá thì cũng bị cảm hóa mà thôi.

Bà ấy nói nhiều quá ta lại có chút nghi hoặc, những lời này trái lại giống như là bà đang nói cho chính mình nghe vậy.

Dù không phải là tình nguyện gì, nhưng vì để làm bà ấy vui vì vậy ta cũng ngày ngày nấu canh mang đến thư phòng cho Lương Phái, đa phần là chàng ấy không thèm để ý gì đến ta, còn lại thì cũng nói được một câu cảm ơn.

Ta biết rằng chàng ấy đó giờ không hề uống qua, về sau lúc mang canh đến, vừa đóng cửa ta liền thuận tay đổ vào chậu hoa lan, rồi nói với chàng ấy, nếu mẫu thân có hỏi đến, thì chàng nói chàng đã uống rồi có được không?

Chàng ấy nhìn sang chậu hoa lan rồi lại nhìn ta, nói, nàng đáng lẽ không cần phải làm những việc này.

Ta biết là chang ấy đau lòng cho chậu hoa lan đó, thì ra trên thế gian này vẫn còn thứ chàng ấy để tâm đến, ta trái lại lại cảm thấy có chút niềm vui từ sự báo thù này, giương giương đắc ý nói, vậy thì không được.

Cách một ngày ta lại mang canh đến, lúc thuận tay chuẩn bị đổ vào chậu hoa lan, chàng ấy lại đưa tay ra đoạt lấy rồi nó, không cần phải vậy, không cần phải vậy. ta uống là được rồi.

Cũng không biết có phải là hoa mắt không, ta còn nhìn thấy chàng ấy nở một nụ cười với mình.

Về sau khi mang canh đến, chàng ấy đều uống cạn, có lúc ta còn nảy ra một ý định xấu xa, ta nếu muốn độc chết chàng ấy, vậy không phải là quá dễ dàng hay sao?

Lương Phái Thường xuyên trở về phòng ngủ, bụng của ta cũng không thấy có động tĩnh gì nữa, Hầu phu nhân giữ rất nhiều tâm tư, nàng biết ta và Lương Phái tình cảm không tốt, liền dốc sức nghĩ mọi cách thúc đẩy tình cảm của hai người bọn ta, nhưng mà, một người có dịu dàng đến mức nào, chỉ cần là khi chàng ấy không thích một người nào đó, thì lòng dạ còn cứng hơn sắt đá.

Một ngày sau khi bắt đầu màu xuân, nghe tin tức từ nhà truyền đến, đám người Dương Châu năm đó có liên quan đến án mạng của thúc thúc ta đều đã bị xử lý rồi, phụ thân ta đã không để sót lại một tên hung thủ nào. Ta vui mừng thay phụ thân của mình, tâm trạng khó mà tốt lên nhiều vậy, nhiều lo lắng còn lúc mùa đông đều bị quét sạch đi.

Không biết là do ai dẫn đầu, trong tháng tư, vùng ngoại ô đã tổ chức một trận thi đấu Polo.

Ta không tình nguyện đi cũng là không muốn đi, lúc Hầu phu nhân phát hiện ra ta lười biếng ở nhà, chỉ tiếc việc rèn sắt không thành thép nên đã quở trách ta một phen, còn bảo ta mang chút bánh ngọt đến tìm Lương Phái.

Ta khó mà từ chối miên cưỡng cầm theo bánh xốp mà hai ngày trước còn sót lại đi đến ngoại ô, cũng may là tâm trạng ta đang tốt, nếu không thì cũng không nguyện ý đi đến nơi đông đúc người thế kia.

Lúc ta đến có vẻ là trận Polo đang ở thời điểm nghỉ ngơi, những người đánh Polo tùy ý đi lại, ta cũng đoán là Lương Phái đang ở bên trong cái đình nào đó nghỉ ngơi, chỉ là ta cũng không có ý muốn gặp chàng ấy, vậy nên đã sai một người hầu mang hộp thức ăn đến cho chàng ấy, còn căn dặn hắn mau chóng quay về.

Qua thời gian gần tàn một nén nhang tên người hầu vẫn chưa quay lại, ta lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì không, thế là tự mình đi đến chỗ khán đài xem xem.

Ở cái đình gần phía chính giữa, ta đã nhìn thấy hộp thức ăn của mình, còn có Bạch tiểu thư ở đó.

Nàng ta nhìn thấy ta, còn nhặt lên một miếng bánh xốp bỏ vào miệng ăn, cảm ơn bánh ngọt của phu nhân, thật vừa hay là ta cũng đang đói, bánh ngọt liền được đem tới, phu nhân đúng thật là...

Món bánh xốp cũng muốn bị móc đến nay vậy mà nàn gta vẫn có thể nuốt trôi.

Ta cười rồi nói, Bạch cô nương nếu cảm thấy ngon, ta sau này sẽ đích thân làm một ít mang tới, hà tất gì phải lén trộm bánh của người khác?

Nàng ta cười ngọt ngào rồi nói, bánh này không phải là ta lén trộm, phu nhân đừng nên đổ oan cho người tốt, bánh này là do đích thân tiểu hầu gia tặng cho ta.

Không biết từ khi nào mà Lương Phái đã đứng sau lưng ta, Bạch tiểu thư đứng dậy rồi nói, đa tạ bánh ngọt của Tiểu hầu gia.

Lương Phái hỏi ta, sao nàng lại đến đây?

Ta không trả lời chàng ấy, trái lại cũng không quá tức giận, chỉ là cái thấy tên cẩu nam nhân này thật là đáng ghét.

Ta lười tính toán với bọn họ, kéo tay tiểu nha hoàn, quay người lại rời đi.

Đi được một lúc, Lương Phái đuổi lên tới, hỏi ta, Triệu Giản, nàng nóng giận gì chứ?

Ta nói, ta nào dám?

Chàng ấy nói, bánh ngọt vốn là không biết do ta mang đến. Ta cảm thấy thật buồn cười, hỏi lại chàng ấy, nha hoàn ở trong phủ chẳng lẽ chàng không biết?

Chàng nói, chàng thật sự không biết.

Vậy thì ta cũng chẳng còn lời gì để nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play