Làm Sao Để Vớt Trăng Đáy Nước

Chương 5


2 tuần


Không được, ta lắc Lắc đầu nói, ta sẽ không thể cùng chàng trở về được, kinh thành bây giờ đối với ta mà nói đã không có ý nghĩa gì nữa rồi.

Lương Phái Nói, nàng còn có ta, A Giản, chúng ta đã kết thành phu thê, ta sẽ luôn luôn đối xử tốt với nàng.

Ta nở nụ cười lên, Lắc đầu rồi nói, Lương Phái, ta và chàng không phải là phu thê của nhau, thành thân đêm đó chàng cũng đã không tới vén tấm khăn trùm đầu của ta.

Ta thấy được trong mắt Lương Phái một sự yếu ớt mong manh mà hiếm khi xuất hiện, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt như thế, ta đều sợ rằng mình sẽ mềm lòng.

Chàng ấy nói với giọng gần như là muốn cầu xin ta, ta sẽ bù đắp cho nàng có được không? A Giản, về sau ta sẽ mỗi một ngày đều sẽ ở bên cạnh nàng.

Ta đã hỏi chàng ấy, chàng cảm thấy có thể sao? Lương Phái, chang thật sự có thể đối mặt với ta sao? Chàng hãy nói rõ xem, chang là thật sự thích ta hay chỉ là trong lòng còn cảm thấy áy náy với ta?

Chàng ấy không nói nên lời

Ta lại nói, chàng tránh ra đi.

Chàng trả lời, nếu ta không chịu tránh thì sao?

Ta nói, vậy thì chàng hãy đem thi thể ta trở về, Lương Phái, ta không thể không đi được, cho dù có bỏ mạng tại đây, linh hồn của ta vẫn muốn trở về quê nhà. Chỉ là, Tiểu Tửu là vô tội, hi vọng chàng sẽ không làm khó hắn.

Lương Phái cười khổ một tiếng, khẽ thở dài, ta biết nàng muốn đi, từ lúc nàng không còn mắng ta, ta đã biết, chỉ là ta thật sự không muốn tin chuyện này.

Nàng đi đi, A Giản, là ta có lỗi với nàng, ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nàng.

Chàng ấy tránh sang một bên, Tiểu Tửu đánh xe ngựa, bọn ta tiếp tục xuôi về phía Nam.

Ta không ngoảnh lại nhìn thêm, cũng thật sự không dám ngoảnh lại, ta sợ sẽ bị gió cát phương bắc quyến rũ, ta sẽ không tìm được đường về nhà.

Xe ngựa trên đường cứ gập ghềnh, ta như nằm trong vòng tay của phụ mẫu của mình. Trong giấc mơ, thấy cả nhà ngồi cùng nhau trong sân vườn Ta vẫn còn là một tiểu nữ, phụ thân ta dạy ta gấp châu chấu, mẫu thân ta thì đong đưa cây quạt oán trách phụ thân ta, ông dạy A Giản nhả chúng ta không giống một nữ nhi rồi a.

Tiểu nữ đó còn không biết mình sẽ mất đi người thân bên cạnh, cũng không biết tương lai nàng sẽ bởi vì một người mà bị tổn thương đến thấu tâm, trong mắt nàng chỉ có một thế giới nhỏ bé, và tất cả những gì nàng muốn cũng chỉ là một gia đình nho nhỏ.

Giả sử như nàng ấy không lớn lên ở đó, vậy thì thật tốt biết bao.

- ----------------------------------------------------------------

Ngoại truyện: Góc nhìn của Lương Phái

Ta đã gặp được một cô nương, dáng người thanh mảnh gầy gầy, trông rất xinh đẹp, cử chỉ không có quy tắc gì, khác hẳn với những nữ tử ở kinh thành.

Trong một buổi thơ hội, nàng an vị ngồi phía đối diện ta, cả đêm đều rất yên tĩnh, chỉ là thừa dịp yến hội huyên náo, lén đưa cho nha hoàn người canh giữ bên ngoài đình một bao mứt hoa quả.

Quả thật là một người rất thú vị, ta nghe ngóng được từ người ở thơ hội về nàng ấy, người hầu nói, tiểu hầu gia, đây là nữ nhi của Triệu Mặc a.

Triệu Mặc, ta sững sờ một chút, một người gian manh xảo trá như thế sao lại cũng thể nuôi nấng ra một nữ nhi đến nửa phần cũng không giống ông ta như vậy?

Ta thường niên đều ở thao trường luyện tập, không thường đến các buổi yến hội, chẳng qua là mỗi một lần đến nàng ấy đều ở đó. Vẫn là không thích nói chuyện, nhưng suy cho cùng so với hai năm trước đã cởi mở hơn rất nhiều, cũng sẽ ngẩng đầu nhìn mọi người một chút.

Ta thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, nàng ấy đang mưu đồ gì chứ? đám người trong triều dù bên ngoài đều đối xử rất tốt với phụ thân của nàng, nhưng sau lưng lại vô cùng căm ghét cái tên vong ân phụ nghĩa này, hơn nữa cũng rất xem thường nàng ấy, nàng ấy chẳng lẽ lại không nhìn ra sao?

Một ngày mùa xuân lại có người mời ta đến thơ hội, mặc dù ta sớm đã không có hứng thú với những việc này, nhưng trong lòng vẫn không nỡ bỏ qua.

Chỉ là trong buổi thơ hội đó, đã xảy ra một việc, ta đang ngồi lặng lẽ uống rượu, một người không thích nói chuyện như nàng ấy không biết tại làm sao, mà ở trước mặt mọi người trong đại sảnh xuyên ta một nhát.

Nàng ấy buông lời bịa đặt cho người khác mặt không đỏ tim không đập, điểm này cũng có chút giống với Triệu Mặc.

Nói đến thì, tay của Triệu Mặc càng duỗi càng dài, đã đến mức ép người khác muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa rồi.

Phụ thân ta đã đề nghị, không bằng cùng Triệu gia kết thông gia, chỉ cần đạt được sự tín nhiệm của Triệu Mặc, thì không sợ sẽ không nắm được cán của ông ta.

Trong kinh thành này người vừa hợp tuổi lại có thể để Triệu Mặc coi trọng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, phụ thân ta làm người đứng đầu trong số đo, cho nên nàng ấy gả cho ta là chuyện hợp tình hợp lý rồi.

Mọi việc đã được sắp xếp tỉ mỉ, tưởng chừng còn phải mất chút công sức, nhưng ai ngờ Triệu Mặc lại thoải mái đồng ý hôn sự này, ta và phụ thân đều có chút kinh ngạc, thậm chí còn lo lắng không biết lão hồ ly này có phải là đang có âm mưu gì không.

Lúc đến cầu thân, sau tấm bình phòng lộ ra nửa cái đầu, ta biết là nàng ấy, không hiểu sao ta lại cảm thấy nàng ấy có chút dễ thương.

Ngày thành thân hôm đó, mẫu thân nói với ta, Lương Phái, con đã thành thân rồi, thì phải một đời một kiếp đối xử tốt với nàng ấy, đừng để nàng ấy thất vọng.

Ta không hề nói với bà ấy cuộc hôn nhân này chỉ là công cụ đối phó Triệu Mặc, ta với Triệu Giản không thể có chuyện một đời một kiếp bên nhau.

Đêm đó ta tại đứng thật lâu bên ngoài động phòng, nhưng rốt cuộc cũng không bước vào, nàng ấy dù sao cũng là vô tội, ta làm sao có thể giày vò nàng ấy như vậy?

Lúc hừng đông, phụ thân của ta nổi giận đùng đùng tiến vào thư phòng, nói rằng diễn kịch phải diễn cho tới, nếu như để cho Triệu Mặc đến chạm còn chưa chạm, vào nữ nhi của ta, thì tâm huyết của bọn ta liền như đổ sông đổ biển.

Đúng vậy a, vở kịch này vẫn phải tiếp tục.

Lúc ta đến tìm nàng, mặc dù đã bôi lên lớp son phấn trên mặt, nhưng vẫn là không thể che đậy được sự mệt mỏi, đi lại cũng hơi loạng choạng. Ta như có quỷ thần xui khiến đưa tay để đỡ lấy nàng, nhưng lại bắt hụt.

Ta thực sự không hi vọng nàng sẽ có cảm tình với ta, nhưng lúc phát hiện trong mắt nàng thật không có ta, trong lòng bỗng như trở nên trống rỗng.

Chuyện ta không thể ngờ đến chính là mẫu thân cực kỳ thích nàng ấy, lúc trước bà là người kịch liệt phản đối ta thành thân với Triệu Giản, nhưng sau khi nàng ấy tiến phủ, bà lại vô cùng sủng ái cưng chiều nàng hết mực.

Bà ấy thật lòng xem Triệu Giản là nhi tức của mình, cảm giác được ta và Triệu Giản không được hòa hợp với nhau, còn ngày ngày đổi một cách khác tác hợp cho hai người bọn ta.

Triệu Giản bị bà ép đến mức không còn cách nào khác, mỗi ngày đều đợi đến lúc ta về nhà sẽ nấu và mang canh tới, chẳng qua nàng ấy cũng không muốn nói chuyện gì với ta, thường hay để bát canh trên bàn, như kiểu qua loa cho xong.

Ta cũng không uống, ta cứ để nguyên như vậy và đợi nàng ấy mang đi.

Sau đó nàng ấy lại tức giận, cầm lấy bát canh đổ vào chậu hoa, ta cũng cảm thấy bản thân mình có chút quá đáng, đổi lại là ta, ta cũng sẽ cảm thấy không vui.

Về sau khi nàng ấy mang canh đến, ta sợ sẽ lại chọc nàng tức giận, liền ở trước mặt nàng ấy uống hết bát canh, hương vị vậy mà cũng không tệ.

Có những lúc khi nàng ấy thấy ta uống cạn, bộ dạng giương giương đắc ý kia thật khiến ta muốn nhìn thêm đôi chút.

Quan hệ giữa ta và nàng ấy có chút dịu hơn, có đôi khi ta trở về phòng để ngủ, còn có thể nghe thấy nàng ấy nói đùa với ta mấy câu, ta nguyện ý nghe nàng nói chuyện, so với một số người ngoài kia còn thích thú hơn nhiều.

Nếu như không phải một người ngủ trên giường một người ngủ trên mặt đất, thực ra như thế cũng rất giống một đôi phu thê thật đấy chứ. Ý nghĩ như vậy làm cho chính ta cũng trở nên luống cuống.

Sau khi ta cùng Triệu Giản thành thân, sự phòng bị của Triệu Mặc đối với bọn ta càng ngày càng mỏng manh.

Vào tháng tư, phụ thân ta nói với ta, bí mật sát hại mười mấy mạng người ở Dương Châu của lão hồ ly, ông ta giấu giếm nhiều năm rồi, bây giờ rốt cục đã để lộ ra cái đuôi. Chúng ta chỉ cần lại thêm một mồi lửa nữa, liền có thể để ông ta vạn kiếp bất phục.

Ngày đó rốt cuộc cũng sắp đến, nhưng ta lại vui mừng không nổi, ông ta là phụ thân của Triệu Giản, ông ấy xảy ra chuyện, Triệu Giản phải làm thế nào đây?

Có người ở vùng ngoại ô tổ chức một trận thi đấu Polo, ta vốn không muốn đi, nhưng là vì phiền muộn trong lòng, mà liền đồng ý lời mời, đến đó thư giãn một chút.

Lúc đang nửa đường về khán đài nghỉ ngơi, liền trông thấy Triệu Giản người vốn phải ở nhà đang tranh luận gì đấy với nữ nhi nhà Bạch Thượng thư.

Ta tiến lên hỏi, mới biết được thì ra chiếc bánh ngọt vừa rồi ta tiện tay ném cho Bạch cô nương chính là do Triệu Giản mang đến.

Ta đã không nghĩ rằng nàng ấy lại lặn lội xa xôi như vậy để mang bánh đến, nếu ta biết được, sao lại có thể đem tặng người khác chứ?

Nàng ấy tức giận rồi, không chịu để ý đến ta, trên đường trở về ta đi đã mua thật nhiều thức ăn nhẹ, coi như là bù đắp cho nàng ấy. Nhưng đến lúc ta về nhà, nàng đã đến Triệu phủ rồi.

Thù khí Trên triều đình càng ngày càng nặng nề, sổ sách phía Triệu Mặc liên tục được trình lên, cánh chim của Triệu Mặc bị bọn ta cắt bỏ rất nhiều, ông ấy đã không còn ứng phó được nữa rồi.

Mẫu Thân rất lo lắng cho Triệu Giản, bà luôn hỏi ta tại sao còn không đi đón nàng ấy về, ta cũng muốn gặp nàng, nhưng với thế cục như hiện tại, nàng có thể ở trong nhà vui vẻ được một ngày thì tốt một ngày.

Đến cuối cùng vẫn là mẫu thân của ta đích thân đón nàng ấy trở về, nàng ấy cư xử rất ngoan ngoãn, còn làm ra dáng vẻ gọi ta một tiếng Phu quân, ta biết này chỉ đang giả vờ, nhưng vẫn là kiềm không được mà đáp lại một tiếng A Giản.

Ta nguyện ý ngày nào cũng nghe nàng ấy gọi ta như thế, cho dù đó chỉ là giả vờ đi nữa.

Hoàng Thượng rốt cục cũng hạ chỉ, nghiêm khắc điều tra Triệu Mặc, trước mắt là giam giữ trong cung, về sau chứng cứ không ngừng bị điều tra ra, đến cuối cùng ông ấy đã bị tống vào thiên lao.

Lúc ta trở về, Triệu Giản đã biết phụ thân của nàng bị nhốt vào trong ngục, nàng cố gắng tỏ ra dáng vẻ bình tĩnh, nhưng cơ thể lại run lên dữ dội, trước giờ ta chưa từng thấy qua bộ dạng này của nàng ấy, vội vàng ôm nàng để nàng không sợ hãi nữa.

Quan binh từ bên ngoài đi ngang qua, nàng đứng bật dậy muốn đến nhìn, ta giữ chặt lấy nàng ấy, nàng vùng vẫy tuyệt vọng, rốt cục cũng nhịn không được mà khóc lên, khóc đến khi mất sức rồi ngã vào lòng ta.

Triệu Mặc đã sụp đổ rồi, phụ thân ta cùng những đại thần khác chuẩn bị xin Hoàng thượng ban chỉ tịch thu tài sản rồi chém cả gia tộc họ Triệu, cũng gồm cả Triệu Giản trong đó.

Ta chỉ có thể đi cầu xin ông ấy niệm tình, Triệu Giản cũng không có lỗi gì, nàng ấy không nên gánh chịu những chuyện này, mẫu thân ta về sau nghe được tin tức này, cũng chạy đến thuyết phục phụ thân, ông ấy mới đồng ý không giao nộp Triệu Giản ra.

Phụ thân ta nhốt nàng ấy lại, nàng như giống như lẻ mất hồn vậy, ngày ngày đều cố gắng không ngừng may y phục cho Triệu Mặc, luôn vì thế mà bị cắt trúng tổn thương đến bản thân.

Ta không đành lòng nhìn nàng ấy tự hành hạ bản thân mình, vì vậy ta đã bí mật đến gặp Triệu Mặc, khi đó ông ấy đang bị thương và nằm co quắp trong phòng giam bẩn thỉu. Ông ấy nói, đừng đưa A Giản đến, nàng ấy mà thấy bộ dạng lúc này của ông sẽ sống không nổi mất..

ngày đó khi Triệu Mặc bị hành hình, mẫu thân ta đã lén thả nàng ấy ra, lúc ta đuổi đến, nàng ấy đã đi được quãng đường rất xa.

Ta đã luôn giấu nàng ấy, không muốn để nàng ấy nhìn thấy những việc tàn khốc thê này. Nhưng cuối cùng nàng đã nhìn thấy tất cả. Nàng lao mình trong vũng máu, bộ dạng ôm lấy Triệu Mặc của nàng ấy thật khiến ra không dám nhìn lại lần nữa.

Từ sau ngày hôm đó nàng ấy đã lâm bệnh, còn không chịu uống thuốc. Ta sợ nàng ấy sẽ chịu không nổi, nên đã tìm đến đại phu giỏi nhất kinh thành kê đơn thuốc điều trị cho nàng, mỗi ngày đều cố gắng cho nàng ấy ăn từng chút từng chút, nàng ấy dần dần cũng đỡ hơn rất nhiều.

Nàng ấy cũng không còn cười nữa, cũng không muốn nói chuyện, ta đã cố gắng để làm nàng ấy vui lên một chút, nhưng bất kể là làm cách nào, đều chỉ vô dụng, nàng ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ.

Nàng ấy càng như vậy ta lại càng thấy khó chịu, cho dù là nàng ấy có nói hận ta đến chết, ta cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng nàng ấy lại không như thế.

Tiết Trùng Dương ngày hôm đó, phụ thân đã mời đến rất nhiều lão thần, ta cũng ngồi cùng ở phía trước. Lúc bọn họ nhắc đến Triệu Giản, ngữ khí vô cùng cay nghiệt, khuyên ta hãy cưới người khác, ta không hài lòng với bọn họ, liền trở về hậu viện, muốn đi xem Triệu Giản thế nào.

Nhưng lại không thấy nàng ấy nữa rồi.

Ta không biết nàng ấy làm cách nào ra khỏi phủ, không biết là nàng ấy đã đi đau, ta chỉ có thể tìm ở khắp kinh thành, về sau có một người thủ thành nói, trông thấy một người ra khỏi thành dáng dấp rất giống nàng ấy.

Ta biết chắc đó chính là nàng ấy.

Hộ vệ nói bọn họ hẳn là còn chưa đi được xa, nếu bây giờ đi nhanh chắc có thể sẽ đuổi kịp. Ta phân tán bọn họ ra, một người đuổi theo ra khỏi thành.

Xe ngựa của nàng ấy còn chưa đi được xa, lúc ta ép nàng ấy dừng lại, nàng cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói với ta, Lương Phái, bất luận như thế nào nàng cũng phải đi, kinh thành bây giờ với nàng mà nói đã không còn ý nghĩ gì nữa rồi.

Ta biết nàng chán ghét nơi này, ta cũng biết là ta không cản được nàng, nàng muốn đi, thì sẽ không có ai có thể ngăn được, ta rõ ràng là biết như thế, nhưng vẫn đến.

Lúc thành thân, ta đã biết bọn ta là không thể sống cùng với nhau một đời một kiếp, ngược lại về sau còn tự lừa dối bản thân mình rằng tất cả mọi chuyện rồi se3x có chuyển biến.

Nàng ấy hỏi ta, có thể phân rõ tình cảm của mình không? Là thật sự thích hay chỉ cảm thấy áy náy với nàng?

Ta lại nói không nên lời, có lẽ là bất kể thứ gì, đều không đáng để nàng quay đầu lại.

Ta chỉ có thể để nàng đi, rời khỏi cái nơi… này, đến một nơi khác tốt đẹp hơn.

Lúc quay trở về, phụ thân ta nổi trận lôi đình, còn nói nhổ cỏ không diệt gốc thì đã đành, sao ta còn dám để nàng ấy bỏ đi?

Trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy bọn ta chẳng khác gì đám người Triệu Mặc.

......

Rất nhiều năm về sau ta cưới một nữ tử khác, trải qua cuộc đời đắm chìm trong mưu quyền, đấu tới đấu lui, đám người phản bội rồi người thân cũng rời đi, đến cuối cùng chẳng ai đặt được điều bản thân mình mong muốn cả.

Đến khi ta cả người lâm bệnh, già đến mức không còn di chuyển được nữa, ta đã từng cho người đi dò la tin tức của nàng ấy, nghe nói về sau nàng đã giàu có một phương, không bệnh tật gì mà ra đi.

Trước kia có người từng nói, sau khi nàng trở thành loạn thần tặc tử, coi như là có chạy thóat thì cũng sợ không có kết cục tốt đẹp, thế nhưng đến cuối cùng, phải xuống địa ngục lại chính là bọn ta

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play