Chương 9: Vườn Địa đàng Apple (9)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
“Ngài làm những chuyện này là có mục đích gì?”
Nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thần Nghệ Bạc, giọng điệu dò hỏi của Chu Khiêm vô cùng dịu dàng.
Nghệ Bạc đáp: “Tín đồ thờ phụng ta. Ta đã khiến họ thất vọng, vậy nên ta cho phép họ làm vậy. Ta không có mục đích gì.”
Chu Khiêm lắc đầu, cười khẽ một tiếng: “Nhưng tôi không tin có người lại chí công vô tư như vậy.”
“Ta không phải người, ta là Thần.”
“Chẳng lẽ thần tiên cũng không có mục đích gì?”
Nghệ Bạc lại lắc đầu: “Năng lực của thần vượt ra nhân loại. Nhân loại cũng không có giá trị với thần. Cho nên, thần sẽ không bao giờ tính toán với con người.”
Chu Khiêm cảm thấy lời này của Nghệ Bạc có ý vị trào phúng đặc biệt.
Nhưng anh nhất thời không thể phản bác.
Ý nghĩ của Nghệ Bạc rất đơn giản.
Thần so với người cũng giống như con người so với kiến.
Con người mãi mãi quan sát con kiến, khi đối mặt với con kiến, người cũng sẽ không tính toán gì với nó hay lợi dụng nó. Vì những điều này không có nghĩa lý.
Ngược lại, con kiến vượt qua trăm ngàn cay đắng nhưng mãi mãi không có trí tuệ, năng lực tư duy để biết được con người đang nghĩ gì.
Như vậy thì con người cũng sẽ không bao giờ có thể dùng tầm nhìn của mình mà suy đoán được tâm tư của thần linh.
Cách làm bây giờ của Nghệ Bạc cũng giống như một người đương nhàn rỗi nuôi dưỡng những con kiến, Thần nguyện ý giúp đỡ con kiến, thậm chí chấp nhận để chúng cắn mình vài cái, nhưng sau lưng cũng không có âm mưu gì.
Sự tình tiến triển tới bước này, thấy Thần Nghệ Bạc lại chuẩn bị bị đâm thêm vài dao, mà Ngài vẫn không có phản ứng gì, Chu Khiêm cảm thấy cần phải thay đổi hướng phát triển cốt truyện của phó bản này.
Trong nhiều truyền thuyết, thần tiên có thể đáp ứng được tâm nguyện của con người đều là những kẻ lừa đảo.
Bọn họ một là buồn chán muốn đùa giỡn nhân tâm, hai là có âm mưu quỷ kế riêng, cuối cùng đòi lại một cái giá thật lớn.
Ngay từ đầu, Chu Khiêm cho rằng Nghệ Bạc cũng là một kẻ như vậy.
Nhưng bây giờ anh nhận ra tình huống có điểm khác —— Nghệ Bạc có lẽ đúng là chỉ đơn thuần giúp tín đồ thực hiện tâm nguyện.
“Bọn họ đều đã ra tay, đến lượt ngươi.”
“Ngươi có thể cắt ta ra thành từng mảnh nhỏ. Ta không thể chết.”
Giọng nói của Nghệ Bạc đặc biệt dịu dàng.
Thần mặc người xâu xé mình, giữa thống khổ, lời nói ra lại nhẹ bẫng như bàn luận trưa nay ăn gì.
Vì vậy Chu Khiêm thân thiện mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Thần của tôi, tôi không muốn tổn thương Ngài. Tôi chỉ muốn bảo vệ Ngài. Ngài nói cho tôi biết đi, làm sao tôi có thể bảo vệ được Ngài đây?”
Nghệ Bạc nhìn qua hiền từ, dịu dàng.
Chu Khiêm rõ ràng là ngụy tạo.
Anh lựa chọn không muốn tổn thương Thần, đương nhiên là sách lược để thăm dò phó bản.
Nếu Nghệ Bạc chấp nhận hết thảy, sau lưng hiển nhiên có dụng tâm hiểm ác.
Như vậy thì người chơi không thể tổn thương Thần.
Nếu Nghệ Bạc quả thực là một người không có mục đích, không quan tâm đến những con sâu cái kiến thấp hèn cắn lên người mình vài cái, nếu người chơi không tổn thương Thần, tất nhiên cũng không đến mức sẽ bị chịu phạt.
Vì vậy, để tránh dẫm phải bom mìn ẩn của phó bản, cho đến bây giờ, từ góc độ nào đi chăng nữa, người chơi không tổn thương Nghệ Bạc là sự lựa chọn tốt nhất.
Nghe xong lời của Chu Khiêm, Nghệ Bạc lộ ra nét kinh ngạc.
Thần tò mò: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Chu Khiêm đi đến trước mặt Thần, ngồi xổm xuống, trong sáng thuần khiết nắm lấy tay đối phương.
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn bảo vệ Ngài.”
Chu Khiêm và Nghệ Bạc nói chuyện với nhau, hai tín đồ còn lại vẫn tiếp tục đả thương Nghệ Bạc.
Tín đồ số 1 là một người phụ nữ, hơn nữa lá gan nhỏ, cô không dám dùng dao, nhưng thấy Thần không so đo, cộng thêm có tín đồ số 2 tàn nhẫn xuống tay, cô đã trợ giúp đấm đá thêm vài quyền.
So sánh với cô, tín đồ số 2 gần như lâm vào trạng thái điên cuồng.
Ông gần như muốn giết người đến đỏ mắt, chỉ muốn liều mạng phát tiết phẫn nộ, bắt đầu dùng dao đâm vào ngực của Thần.
“Phụt…” “Phụt…”
Từng vết lại từng vết.
Máu tươi nồng nặc xộc lên khoang mũi Chu Khiêm, suốt quá trình này, anh có thể cảm nhận được bàn tay của Nghệ Bạc ngày càng lạnh hơn.
Máu lại ào ạt phun trào, bắn lên mắt của Chu Khiêm và Nghệ Bạc, khiến cả gương mặt của Thần toàn là máu đỏ.
Chu Khiêm cảm thấy ghê tởm, anh không có cảm giác rõ ràng là phẫn nộ hay bi thương. Nhưng vì có một bóng ma trong quá khứ, anh vẫn luôn ghét máu tươi.
Vì vậy Chu Khiêm mở hệ thống giao dịch, dùng 5 đồng vàng mua một chiếc khăn lông, vươn tay lau gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Nghệ Bạc.
Anh phát hiện ngũ quan của Thần tinh tế, đẹp đẽ, quả thực như một tác phẩm nghệ thuật.
Mỉm cười mà nhìn chằm chằm Thần, anh nói: “Ừm, sạch sẽ đẹp đẽ, tôi rất hài lòng.”
Một lát sau, tín đồ số 2 có vẻ đã thấm mệt, ông cất dao, tạm thời ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tín đồ số 1 vẫn chưa phát tiết đủ, tát một bạt tai đến.
Nhìn bộ dạng mạnh mẽ của cô, bàn tay này đánh xuống chắc chắn sẽ khiến gương mặt của Nghệ Bạc sưng phù lên.
Chu Khiêm đứng phắt dậy, chặn lại tay của người phụ nữ số 1.
Lạnh lùng nhìn xuống, anh nói: “Tích đức cho đứa trẻ trong bụng đi. Nghiệp của cô quá nặng, cẩn thận khiến đứa trẻ sống khổ đấy.”
Sau đó, Chu Khiêm cảm thấy có gì đó không đúng.
— Sau lưng anh truyền đến tiếng sột soạt.
Quay đầu lại nhìn, anh nhìn thấy những tán cây bắt đầu chuyển động.
Đó là cây đại thụ che trời lấp đất chiếm một nửa diện tích cung điện.
Thần Nghệ Bạc trông như mọc ra từ cái cây này, hơn một nửa người đều được cành lá quấn quanh.
Bây giờ cành lá trên người Thần bắt đầu di chuyển, giống như một sinh vật sống. Trong chớp mắt, chúng không hề giống cành lá mà như những con rắn thon dài có thể nuốt chửng con người.
Lúc này, số 1 và số 2 không dám lỗ mãng nữa, lập tức chạy xa, quay về bên bờ hồ.
Chu Khiêm cũng lùi về sau vài bước, nhưng anh vẫn cách Nghệ Bạc khá gần, không đi quá xa.
Vì vậy anh có thể nhìn thấy rõ hình ảnh quỷ dị tiếp theo.
Nghệ Bạc chảy rất nhiều máu, thấm ướt một mảng dưới nền đất, những cành lá bao bọc lấy người Thần cũng nhiễm máu đỏ.
Nhưng bây giờ chúng lại đang run rẩy, giống như đang mô phỏng động tác mút vào, nuốt xuống, máu trên bề mặt bỗng chốc biến mất sạch sẽ.
Trên trán Nghệ Bạc, rồi gương mặt, bả vai, trước ngực có những vết đâm sâu, tất cả đều nhiễm đỏ, mở rộng vì dao.
Sau đó có những cành cây di chuyển cành lá đến gần đến những vết đâm như những cái đầu ngẩng cao, chui vào những khe hở đỏ lòm.
Suốt quá trình, sắc mặt của Nghệ Bạc càng thêm trắng bệch, không còn một tia huyết sắc nào.
Hình ảnh vô cùng quái dị, giống như cây cỏ đang chui vào trong người Thần, bắt đầu hút sạch máu thịt của Thần.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm nhìn xuống dưới chân Nghệ Bạc.
Đó một cái chân dài thẳng, trần trụi đứng trên mặt đất, máu tươi ướt đẫm, khu vực xung quanh cũng đầy máu.
Nhưng bây giờ có rất nhiều lá cây đang bám trên cái chân kia, cũng rục rịch sột soạt bò trên mặt đất.
Sau đó, chân của Thần khôi phục như bình thường, hoàn toàn trơn bóng, máu cũng biến mất hoàn toàn trên nền đất.
—— vậy là, những cành lá này không hút máu mà là đang chữa trị cho Nghệ Bạc?
Nghĩ đến đây, Chu Khiêm bỗng nhận ra có gì đó không ổn.
Vừa rồi anh đã nắm tay của Nghệ Bạc, còn chạm vào người Thần.
Bây giờ trên mặt anh, trên tay, trên người cũng dính máu của Thần.
Những lá cây này sẽ không…
Rùng mình, Chu Khiêm ngẩng đầu, nhìn thấy một cành cây to lớn đang lao về phía mình!
Trước màn hình điện thoại.
“Đm! Đừng nói là anh Khiêm tạch ngòi nha! 1 triệu bạc của tôi!”
“Hai tín đồ khác cũng chạy không thoát! Bọn họ đã đánh Thần, trên người của bọn họ cũng toàn máu!”
“Anh Khiêm bị oan quá, anh ấy có làm gì đâu!”
Sau khi nhìn thấy Đổng Tường tử vong, Vu Hiền và Chúc Cường đã trầm mặc một lúc lâu.
Hình ảnh đó quá đáng sợ, còn chân thật hơn cả nhưng bộ phim kinh dị mà họ từng xem.
Đổng Tường có lẽ đã chết thật rồi. Trò chơi này dường như được một lực lượng khổng lồ thần bí nào đó điều hành.
Bọn họ bỗng nhiên ý thức được rằng những người chơi trong màn hình kia, bao gồm cả những con bạc là chính mình, có lẽ không thể chạy thoát được nữa.
Ngay lúc này, nhìn thấy Chu Khiêm gặp phải nguy hiểm, hai người cuối cùng không nhịn nổi nữa mà nói ra lời.
Trong trò chơi, ở bên kia hồ, những người chơi còn sống cũng đồng thời kinh hô.
Cao Sơn: “Những cành cây kia như rắn rết vậy, mọi người nhìn kìa, có phải chúng đang mở miệng ra không?”
Tề Lưu Hành: “Rốt cuộc là sao thế này? Chẳng lẽ những người đi qua bên kia đều sẽ chết ư?”
Vân Tưởng Dung lắc đầu: “Không, nhìn dáng vẻ thì chỉ cần dính máu của Thần Nghệ Bạc thì sẽ bị tấn công. Cho nên, chờ đến lượt chúng ta thì hẳn là không còn việc gì nữa.”
Tề Lưu Hành hỏi: “Vậy là cách làm của Chu Khiêm là sai? Thật ra không cần phải lấy lòng Thần làm gì?”
Cao Sơn nói: “Không ổn rồi, lá cây đã đến trước mặt anh ta! Sao mà anh ta…”
Lúc này, ba người Cao Sơn, Vân Tưởng Dung, Tề Lưu Hành ở trong trò chơi cùng với hai người Vu Hiền, Chúc Cường ở ngoài trò chơi đều nghĩ đến một điều —— sao Chu Khiêm lại không trốn đi?
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống con bạc là lời báo trước, sau khi bóc tách được âm mưu sẽ liên quan đến kết thúc của câu chuyện, sẽ không có mục spam bình luận.
(phó bản thứ nhất là phát sóng trực tiếp, có spam một chút, phó bản thứ hai hầu như không có, giai đoạn gần kết sẽ có thêm một chút, và cuối cùng sẽ không còn)