Chương 7: Vườn Địa đàng Apple (7)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Trong nhà cây.
Người đầu tiên gọi cho Chu Khiêm là Đổng Tường.
Cuộc gọi được nhận, Đổng Tường tái mét mặt mày chất vấn: “Mày con mẹ nó có ý gì?! Mày muốn giết tao đúng không? Tao chưa từng gặp ai lại kinh tởm như mày!”
Đổng Tường điên tiết, Chu Khiêm bình tĩnh đáp: “Thứ nhất, xin hãy chú ý từ ngữ nói, bây giờ là anh đang cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin anh. Thứ hai, tôi không nhất định phải giết chết anh, tôi là một người có lý trí, nguyên tắc của tôi là đạt được lợi ích lớn nhất ——”
“Nếu anh trả lại hai viên thuốc【 Đại Lang, tới giờ uống thuốc rồi 】cho tôi, cũng như cung cấp thêm tiền vàng hoặc đạo cụ, tôi có thể suy xét cho anh thêm nhiều điểm.”
…
Sau 10 phút ngắn ngủi.
Chu Khiêm đều hoàn thành giao dịch với từng người.
Thuốc Đại Lang của anh đều bị hai người Đổng, Tề lấy mất bây giờ đã về lại trong tay.
Không chỉ như vậy, anh còn thành công kiếm được thêm 2500 đồng tiền vàng và nhiều đạo cụ quý hiếm khác.
Mở giao diện hệ thống ra kiểm kê lại đạo cụ, Chu Khiêm bỗng nhận thêm yêu cầu trò chuyện.
Ngẩng đầu nhìn, là Cao Sơn gọi đến.
Anh suy tư nhíu mày, cũng nhận cuộc gọi: “Sao vậy?”
Cao Sơn là một người thẳng thắn, không hề che giấu sự tức giận: “Anh đã lấy hết tiền và đạo cụ của mọi người rồi đúng không? Ai cũng hối lộ anh cả, nhưng rốt cuộc thì anh sẽ giúp ai?!”
Anh nhìn Cao Sơn, ánh mắt hơi lóe lên, đột nhiên hỏi: “Cậu yêu Dung Dung của cậu đến bao nhiêu?”
Cao Sơn không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt hoảng loạn, sau đó cảnh giác trừng mắt với Chu Khiêm: “Rốt cuộc anh muốn gì?! Lời của anh lúc trước… Đừng nói là, là thật?”
“Lúc trước tôi nói gì cơ?”
Chu Khiêm bày vẻ vô tội, sau đó mỉm cười: “À, ý cậu là trước khi vào nhà cây, tôi nói với riêng mình cậu rằng —— “Cậu thật hợp gu tôi, tôi muốn đè cậu” ấy à?”
Trước màn hình điện thoại.
Vu Hiền, Chúc Cường “đm” cùng một lúc.
— Gay ở ngay đây ư?
“Cậu Cao Sơn hiểu lầm tôi rồi.” Chu Khiêm thành khẩn xua xua tay: “Tôi có thể thấy rõ cậu vô cùng yêu thương bạn gái mình. Tôi cố ý nói như vậy chỉ để khiến cậu phản cảm, nếu cậu đánh tôi luôn càng tốt.”
“Quả nhiên là cậu ra tay với tôi, khi đó cậu cũng giúp tôi thành công lừa gạt được hai người Đổng Tường và Tề Lưu Hành, khiến bọn họ nghĩ rằng tôi thực sự có cách châm ngòi ly gián cậu và Dung Dung của cậu. Đều là chiến thuật cả, cậu đừng quá để ý.”
Cao Sơn: “…”
“Gây phiền phức cho cậu và Dung Dung của cậu rồi, tôi thành tâm xin lỗi cậu và thành tâm xin lỗi cô ấy.”
“…”
“Tôi biết cậu là trai thẳng.”
“Vô nghĩa!”
“Tuy tôi cũng không quá thẳng ——”
“…”
“Nhưng cậu yên tâm, cậu không phải gu của tôi đâu.”
“…”
“Nhưng đúng là tôi hơi tò mò ——”
Câu chuyện tiếp tục, đôi mắt của Chu Khiêm bỗng không che giấu ác ý, hỏi: “Nếu tôi quyết định giữa cậu và Vân Tưởng Dung sẽ có một người chết… Thì cậu hy vọng người còn lại là ai?”
Chu Khiêm đã từng ăn lỗ nặng, thậm chí còn bị cha bán đứng.
Anh rất khó tin rằng trên đời này có một người nào đó thật sự tốt.
Câu “Nhân chi sơ tính bổn ác” vốn đã khắc sâu vào tận cốt tủy của anh từ lâu.
Dùng mạng sống để trêu đùa một đôi tình nhân, Chu Khiêm không cần suy nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của Cao Sơn khi cầu xin mình ——
Biểu hiện của cậu ta sẽ đau đớn, khổ sở, nhưng cậu ấy sẽ không nghĩ cho tình yêu của mình.
Con người mà, là một giống loài ích kỷ.
Cậu ta chắc chắn sẽ đẩy bạn gái mình vào chỗ chết.
Nhưng phản ứng của Cao Sơn lại vượt ngoài tầm dự đoán.
Cậu gần như không hề do dự mà đáp: “Tôi nguyện ý chết vì Dung Dung.”
Chu Khiêm sửng sốt: “Cậu nói gì?”
Cao Sơn nói: “Tôi nói tôi nguyện ý chết vì Dung Dung. Xin anh hãy cho Dung Dung nhiều điểm một chút, anh có thể cho tôi 0 điểm, tôi không sao. Chu Khiêm, tôi không quen biết anh, nhưng tôi cảm thấy anh… Anh là một người rất tồi tệ.”
Chu Khiêm gần như bật cười.
Người thanh niên thành thật này dù tức giận cũng không mắng chửi người khác, khi quá phẫn nộ chỉ có thể nói được một câu “anh là một người rất tồi tệ”.
Nhưng nhìn biểu tình của Cao Sơn, Chu Khiêm lại không biết vì sao bỗng nhiên không thể cười nổi.
“Tôi không thể nghĩ ra, vì sao lại có loại người giống như anh. Anh hưởng thụ cảm giác.. khi lấy sinh mạng của người khác đùa bỡn trong tay mình? Thôi quên đi, mặc kệ anh… Nếu tôi chết mà có thể khiến anh vui vẻ hơn thì anh cứ vui đi. Chỉ cần anh tha cho Dung Dung là được.”
“Cứ tùy tiện giao nộp mạng sống của mình như vậy? Tôi có nên nói cậu là đồ ngu không?”
Chu Khiêm nhíu mày nhìn đối phương, phát hiện trên màn hình lại xuất hiện thêm một cuộc gọi đến.
Nhìn qua người gọi, ý cười của Chu Khiêm ngày càng sâu, cảm thấy thật thú vị.
“Người đang gọi điện cho tôi là Dung Dung của cậu. Cậu có muốn biết… Nếu tôi cũng hỏi cô ấy vấn đề tương tự, cô ấy sẽ trả lời như thế nào không?”
“Nói thật… Tôi không biết.” Cao Sơn khàn khàn đáp: “Tôi cũng không muốn biết. Dung Dung thông minh hơn tôi. Thật ra tôi hy vọng rằng em ấy sẽ chọn chính mình. Dù sao đi nữa, tôi chỉ muốn em ấy sống tiếp.”
Nghe đến đây, Chu Khiêm suy tư điều gì mà nhìn đối phương, ánh mắt cười như không cười, tựa như cảm thấy người này thật lạ kỳ.
“Loại người như anh sẽ không hiểu được đâu.”
Biểu tình của Cao Sơn chợt nghiêm khắc hơn, giọng nói cũng hàm chứa uy hiếp trước nay chưa từng có: “Anh nói được thì phải làm được! Giết tôi, được thôi. Nhưng anh không được làm hại Dung Dung. Nếu không, dù có thành quỷ tôi cũng sẽ không tha cho anh!”
Trong câu cuối cùng, Cao Sơn còn nghiến răng nghiến lợi nói.
Giọng điệu của thanh niên đặc biệt nghiêm túc.
Dường như nếu Chu Khiêm làm trái lời hứa, dù chỉ còn hồn phách thì cậu cũng sẽ không màng trở ngại, liều mạng từ âm ti địa phủ quay về trần gian, xâu xé Chu Khiêm thành mảnh nhỏ, báo thù cho Dung Dung.
Một lúc lâu sau, Chu Khiêm cười.
Nhìn Cao Sơn, anh than nhẹ một hơi, có vẻ trôi dạt về miền ký ức xa xăm.
Sau đó anh lầm bầm lầu bầu: “Có chút thú vị. Không ngờ tôi có thể gặp một người như thế này khi còn sống. Sống 22 năm qua, tôi chỉ gặp một người kỳ lạ giống như cậu.”
Khi Chu Khiêm nói lời này, biểu tình hoàn toàn khác với bình thường, thoạt nhìn như đã biến thành một người khác.
Người mà anh nói là ai?
Anh vào trò chơi này liệu có liên quan đến người kia hay không?
Anh muốn cứu người kia ư?
Có lẽ trong lòng của anh cũng không cay nghiệt như vẻ ngoài?
Nhưng Cao Sơn cũng không kịp phán đoán nhiều, cậu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với Chu Khiêm.
Chu Khiêm bắt đầu trò chuyện với Vân Tưởng Dung.
Đầu óc tối đen, Chu Khiêm hỏi cô vấn đề tương tự Cao Sơn.
Trái với một Cao Sơn thành thật, Vân Tưởng Dung hiển nhiên là một người vô cùng lý trí.
Cô nhìn chăm chú Chu Khiêm, bật cười: “Anh cảm thấy chuyện này rất thú vị đúng không? Chúng tôi phản bội nhau, còn anh ở giữa tận hưởng niềm vui nho nhỏ hi đùa giỡn tâm tư của người khác?
Chu Khiêm không trả lời, Vân Tưởng Dung nói tiếp: “Tôi đã cho anh đồng tiền vàng và đạo cụ để xin điểm, anh lại hành động ngang ngược không thể nói lý, đúng là có khả năng này thật.”
“Nhưng phân tích về mặt logic, tôi là vú em, anh Sơn là xe tăng. Tiếp theo anh sẽ cần chúng tôi. Như vậy thì tôi nắm chắc 80% anh sẽ không giết chết một trong hai chúng tôi làm gì.”
“Vậy cô cảm thấy tôi sẽ cho ai chết?” Chu Khiêm hỏi.
Vân Tưởng Dung đáp: “Đương nhiên là Đổng Tường. Anh ta bị thương nặng, tôi cũng không muốn lãng phí thanh kỹ năng của mình để trị liệu cho anh ta. Hơn nữa, anh ta chỉ có kỹ năng ăn trộm, không hữu dụng với nhiệm vụ. Giữ lại Tề Lưu Hành là sự lựa chọn sáng suốt hơn.”
Chu Khiêm không nói thêm gì nữa, anh cúp máy.
Thật ra anh nói chuyện riêng với hai người này cũng không xuất phát từ ác ý gì cả.
Anh chỉ muốn mượn cơ hội này để thử nghiệm nhân phẩm, tích cách và trình độ thông minh của họ.
Bây giờ anh đã có đáp án mình muốn.
Một phút sau.
Chu Khiêm nhận được cuộc gọi của Tề Lưu Hành.
Bắt máy, Chu Khiêm nghe thấy giọng nói chất vấn của Tề Lưu Hành: “Tôi và Đổng Tường, anh muốn giúp ai?”
Tề Lưu Hành chưa đến 18 tuổi, giọng nói đầy sự non nớt của thiếu niên.
Thiếu niên tự cho đó là hung hãn, nhưng thật ra Chu Khiêm chỉ nghe thấy giọng điệu hư trương thanh thế* mà thôi.
*Phô bày lực lượng một cách rầm rồ mà thực chất không có gì đáng kể.
Chu Khiêm cười đáp: “Cậu đã cho tôi thêm 1000 đồng tiền vàng. Tôi cho cậu điểm cao, không phải Đổng Tường.”
Tề Lưu Hành cười lạnh: “Đổng Tường còn một cuộc gọi nữa, chỉ sợ rằng anh cũng sẽ nói như thế với anh ta.”
“Vậy cậu sẽ lựa chọn như thế nào? Hai người cũng dùng tiền và đạo cụ để mua chuộc tôi, tôi lại đẩy một người khác vào chỗ chết.” Chu Khiêm nhàn nhãn, ung dung trả lời: “Trong mắt tôi, hai người đều là những kẻ dễ dàng phản bội nhau. Chà, thế thì tôi phải giữ lại người tốt hơn rồi. Nếu không thì sau khi ra khỏi nhà cây, có người tìm cơ hội tập kích tôi thì sao?”
Tề Lưu Hành đáp ngay: “Vừa tôi còn cho rằng anh đáng thương, trả lại anh 500 đồng vàng. Điều này chưa đủ để chứng minh nhân phẩm của tôi à? Tôi thật sự chỉ muốn bảo vệ mình, không muốn chiếm tiện nghi của anh!”
Chu Khiêm đăm chiêu một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy. Đúng là có chuyện này. Cậu không nói tôi gần như quên mất rồi.”
Tề Lưu Hành: “…”
Chợt Chu Khiêm lại nói: “Là như vậy thôi, không còn gì nữa. Tiếp tục thuyết phục tôi đi. Ví dụ như… Cậu biết bao nhiêu về Đổng Tường?”
Nghe thấy vậy, Tề Lưu Hành hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế sự tức giận đối với Chu Khiêm xuống, trả lời: “Đổi lại là người khác, gặp tình huống như anh ta thì tôi sẽ không phản bội. Nhưng Đổng Tường không giống vậy ——”
“Trong phó bản trước, tôi đã tận mắt nhìn thấy Đổng Tường muốn chiếm đạo cụ nên đã giết rất nhiều đồng đội. Thật ra anh ta cũng không phải người cứu tôi, tôi chỉ may mắn không bị trúng độc đến chết mà thôi. Anh ta làm như anh ta là ân nhân của tôi, muốn nói chuyện khách sáo với tôi để tôi không nghĩ anh ta là thủ phạm.”
“Tôi làm bộ như không biết gì cả, còn cảm ơn vì anh ta đã cứu mạng, tránh để anh ta nghi ngờ. Cho nên việc làm của tôi bây giờ không tính là phản bội mà tôi đang báo thù cho đồng đội của mình.”
“Được rồi.” Một lúc lâu sau, anh nhìn màn hình, khóe miệng cong lên: “Cậu đã thành công thuyết phục được tôi. Bây giờ chúng ta cùng tiễn Đổng Tường xuống địa ngục. Nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?” Tề Lưu Hành nhíu mày.
Chu Khiêm mỉm cười: “Cậu còn phải cho tôi thêm 1000 đồng vàng nữa. Tôi đã mở hệ thống giao dịch rồi, cảm phiền cậu vậy.”
Tề Lưu Hành: “…”
Chu Khiêm thành khẩn: “Sau khi hoàn thành phó bản, tiền vàng còn dư tôi sẽ trả lại.”
“Thật ra tôi không có tống tiền gì mọi người đâu. Chỉ để bảo đảm cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, số tiền này nên phân phối thế nào, nên mua đạo cụ gì, tôi quyết định sẽ tốt hơn.”
“Vì tôi lười lãng phí thời gian thuyết phục mọi người.”
Tề Lưu Hành: “…”
Thời gian thấm thoắt trôi.
Khi còn 3 phút cuối cùng, quãng thời gian này sắp đi đến hồi kết thúc, Chu Khiêm được như ý mà nhận cuộc gọi từ Đổng Tường.
Giọng điệu của Đổng Tường có gì đó không đúng.
Dựa vào màn hình, Chu Khiêm có thể thấy gương mặt toát mồ hôi hột vì sợ hãi của gã.
Mồ hôi thấm vào vết thương khiến cho gã đau run lên bần bật.
“Chu, Chu Khiêm, anh Khiêm, ngài Chu, anh muốn giết tôi đúng không?”
Đổng Tường gian nan nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi có một đạo cụ cực kỳ hiếm, tên là 【 Đồng hồ tích tắc 】, đừng vì cái tên này mà nhìn lầm nó! Nó có thể hồi sinh người chết!!! Tôi giao nó cho anh, anh đừng giết tôi, anh đừng giết tôi, tôi cầu xin anh cho tôi điểm! Đúng rồi, còn nữa, toàn bộ tiền tôi có, tôi sẽ cho anh hết. Cho anh hết! Anh làm ơn đừng cho tôi chết! Đừng!”
【 Đồng hồ tích tắc 】? Có thể hồi sinh?
Chà, là đạo cụ mà gã đã hại chết rất nhiều đồng đội mới có được? Như vậy xem ra, đạo cụ có công dụng lớn thì đồng thời có điều kiện sử dụng đặc biệt khó. Ví dụ như đạo cụ này chỉ có thể dùng để cứu người khác, không thể dùng để tự cứu mình. Nếu không thì bây giờ Đổng Tường cũng không cần sợ hãi thành như vậy.
Chu Khiêm gật đầu: “Được thôi, anh giao【 Đồng hồ tích tắc 】cho tôi đi.”
“Người như cậu… Tôi hoàn toàn không thể dễ dàng tin được!” Đổng Tường cắn răng nói.
Cách một màn hình, đôi mắt gã gần như xám xịt.
“Chu Khiêm, mở hệ thống giao dịch đi, chúng ta yết giá rõ ràng, kiểm tra hành vi của nhau. Cậu cho tôi điểm, tôi cho cậu đồng hồ tích tắc, một tay giao tiền, một tay giao hàng! Có hệ thống giám sát thì tôi mới yên tâm!”
“Được, có hệ thống giao dịch xác nhận đúng là tốt hơn. Chỉ có điều ——”
Chu Khiêm hình như nhận ra điều gì mà gật gật đầu, anh híp mắt, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm nhìn về phía Đổng Tường: “Tôi bỗng nhiên vừa không muốn tiền, cũng không muốn đồng hồ tích tắc nữa. Tôi chỉ muốn anh chết.”
“Mày ——!!! Tao giết chết mày!!!!”
Đổng Tường lập tức gào lên, qua chiếc loa nhỏ, thanh âm của gã gần như vang vọng khắp ngôi nhà cây của Chu Khiêm.
Qua màn hình tinh thể lỏng, Chu khiêm có thể thấy gã trừng mắt với mình, tròng trắng mắt đầy tơ máu, khóe mắt đã muốn nứt ra.
Đổng Tường nhịn không nổi nữa, gã bỗng đứng phắt dậy, trực tiếp đấm một quyền vào mặt Chu Khiêm —— hiển nhiên, trên thực tế gã chỉ đấm vào màn hình.
Trong nháy mắt khi gã đập nát màn hình, gương mặt của Chu Khiêm cũng tan tành thành từng mảnh nhỏ. Đổng Tường trơ mắt nhìn, gương mặt thiên sứ trắng nõn, ngũ quan tinh tế vỡ vụn thành hằng hà vô số mảnh vỡ, nhưng ánh mắt thiên sứ lại nồng đậm sát ý, lẫn vào cùng những mảnh kim loại.
Cuối cùng, Đổng Tường nghe thấy giọng nói trầm khàn, bình tĩnh như vọng về từ địa ngục: “Mày đi chết đi, Đổng Tường!”
…
10 giờ tối.
Những người chơi dưới sự chỉ dẫn của thần nữ đã tụ tập bên hồ cùng với những tín đồ còn lại.
Tiếng chuông reo vang mười lần giữa hư không, một thần nữ túm lấy hai tay của Đổng Tưởng, một người khác kéo hai chân gã, bay về phía bên trên mặt hồ, dừng lại giữa không trung.
Đổng Tường đã sớm lâm vào trạng thái hôn mê, không còn biết gì về những chuyện xảy ra xung quanh. Cách đây không lâu, sau khi trò chơi chấm điểm ở nhà cây kết thúc, thần nữ đã tuyên bố đáp án cuối cùng.
— Đổng Tường có số điểm thấp nhất, gã chỉ có 0 điểm.
Đáp án được tuyên bố, hai thần nữ mim cười vươn tay về phía Đổng Tường, giống như đang mời gọi hắn vào trong trò chơi. “Đi thôi, ngươi đã lừa gạt Thần. Chúng ta sẽ xử tử ngươi trước mặt Thần!”
“Cút!” Đổng Tường bất ngờ rút ra một cây roi: “Chết cùng nhau đi!”
Hai thần nữ than nhẹ một hơi, thương hại nhìn gã.
“Phàm nhân thấp kém, sao lại muốn giết thần?”
“Đúng vậy, chị gái, tên này đáng thương, và ngu xuẩn quá!”
Thấy thần nữ có vẻ muốn xuất đại chiêu, Đổng Tường liền quỳ gối xuống: “Thần tiên tỷ tỷ, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi… Tôi nguyện ý nhận lấy cái chết. Chỉ là trước khi chết, cho tôi nói câu cuối cùng với bạn mình được không?”
Đổng Tường quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu về phía hai thần nữ, máu loãng lẫn với mồ hôi nhỏ giọt trên mặt đất, đầu gối của gã cũng lấm lem đất, loan máu và mồ hôi xuống nền đất.
Còn nghĩ rằng gã bị ép đến điên.
Bây giờ lại có chủ ý gì khác?
Chu Khiêm nhàn nhạt liếc Đổng Tường một cái, chợt thấy hai thần nữ đáp ứng yêu cầu của gã.
Vì vậy Đổng Tường lấy một đạo cụ từ túi hành lý.
Không khó đoán, chính là【 Đồng hồ tích tắc 】.
Chẳng lẽ gã muốn dùng đạo cụ này để cứu mình một mạng?
Sử dụng đạo cụ hiếm như vậy, còn quỳ gối trên mặt đất van xin, Đổng Tường dùng hai đầu gối di chuyển về phía Tề Lưu Hành, túm lấy ống quần cậu: “Em trai, tôi chỉ có thể dựa vào cậu thôi. Đạo cụ này có thể hồi sinh lại đồng đội. Sử dụng nó, nó có thể trái tim tôi đập lại. Cậu sẽ cứu tôi, đúng không?”
“Phó, phó bản trước, tôi đã cứu cậu rồi! Cậu nhất định, nhất định phải cứu tôi, đúng không!”
Tề Lưu Hành hơi mím môi, sau đó ngẩng đầu theo bản năng, nhìn về phía Chu Khiêm cách đó không xa.
Người biết nội tình phía sau chỉ có Chu Khiêm.
Chu Khiêm mỉm cười, như suy tư gì mà đối diện với ánh mắt của thiếu niên.
Tề Lưu Hành là một cậu bé non nớt, không có kỹ thuật biểu diễn. Giả bộ vô tri, không quan tâm thì cậu có thể làm, nhưng muốn cậu diễn nét mặt khó hơn thì quả thực là một thách thức lớn.
Tề Lưu Hành hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc nói với Đổng Tường: “Được. Tôi sẽ cứu anh.”
Biểu tình của cậu rõ ràng chỉ là đáp cho có lệ.
Đổng Tường ngay lập tức nhìn ra.
Trong nháy m ắt, Đổng Tường gần như mất đi lý trí, vì tia hy vọng cuối cùng của gã đã không còn.
Dưới thân gã xuất hiện một vũng chất lỏng.
Đây là phản xạ tự nhiên của cơ thể khi sợ hãi tột độ.
Nhóm thần nữ đoan trang không thể chịu đựng được, nhanh chóng sử dụng linh lực khiến Đổng Tường hôn mê bất tỉnh.
Một thần nữ thao tác linh lực lôi Đổng Tường đi: “Dơ bẩn, làm bẩn cả Vườn Địa đàng. Ta sẽ dẫn tên này đi thay quần áo, chị, chị dẫn những tín đồ còn lại tham gia đại điển đi.”
Thần nữ còn lại gật đầu, dẫn bốn người chơi đi về bên hồ, chờ cho đến bây giờ.
24 tín đồ xếp thành ba hàng.
Chu Khiêm đứng ở trong góc của hàng cuối cùng.
Phía trước anh là những mái đầu đen thui của hàng người đang xếp hàng và Đổng Tường lơ lửng trên mặt hồ.
Xa hơn một chút là Thần Nghệ Bạc đang nhắm mắt.
Không biết đã qua bao lâu, gió trong cung điện chợt ngừng lại.
Bóng cây lặng im bất động, gương mặt của Thần Nghệ Bạc cuối cùng cũng hiện rõ ra trước mặt mọi người.
Sau khi tiếng chuông cuối cùng kết thúc, Thần mở mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Khiêm: Ngoài miệng thì nói người ta kỳ lạ nhưng trong lòng lại bí mật chọc ghẹo chồng*.
*炫夫 (huyễn phu): huyễn (rực rỡ, lóa mắt) + phu (chồng) >> huyễn phu: người chồng lóa mắt? Mình không hiểu rõ từ này nên xin ghi chú lại ở đây