Chương 10: Vườn Địa đàng Apple (10)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Bên kia bờ hồ.
Trên mặt đất có một bóng đen to lớn không ngừng đến gần Chu Khiêm, cho đến khi cái bóng hoàn toàn bao trùm lên người anh.
Cùng với những bóng đen lao từ trên cao xuống, đó là một cành cây khổng lồ.
Trên cành có vô số lá cây, chúng phập phồng như đang há miệng, muốn cắn xé máu thịt của Chu Khiêm.
Hai tín đồ khác cũng gặp tình trạng tương tự anh.
Trên mặt bọn họ không còn một chút máu, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.
—— xong đời, những cái lá cây này chuyển động chẳng khác gì những cái miệng há to đỏ lòm đầy máu, chắc chắn sẽ cắn nát người bọn họ! Bọn họ không nên ngây thơ cho rằng mình có thể tổn thương một vị thần!
Tín đồ số 2 phản ứng đầu tiên, ông muốn chạy trốn, ngay lập tức xoay người co giò chạy biến.
Có lẽ vì khi nãy ông là người tổn thương Nghệ Bạc nặng nề nhất cho nên lúc này ông cũng là người sợ hãi nhất.
Nhưng hiển nhiên ông không hề may mắn, khi chuẩn bị bước chân lên được cây cầu thủy tinh, ông trượt chân, rơi xuống hồ nước.
Trong giây lát, thân thể ông chia năm xẻ bảy, máu thịt văng tung tóe, vô thanh vô tức bị hồ nước nuốt chửng.
Tín đồ số 1 bỏ chạy theo sau, nhìn thấy rõ cảnh tượng máu me trước mắt, khó khăn lắm mới chạy được đến cầu thì hốt hoảng xoay ngược lại, quỳ rạp xuống trước mặt Nghệ Đậu và cây đại thụ.
Cô vừa dập đầu vừa nức nở: “Tôi, tôi sai rồi! Thần Nghệ Bạc! Tôi sai rồi!”
“Nhưng Ngài đã nói, Ngài đã nói là có thể tùy tiện ——”
“Không! Tôi không nên! Tôi sai rồi! Tôi không nên ích kỷ! Mọi thứ đều là do tôi! Tôi không nên trút bỏ oán hận trong cuộc sống của mình lên người Ngài! Xin lỗi! Tôi…”
Xuyên suốt quá trình, Chu Khiêm chỉ nhìn về phía sau một lần, bình tĩnh chăm chú nhìn những cành lá xanh rì bò trườn trên người mình.
Trong nháy mắt, anh đã bị lá xanh bao phủ hoàn toàn.
Dáng người thon thả, thẳng tắp, sắc bén như một lưỡi kiếm bất động đứng yên tại chỗ, cả người bị những lá cây đánh vào, bao vây, quấn quanh, sau đó biến mất không còn thấy tăm hơi.
Mọi người gần như nín thở, cho rằng Chu Khiêm đã mất xác hoàn toàn, không còn đường cứu vãn.
Nhưng bỗng chốc, những cành cây kia lại rời khỏi người anh.
— Từ đầu đến chân của anh bỗng nhiên chói lòa, rực rỡ, máu tươi trên người đã biến mất sạch sẽ.
Ra là những lá cây kia chỉ hút đi máu đỏ trên người anh chứ không muốn giết anh.
Thảnh thơi đút hai tay vào túi quần, Chu Khiêm nhìn về phía Nghệ Bạc ở phía xa, mỉm cười.
— Một lần nữa, anh đã đúng.
Thần Nghệ Bạc sẽ không dùng lá cây để tấn công người, Chu Khiêm phán đoán từ hai cơ sở.
Thứ nhất, không hợp logic.
Thần Nghệ Bạc tìm tín đồ đến đả thương mình, xong việc lại giết chết người, hành vi không logic chút nào.
Xét từ góc độ có âm mưu, Nghệ Bạc chịu đựng đau đớn có một tính toán khác, như vây thì Thần cũng sẽ cần 24 tín đồ ngược đãi mình mới có thể đạt được mục đích. Bây giờ chỉ mới có 3 tín đồ hoàn thành nghi thức, nếu Ngài giết hết ba người họ thì những tín đồ còn lại chắc chắn sẽ hoảng sợ, nghi thức cũng không thể được tiếp tục.
Vì vậy xét từ góc độ này đi nữa, Thần cũng không có lý do gì để giết người.
Còn về cơ sở thứ hai, là do Chu Khiêm kịp thời dùng đồng hồ để xem thông tin dữ liệu.
Giai đoạn trước, khi có thứ tấn công người chơi trong phó bản, hệ thống đều sẽ vang lên thông báo nhắc nhở, giống như là thanh máu của đối phương hoặc cấp bậc tấn công, vân vân.
Nhưng khi lá cây lao đến, hệ thống lại không thông báo điều gì.
Từ đây, Chu Khiêm cũng có thể đoán ra những lá cây này sẽ không hại mình.
Quả nhiên, bây giờ anh bình yên vô sự, tín đồ số 1 cũng không bị thương.
Chỉ có một chuyện xảy ra, đó là tín đồ số 2 vì hoảng sợ, tự mình dọa chính mình, rơi xuống hồ mà chết.
Chu Khiêm cũng không có đồng cảm gì với người này.
Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ bị quỷ gõ cửa. Nguyên nhân là do ông ta tự mình hành hạ Nghệ Bạc cho nên mới sợ hãi bị gậy ông đập lưng ông.
Nhưng mà… Như thế này thì cũng quá dễ dàng cho tín đồ số 1 rồi.
Chu Khiêm liếc mắt nhìn cô vài lần, lại nghe thấy thần nữ nói: “Mời tín đồ số 1 và tín đồ số 3 quay về bờ hồ bên kia. Tiếp theo, mời tín đồ số 4, số 5, số 6 đến gặp mặt Thần. Các ngươi có thể làm bất kỳ điều gì với Ngài.”
…
24 tín đồ được chia ra làm 8 nhóm, khi Chu Khiêm quay về bên kia bờ hồ, anh trơ mắt nhìn 7 nhóm tín đồ còn lại lần lượt đi đến trước mặt Thần Nghệ Bạc, hành hạ Ngài bằng mọi thủ đoạn cực đoan.
Ngoại trừ Chu Khiêm và ba người chơi khác, những tín đồ còn lại đều động thủ.
Nếu nói tín đồ số 1 và số 2 còn nghi kỵ nên hành vi hãy còn thu liễm thì những tín đồ này sau khi nhận ra không bị trừng phạt thì hành vi ngày một tàn bạo hơn. Ngày thường bị đạo đức, pháp luật kiềm chế, bây giờ bọn họ tháo gỡ gông cùm cho con thú trong người mình, mặc sức cho nó hoành hành.
Thần Nghệ Bạc đã cho họ cơ hội đó, cơ hội giải phóng những tâm tư hèn kém, dơ bẩn nhất của mình.
Cảm xúc điên cuồng dường như một thứ vi khuẩn lây bệnh, ngay khoảnh khắc căn bệnh bùng phát, sự tàn bạo trong người bọn họ được lên men đến cực hạn.
Ban đầu vẫn còn nhiều người kiềm chế bản thân.
Nhưng bây giờ những người thiện lương kia cũng đã hóa thành quái vật, dưới sự xúi giục hoặc uy hiếp, tất cả đều hành hạ Thần Nghệ Bạc.
Vì vậy đại điển đã trở thành một bữa tiệc của người trần mắt thịt ngược đãi thần linh.
Khi bữa tiệc này đến hồi cao trào, có một tín đồ dùng rìu chặt đứt chân Nghệ Bạc.
Lôi cái chân kia lên, ném vào trong hồ, điều này đã hoàn toàn bạo phát thú vui tàn bạo của các tín đồ.
Đến lúc này, mức độ tàn bạo của các tín đồ gần như không thể khống chế được nữa, thậm chí bọn họ còn so đo với nhau, thấy có người chặt chân thì người khác còn chặt cả đầu, cũng ném đầu của Thần vào trong hồ.
Trước tình cảnh này, một người đã mất hầu như cảm xúc thông thường như Chu Khiêm cũng phải nhíu chặt mày. Đôi tình nhân vẫn còn bình tĩnh nhưng Vân Tưởng Dung đã che mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.
Người chất phác như Cao Sơn cũng đã rơi nước mắt: “Bọn họ, sao bọn họ có thể làm như thế? Họ thật… Điều này thật khó mà tin nổi.”
“Không có gì kỳ lạ cả. Trong loại tình huống này, nếu cậu không muốn động thủ thì sẽ bị xem là kẻ dị biệt và bị giết chết. Đây là mặt đáng sợ nhất của nhân tính.”
“Huống hồ bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy —— dù có làm gì đi nữa, Thần cũng sẽ không chết. Cho nên họ không cần phải chịu trách nhiệm bất kỳ điều gì, cứ thế phát tiết tùy tâm sở dục.”
Chu Khiêm nặng nề nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên kia hồ.
Cao Sơn không thể hiểu nổi: “Không, tôi thật sự không hiểu. Rõ ràng Thần đã giúp họ mà! Sao họ không cảm kích mà ngược lại còn oán hận ông ấy chứ?”
Trầm mặc trong chốc lát, Chu Khiêm nhàn nhạt đáp: “Đạo lý này rất đơn giản, vì có được quá dễ dàng nên bọn họ cho rằng những thứ mà họ nhận được từ Thần là điều hiển nhiên —— là Thần, ông ấy phải cố gắng hết sức đáp ứng khát vọng của bọn họ. Cho nên khi Thần khiến bọn họ thất vọng thì bọn họ sẽ oán hận Thần.”
Nở nụ cười đầy trào phúng, Chu Khiêm nói tiếp: “Khi Nghệ Bạc hữu dụng với bọn họ, được bọn họ tôn sùng là Thần. Khi vô dụng rồi thì… kết cục mà cậu đã thấy.”
Ngoại trừ ba người chơi ở bên ngoài, mỗi tín đồ đều hành hạ Thần Nghệ Bạc suốt 5 phút.
Khi nhóm tín đồ cuối cùng quay về, cành lá của cây đại thụ lại bắt đầu chuyển động.
Chúng bao bọc lấy thân thể bị tàn phá nặng nề của Thần, hút máu, khôi phục lại phần chân tay và phần đầu đã bị chặt đứt.
Khi Nghệ Bạc xuất hiện lần thứ hai, đôi mắt nhắm chặt, bộ dạng không khác gì lúc trước, chỉ có sắc mặt hơi tái nhợt.
Nhìn Nghệ Bạc không chớp mắt một lát, Chu Khiêm nhận ra được điều gì, nhìn về cây đại thụ phía sau, anh phát hiện toàn bộ cái cây đều đang xảy ra biến hóa.
Nhanh chóng, mọi người cũng bị hấp dẫn —— cây đang nở hoa!
Bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hàng ngàn, hàng vạn nhánh cây bắt đầu run rẩy. Ngay sau đó, từng nụ hoa màu hồng nhạt bắt đầu nhú lên.
Hình thái nụ hoa cũng không dừng lại quá lâu, chúng lần lượt nở bung thành những đóa hoa màu trắng.
Trong phút chốc, như có ngọn gió xuân thổi đến khiến trăm hoa đua nở, một nửa khu vực cung điện đều chìm trong cảnh sắc tươi đẹp của những đóa hoa trắng như tuyết.
Cùng với những đóa hoa nở rộ là sự xuất hiện của một mùi hương nồng nàn.
Dù cách một hồ nước nhưng người ở bên kia bờ hồ cũng có thể ngửi thấy được.
Mùi hương dường như có thần lực, khi ngửi thấy, con người chỉ cảm thấy một niềm sung sướng, thoải mái, giống như đang bước trên mây, lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, không còn vướng bận, sầu lo.
Hoa nở nhanh, tàn lụi nhanh.
Những đóa hoa trắng muốt lần lượt héo úa.
Những cánh hoa rơi rụng đầy đất, trông xa như tuyết trắng.
Cánh hoa trắng rơi đầy trên người Nghệ Bạc.
Trên mái tóc, bả vai trần, thậm chí cả đôi chân vừa mọc lại cũng đầy hoa.
Sắc mặt Thần trắng bệnh, gần như hòa cùng với những cánh hoa bên cạnh.
Nếu không có sóng mũi thẳng tắp, một đôi môi có chút huyết sắc cùng với hàng mi đen dài, Chu Khiêm gần như không thể nhìn ra được Thần ở giữa biển hoa.
Hàng ngàn đóa hoa héo tàn, thay vào đó là những thức quả bắt đầu kết trái.
Trái quả căng mọng, có màu đỏ tươi thuần khiết.
—— đó là quả táo.
Vườn Địa đàng Apple, cuối cùng cũng có táo.
…
Giọng nói của thần nữ bỗng nhiên vang lên từ xa, dường như vang vọng từ mây bay trên trời cao.
“Đau khổ cũng là một cách để Thần có thể cảm nhận được thế gian.”
“Sau khi Thần đến vùng đất này, Thần đã cảm nhận những vui sướng, đau thương, khát vọng, ghen ghét,… của nhân loại. Bây giờ Ngài đã cảm nhận được đau khổ, cũng đã hiểu một cách toàn diện về tình cảm của nhân loại nơi đây.”
“Bây giờ nghi thức Thần chịu đau khổ đã chấm dứt. Các tín đồ không thể thương tổn Thần.”
“Thân thể của Thần suy yếu, cần về với đất cũ để chữa trị.”
“Cổng lớn Vườn Địa đàng Apple sẽ mở ra trong vòng một giờ nữa, đến lúc đó, các ngươi muốn rời đi có thể rời đi.”
Theo thông báo của thần nữ, Nghệ Đậu nằm trên cây đại thụ ở phía xa nhắm hai mắt lại.
Hai thần nữ cúi đầu nhìn thấy Thần, rồi lại nhìn như bưng miệng cười, sau đó nhìn về phía nhóm tín đồ, tiếp tục kẻ xướng người họa nói.
“Táo của Vườn Địa đàng được sinh ra từ đau khổ và máu thịt của Thần. Thần dùng, sức mạnh sẽ tăng lên; người dùng, có thể thành Thần, có được sức mạnh của Thần.”
“Muốn thành Thần, hãy cố gắng ăn táo.”
Phần lớn các tín đồ vẫn còn chìm trong sự khoái cảm khi đứng trên Thần, những lời này của thần nữ đã khiến sự hưng phấn của họ được châm thêm một mồi lửa.
Trong một thoáng, các tín đồ nhao nhao.
“Thật ư? Chúng tôi cũng có thể trở thành thần?!”
“Chỉ cần ăn táo thôi?”
“Chúng tôi có sức mạnh của thần thì chẳng phải là có thể thực hiện được ước mơ của mình rồi sao?”
Thần nữ bắt đầu trả lời các vấn đề của tín đồ.
“Đương nhiên là có thể.”
“Đừng nói chi người, kể cả động vật cũng có thể.”
“Thật ra cả hai chúng ta đều là động vật, nhờ ăn táo nên mới có sức mạnh của thần!”
Một thần nữ bỗng hóa thành thỏ, nhảy nhót lên một cành cây, sau đó chạy vào rừng sâu.
Một thần nữ khác thình lình hóa thành rắn, há miệng thè lưỡi xì xì với nhóm tín đồ, mặt rắn thon dài đầy vẻ âm tà, dường như muốn hù dọa phàm nhân.
Sau đó, con rắn thu lưỡi lại, bò trườn vòng quanh cành cây, sau đó cũng biến mất.
Hai thần nữ đều biến mất, bốn người chơi đều nhận được thông báo từ hệ thống.
【 Người chơi mở nhiệm vụ chính: Thoát khỏi Vườn Địa đàng Apple. 】
【 Lưu ý: Người chơi có thể nhận được sức mạnh của thần sau khi ăn táo, nhưng trong thời gian đầu sẽ mất đi thần trí. 】
Cao Sơn là người đặt ra nghi vấn đầu tiên: “Có ý gì? Chúng ta cũng có thể ăn táo? Có nên ăn không?”
Chu Khiêm rời mắt khỏi hệ thống giao diện, nhìn về phía những tín đồ.
Nghe nói ăn táo có thể thành thần nên bọn họ đều lộ ra vẻ khát cầu tham lam.
“Bây giờ thứ chúng ta nên suy xét không phải là chúng ta có nên ăn táo hay không mà sau khi ăn táo, chúng ta sẽ gặp điều gì.”
Chu Khiêm nói: “Từ thông báo của hệ thống cộng thêm lời nhắc của thần nữ, không quá khó để phỏng đoán hướng phát triển tiếp theo —— tín đồ muốn thành thần thì ăn táo, sau đó mất thần trí, bắt đầu tấn công người chơi. Sau một giờ, cổng lớn của Vườn Địa đàng Apple mới có thể mở ra. Mà trước đó, chúng ta chính là cá ở trong chậu.’
“Các tín đồ hiện tại đều đang ở cấp E. Mọi người cảm thấy… sau khi thành thần, cấp bậc của bọn họ sẽ là bao nhiêu?”
“Một tín đồ rơi xuống hồ đã chết, bây giờ còn 19 người. Dù bọn họ chỉ cấp E thôi, nhưng 4 chọi 19, chúng ta cũng khó thắng được! Nếu bọn họ thành thần, chúng ta càng xong đời!” Vân Tưởng Dung nhíu chặt mày: “Nhiều táo như vậy, cũng quá nhiều người… Chúng ta làm sao mà ngăn họ ăn táo được? Chúng ta gặp phiền phức lớn rồi!”
Một tiếng “Keng” vang lên, là tiếng lưỡi kiếm sắc bén thoát khỏi vỏ.
Chu Khiêm ngẩng đầu, thấy Tề Lưu Hành lấy một thanh kiếm dài phát sáng từ trong túi hành lý ra.
Thuần thục giơ cao kiếm, thân thể gầy gò của Tề Lưu Hành cũng thẳng tắp như một thân kiếm.
Người này vốn không phải người nói nhiều, thiếu niên giơ kiếm lên, đi về trước vài bước: “Cần phải ngăn bọn họ ăn táo. Bây giờ bọn họ vẫn còn là 19 người bình thường. Một khi ăn táo thì… Chúng ta không thể đối phó được, sẽ chết ngay tại đây!”
“Khoan đã ——” là Chu Khiêm lên tiếng. Anh bất ngờ gọi Tề Lưu Hành.
“Làm sao nữa?” Tề Lưu Hành nhíu mày liếc nhìn, ánh mắt hiển nhiên trào phúng khinh thường: “Dưới tình huống như thế này, anh có nói đến trí thông minh cũng vô dụng. Anh chỉ là một tên cấp F có sức chiến đấu bằng 5, còn tệ hại hơn cả cọng bún thiu, muốn nói gì thì cứ trốn sau lưng tôi đi.”
“Tôi không nói chúng ta phải trốn đi, mà muốn chỉ đạo mọi người một chút.” Đối diện với những đồng đội như lâm phải đại dịch, Chu Khiêm thong dong, nhàn nhã: “Chúng ta không cần ngăn họ ăn táo, ngược lại, cứ để cho họ ăn.”
“Anh có ý gì?” Tề Lưu Hành hiển nhiên cho rằng Chu Khiêm điên rồi.