Chương 8: Vườn Địa đàng Apple (8)

Editor: Cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Tránh xa chốn ồn ào tấp nập, cung điện nguy nga của Thần tọa lạc giữa rừng núi hoang vắng.

Nhưng bên trong cung điện ngọc ngà lại là một khu rừng đầy táo.

Sâu trong rừng táo có một vị Thần đang ngủ say.

Gương mặt của Thần xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt thăm thẳm tựa biển sâu, đồng thời cũng sáng ngời như sao xa.

Đôi mắt trong suốt phản chiếu lá cây xanh rì cùng hồ nước xanh thẳm, giống như một đóa phù vân từ chân trời quan sát chúng sinh, cũng giống như một chiếc lá hạ mình trên mặt hồ phẳng lặng, tuyệt nhiên không có cảm xúc gì khi nhìn thế gian.

Nhưng không biết vì sao, thân thể của Thần lại bị vô số cành cây bao bọc lấy, nhìn dáng vẻ của Thần cũng không có ý định giãy giụa thoát ra.

Đây là Thần Nghệ Bạc trong truyền thuyết.

Thấy Thần mở mắt, hai thần nữ từ giữa mặt hồ gập người bái lạy.

“Thưa Ngài, tên này là tín đồ giả trà trộn vào. Ta và chị đã cùng nhau bắt hắn! Bây giờ chúng ta sẽ xử tử tội đồ!”

Nghệ Bạc không tỏ vẻ điều gì, cũng không nhìn thần nữ, chỉ tiếp tục nhắm mắt.

Hai thần nữ mặc lụa trắng nhìn nhau một lát, sau đó đồng thời gật đầu với nhau, cùng buông tay ra, Đổng Tường liền rơi xuống hồ nước.

Ngay khi thân thể của Đổng Tường rơi xuống hồ đã trực tiếp nổ tung, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Máu thịt bắn tung tóe không tiếng động, nhiễm đỏ cả một vùng không gian.

Tuy nhiên, quanh bờ hồ dường như có một kết giới vô hình, dù máu thịt có bắn ra ngoài cũng bị cản lại, bay ngược trở lại trong hồ.

Mặt hồ nhuộm đỏ.

Nhưng trên mặt hồ lại không có bất kỳ âm thanh nào.

Cảnh tượng diễn ra trong chớp mắt như một thước phim câm huy hoàng mà quỷ dị.

Trên mặt hồ, váy trắng của hai thần nữ vẫn thuần trắng, không nhiễm tạp chất.

Hai người niệm: “【 Hồ trừng phạt 】có thể rửa sạch tất cả tội nghiệt. Mong từ nay về sau sẽ không còn lời nói dối, lừa gạt. Mong hồ thánh có thể giúp trời đất lại một lần nữa được trong sạch.”

Niệm chú ba lần, máu đỏ trong hồ đã tan biến hết.

Trên mặt hồ lại phản chiếu hình ảnh của cây đại thụ và cung điện nguy nga, giống như chưa hề có một cảnh tượng tanh tưởi khi nãy.

Nhìn thấy rõ mọi chuyện, bốn người chơi còn sống cũng hiểu rõ một điều.

— Bọn họ không thể tùy tiện chạm vào nước hồ.

Xử lý xong Đổng Tường, hai thần nữ vẫn đứng trên mặt hồ như cũ.

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng thi triển linh lực.

Trên mặt hồ bỗng xuất hiện ba cây cầu thủy tinh trong suốt.

Một thần nữ quay về bên bờ hồ, một tay thi triển linh lực, trên cổ mỗi tín đồ xuất hiện một thẻ đánh số.

Thần nữ nói: “Số thứ tự từ 1 đến 24 là ngẫu nhiên. Mời mọi người dựa vào số thứ tự của mình để đi đến bên kia bờ hồ, gặp mặt Thần Nghệ Bạc. Mỗi lần đi có ba người. Để ta xem… Người đầu tiên may mắn có cơ hội gặp Thần là ai?”

Chu Khiêm cầm thẻ của mình lên xem —— số của anh là số 3.

Anh không phải người đầu tiên nhưng nằm trong nhóm người đầu tiên đi qua cầu.

Nhanh chóng, những người có số thẻ 1, 2, 3 lần lượt được thần nữ dẫn đi trên ba cây cầu khác nhau.

Chu Khiêm đi lên cây cầu đầu tiên ở bên trái.

“Trước khi lên cầu, các vị cần nói lời ước của mình, và Thần đã làm điều gì khiến các vị thấy thất vọng. Mời nói theo số thứ tự. Nói xong có thể đi đến trước mặt Thần. Xin hãy giải bày hết tất cả.”

Thanh âm của thần nữ vẫn nhẹ nhàng, trong trẻo như cũ nhưng khiến người nghe có một cảm giác mơ hồ không rõ.

Và lời cuối cùng của thần nữ có chút quái dị: “Đến khi gặp được Thần, các ngươi có thể tùy ý làm mọi thứ với Ngài. Thần sẽ không bao giờ phản kháng lại. Mỗi tín đồ có thời gian là 5 phút.”

Tín đồ số 1 là một cô gái có cái bụng to tướng, tư thế đi khệ nệ, nặng nề.

Ôm lấy cái bụng, cô nói đầu tiên: “Tôi từng vô cùng biết ơn Thần. Từ khi tôi thờ phụng Ngài, những nguyện vọng của tôi đều được thực hiện. Tôi muốn đậu đại học y, tôi đã thành công. Sau đó tôi thích hot boy trong trường. Anh ấy vốn đã có bạn gái. Nhưng sau khi tôi ước nguyện với Thần, anh ấy đã yêu tôi, tôi lại đạt được ước mong của mình. Nhưng sau đó… Anh ấy chết.”

“Tôi, bây giờ tôi đang mang thai đứa con của anh ấy!” Giọng nói của tín đồ số 1 chợt kích động hơn: “Là con gái! Anh ấy rất vui, anh ấy thích có con gái! Nhưng anh ấy chết rồi! Tôi cùng anh ấy cực khổ học tập, chịu đựng gian khổ vì sự nghiệp, vất vả mới kết hôn được với nhau, mọi hạnh phúc tan tành theo mây khói… Làm sao mà tôi cam tâm cho được?!”

Tín đồ bắt đầu than thở khóc lóc, giọng nói tràn ngập oán hận: “Đương nhiên tôi lại tiếp tục ước nguyện với Thần! Tôi muốn anh ấy sống lại! Nhưng Thần lại nói… Thần đã suy kiệt năng lượng, không thể đáp ứng được tôi…”

“Sao có thể như vậy được… Sao có thể như vậy được!!!”

“Tín đồ đáng thương. Thần cũng rất áy náy với ngươi. Xin mời phát tiết cơn tức giận của mình. Thần mà ngươi luôn thờ phụng sẽ mãi mãi yêu ngươi. Ngài nguyện ý chấp nhận cơn thịnh nộ của ngươi.”

Thần nữ nói: “Mời tín đồ tiếp theo.”

Tín đồ số 2 là một người đàn ông, khoảng 50 tuổi, thân hình gầy gò ốm yếu, gần như còn da bọc xương.

Bên cạnh đó, quầng thâm mắt của ông vô cùng nghiêm trọng, di chuyển khó nhọc, đúng là bộ dạng suy sụp vì gánh nặng cuộc sống luôn đè nặng.

“Tôi là một tài xế. Tôi cũng từng vô cùng biết ơn Thần Nghệ Bạc. Ngài luôn giúp tôi hoàn thành mọi mong ước của mình. Tôi không tin vào những điều thần tiên phi nghĩa, tôi luôn phải tay làm hàm nhai. Cho nên tôi cũng không dám ngửa tay xin Thần cho mình tiền! Chỉ mong Thần thương xót, cho tôi có sức khỏe, chữa khỏi cái eo tôi, để tôi có thể tiếp tục lái xe chở hàng…”

“Ước mong của tôi đã được thực hiện, eo tôi đã hết đau. Sau đó, mẹ tôi ngày càng già cả, gần đất xa trời… Bà ấy khổ cực nuôi tôi khôn lớn, cuối cùng đã đến phiên tôi báo đáp ơn hiếu thuận, sao bà ấy có thể chết được chứ? Vì vậy tôi lại ước với Thần, hy vọng bà ấy có thể trường thọ, luôn ở bên cạnh tôi. Nhưng…”

Ánh mắt ông bỗng tối tăm, ông siết chặt hai tay: “Bà ấy đúng là sống lâu hơn. Nhưng bây giờ lại không thể tự mình sinh hoạt, còn thường xuyên phát bệnh, cảm mạo phát xốt…”

“Nếu tôi trẻ hơn mười tuổi thì không sao. Nhưng tôi cũng già rồi, khuya còn phải chạy xe, rất bất tiện! Tôi cũng không có nhiều tiền… Tôi không thể thuê nổi bảo mẫu, chỉ có thể nhờ vợ chăm sóc mẹ mình. Nhưng cô ấy không muốn! Cô ấy nói tôi là con trai cưng của mẹ, muốn ly hôn với tôi… Sống đến từng tuổi này, tôi không còn gia đình của mình nữa!!!”

“Vợ không còn, con không còn… Mẹ… Mẹ tôi đã lú lẩn, cả ngày điên điên khùng khùng, ăn uống tiểu tiện đều chỉ muốn một mình tôi hầu hạ, tôi…”

Cho nên nguyện vọng của ông là muốn cho mẹ mình chết đi?

Chu Khiêm khinh thường nhíu mày.

Tín đồ lại nói: “Tôi ước điều ước thứ ba với Thần, hy vọng mẹ có thể khỏe mạnh như xưa, cũng có thể nhớ ra tôi là ai. Thần nói, bây giờ Ngài không đủ sức mạnh…”

“Tôi thật sự… Thật sự chịu không nổi nữa, cứ tiếp tục sống như thế, tôi thực sự chịu không nổi! Vì vậy tôi lại ước với Thần, xin Thần giết chết mẹ tôi đi. Nhưng Thần lại nói ——”

Ánh mắt tín đồ long lên sòng sọc: “Thần dám nói không thể làm được!”

Tín đồ số 2 nói xong, cũng đi qua cầu, đến trước mặt Thần.

Tiếp theo là đến tín đồ số 3, Chu Khiêm.

Thần nữ nhìn về phía anh: “Tín đồ số 3, đến lượt ngươi. Ngươi có mang ơn Thần không? Có hận Ngài không?”

Chu Khiêm đứng trên cây cầu thủy tinh trong suốt, xung quanh là cung điện nguy nga được bao trùm trong những hàng cây xanh, cách đó không xa là vị thần nguyện ý để cho tín đồ của mình tra tấn.

Ánh mắt dừng về phía Thần Nghệ Bạc, Chu Khiêm trả lời với thần nữ.

“Tôi thích tiền, thích sắc đẹp. Ngài đã đáp ứng tôi. Nhưng người tôi thích đã tự sát. Cho nên tôi lại ước Thần có thể giúp em ấy sống lại…”

Nói đến đây, Chu Khiêm bắt chước miệng lưỡi của hai tín đồ đi trước, anh cố tình tỏ vẻ hằn học:

“Nhưng Ngài lại nói Ngài không còn sức mạnh để giúp tôi! Thật đáng giận!”

Nói xong, dưới sự chỉ dẫn của thần nữ, Chu Khiêm đi qua cây cầu thủy tinh, băng qua mặt hồ có thể xé xác người thành trăm mảnh, đi đến trước mặt Thần Nghệ Bạc.

Lúc này, tín đồ số 1 đã hành động.

Cô đứng trước mặt Thần, siết chặt tay, muốn tát Ngài một bạt tai.

Nhưng khi bàn tay sắp va chạm với sóng mũi thẳng tắp kia, cô lại lộ vẻ khiếp đảm.

Thật sự có thể làm được ư?

Dù sao đây cũng là một vị thần có sức mạnh…

Mình làm thế liệu có bất kính hay không?

Lỡ như bị trừng phạt thì sao…

“Cô sợ cái quái gì?”

Người nói là tín đồ số 2: “Vừa rồi ai cũng nhục mạ Ngài ấy, Ngài ấy cũng chẳng có phản ứng gì! Thần tối cao mà chúng ta kính ngưỡng… Ha ha ha, bây giờ chỉ là một tên yếu đuối mà thôi! Hắn cho chúng ta hy vọng, rồi lại khiến chúng ta thất vọng nhiều hơn! Nếu không có hắn, cuộc sống bây giờ của tôi sẽ nhẹ nhàng hơn gấp trăm lần!”

Nói xong, ông rút ra một con dao sáng lóa, đi đến trước mặt Thần, sau đó chém xuống: “Tao hận mày!!!”

Tín đồ số 2 buông lời hung ác, vẻ mặt ngoan độc không sợ gì nhưng khi hành động lại run rẩy vì sợ.

Đây là phản ứng bản năng khi con người gặp phải lực lượng có sức mạnh thần bí to lớn hơn mình.

Cho nên vết chém này của ông vô cùng nhẹ, chỉ cắt được một đường nhỏ bên dưới mí mắt phải của Thần Nghệ Bạc.

Máu tươi xuôi dòng chảy ra, gương mặt trắng nõn của Thần bỗng chốc bị nhiễm đỏ.

Nhưng Nghệ Bạc vẫn nhắm chặt mắt, không thèm cau mày.

Phản ứng của Thần nghiễm nhiên đã tiếp thêm dũng khí cho tín đồ số 2, ông hít một hơi, ra tay tàn bạo, dùng dao đâm xuống bả vai Nghệ Bạc, máu tuôn ra xối xả, bắn lên trên cành lá xanh rì, từng giọt từng giọt “tí tách” rơi xuống đất, thấm đỏ cả một vùng.

Khi tín đồ số 2 không ngừng tổn thương Thần, Chu Khiêm đi đến trước mặt Ngài, hỏi một câu: “Thần Nghệ Bạch yêu thương tín đồ của mình, thậm chí còn nguyện ý để chúng tôi phát tiết sự tức giận lên người Ngài. Như vậy thì Ngài cũng sẽ không cự tuyệt cùng chúng tôi nói chuyện, đúng không?”

“Thưa, Ngài có thể mở mắt ra nhìn tôi được không?”

Đúng lúc này, dao của số 2 chém xuống, cắt một đường trên trán Thần.

Máu ròng ròng chảy, ướt đỏ hàng mi dài, chảy vào trong đôi mắt Ngài.

Đôi mắt xanh thẳm bị máu đỏ che kín, đặc biệt rợn người.

Chu Khiêm có thể nhìn thấy điều này vì Thần đã mở mắt.

— Đó là một đôi mắt như thế nào?

Đôi mắt tĩnh lặng như nước giếng trong không gợn sóng, bị nhiễm đỏ một màu, xanh thẳm của biển khơi quyện hòa cùng đỏ tươi của máu, họa nên một bức tranh diễm lệ đầy quỷ dị. Nhưng dù có nhiễm bất kỳ màu sắc nào đi nữa, đôi mắt ấy vẫn không có cảm xúc gì.

“Ngài có đau không, Nghệ Bạc?” Chu Khiêm hỏi.

Nghệ Bạc lẳng lặng đối diện với đôi mắt của Chu Khiêm, sau đó gật đầu: “Nếu ta không có cảm giác đau đớn, việc các tín đồ phát tiết sẽ không còn ý nghĩa. Cho nên, ta có đau.”

Ánh mắt Chu Khiêm hơi híp lại, hỏi tiếp: “Vậy Ngài sợ không, lỡ như có tín đồ giết mình?”

—— Thấy hai tín đồ đầu tiên đã trở nên điên cuồng, những người bên kia bờ hồ càng thêm ngo ngoe rục rịch. Nhìn bộ dạng của bọn họ gần như là muốn ăn tươi nuốt sống Thần, Chu Khiêm không hề thấy kinh ngạc.

“Thần sẽ không chết.” Nghệ Bạc bình tĩnh nhìn Chu Khiêm: “Ta thương yêu tín đồ chân thành, ngươi không thể giết chết ta, chỉ có thể làm ta cảm nhận thống khổ.”

“Hãy đến đây, dùng phương thức mà ngươi muốn, trừng phạt ta.”

Tác giả có lời muốn nói:

Phó bản này lấy cảm hứng từ nghệ sĩ sắp đặt Maria Abramović (1).

Khi trình diễn, bà ấy sẽ chuốc thuốc mê chính mình, nằm trên sân khấu, mặc người khác muốn làm gì thì làm đối với mình.

Ban đầu, khán giả son môi, trang điểm cho bà, sau đó có người lại dùng dao, đánh đập, dần mất khống chế.

Thấy hứng thú có thể tra cứu thử nha ~

Tôi đang đọc “The Crowd: A Study of the Popular Mind” (2) để nghiên cứu về tâm lý học đám đông, sau đó nghĩ đến vị nghệ sĩ này. Rồi lại cảm thấy “sự báng bổ Thần” khá xúc động nên mới viết phó bản có bối cảnh trong vườn địa đàng.

Chú thích:

(1) Maria Abramović: Marina Abramovic là nghệ sĩ tiên phong khi đã đẩy cơ thể và tâm trí vượt qua mọi giới hạn trong các màn trình diễn của mình nhằm khơi gợi sự đồng cảm và phơi bày sự tàn nhẫn của con người. Tác phẩm Rhythm 0 ở Naples (Italy) năm 1974, bà hướng tới khán giả và nói: “Có 72 đồ vật trên bàn mà người ta có thể sử dụng trên người tôi theo ý muốn”. Các đồ vật đó bao gồm lưỡi lam, dao và một khẩu súng đã nạp đạn. Nghệ sĩ ngồi bất động khi người ta rạch quần áo hay rạch da bà. Sau màn diễn, Abramovic giải thích rằng sở dĩ bà thực hiện màn diễn liều lĩnh và táo bạo như vậy là muốn tìm cách phơi bày sự tàn ác cố hữu của con người.

(2) The Crowd: A Study of the Popular Mind: Tâm lý học đám đông (hiện đang có bán trên các trang thương mại điện tử và nhà sách) là một quyển sách của Gustave Le Bon (1841 – 1931), một nhà tâm lí học xã hội nổi tiếng người Pháp với lí thuyết về đám đông.

Le Bon tập trung nghiên cứu về tính cách và tinh thần của các dân tộc, những ưu thế và quá trình phát triển của các chủng tộc. Ông đặt lên hàng đầu khái niệm vô thức tập thể mà chính Freud đã thừa nhận vai trò của nó đối với các nghiên cứu về phân tâm học của mình. Le Bon cho rằng con người được xác định bởi những nhân tố sinh học và tâm lí học. Chủng tộc cũng núp bóng trong mỗi cá nhân cấu thành một dân tộc; nó chi phối mọi hành động, mọi ham muốn, mọi xung năng của anh ta, nó tạo nên vô thức tập thể của anh ta.

Theo Le Bon, những đám đông luôn bị vô thức tác động, họ xử sự như người nguyên thuỷ, người dã man, không có khả năng suy nghĩ, suy luận, mà chỉ cảm nhận bằng hình ảnh, bằng sự liên kết các ý tưởng; họ không kiên định, thất thường, và đi từ trạng thái nhiệt tình cuồng loạn nhất đến ngây dại ngớ ngẩn nhất.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play