Chương 6: Vườn Địa đàng Apple (6)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Trong nhà cây, qua cuộc gọi video, Chu Khiêm tận mắt nhìn thấy Vân Tưởng Dung, Cao Sơn điền tờ giấy bỏ phiếu.
Hai người viết “Đồng ý” trên hai tờ giấy khác nhau.
Sau khi nhìn thấy cả hai đều bỏ giấy vào trong rương đen, Chu Khiêm hài lòng kết thúc cuộc gọi.
Nhà cây khôi phục yên tĩnh.
Sau đó Chu Khiêm lại lấy ra một tờ giấy khác, viết lại năm cái tên và năm số điểm.
Chính là ——
[ Cao Sơn: 0 điểm ], [ Vân Tưởng Dung: 10 điểm ];
[ Đổng Tường: 30 điểm ], [ Tề Lưu Hành: 30 điểm ];
Cuối cùng, [ Chu Khiêm: 30 điểm ].
Ngay sau đó, Chu Khiêm nhấn nút trên màn hình, trên màn hình xuất hiện chân dung của Tề Lưu Hành.
Nhưng anh không nói chuyện một mình với Tề Lưu Hành mà anh tiếp tục gọi cho Đổng Tường, một lần nói chuyện cả ba người.
Song cuộc gọi của Chu Khiêm không được chấp nhận ngay.
Có lẽ là hai người họ đang nói chuyện riêng.
Anh chờ 5 phút, cuộc gọi mới được chấp nhận.
Khi nhìn thấy hai người khác cùng xuất hiện trên màn hình, họ cũng giống như đôi tình nhân, gương mặt vô cùng kinh ngạc.
— Bọn họ nghĩ rằng Chu Khiêm muốn nói chuyện riêng với từng người, châm ngòi ly gián phản bội, ai ngờ Chu Khiêm lại gọi cùng hai người cùng một lúc.
Sự kinh ngạc của họ trên màn hình dường như được phóng đại.
Chu Khiêm vẫn duy trì nụ cười giả tạo tiêu chuẩn, vẫy tay với cả hai người, sau đó giơ tờ giấy trong tay lên.
“… Những lời tôi vừa nói, cả hai người đều nghe rõ chưa? Tôi đều cho hai người 30 điểm. Hai người đều xếp thứ nhất, người thấp nhất là Cao Sơn. Tôi sẽ loại cậu ta.”
Trước màn hình điện thoại.
Chúc Cường, Vu Hiền nhịn không được mà liên tục chửi thề.
“Là sao? Tôi không hiểu? Anh Khiêm vừa rồi cũng gọi video với đôi tình nhân, không phải đã an bài ổn thỏa rồi ư? Anh ấy diễn thêm trò này làm gì? Thách đố đồng đội?”
“Tôi không biết, không hiểu, không đúng chút nào. Thần nữ nói rằng khi bỏ giấy chấm điểm vào rương đen thì rương sẽ hoàn toàn bị khóa lại. Đây cũng là lý do mà đôi tình nhân lựa chọn tin tưởng anh Khiêm mà.”
“Đúng vậy. Anh Khiêm đã bỏ giấy và, rương đen cũng đã khóa lại! Vậy sao anh ấy có thể lừa gạt hai người Đổng Tề được? Anh ấy không có phép thuật!”
Trong trò chơi, Chu Khiêm không biết có người nhìn thấy mình, cũng không biết việc mình có hoàn thành được nhiệm vụ lại liên quan mật thiết đến việc người nọ có nhận được 1 triệu đồng hay không.
Chu Khiêm giơ tờ giấy mỏng lên, thương lượng với hai người qua màn hình.
Đổng Tường bị Lý Đại Phú đánh đến sưng mặt sưng mày, hoàn toàn hận Chu Khiêm đến tận xương tủy.
Ngay câu đầu tiên, gã đã bảo Chu Khiêm “Cút”.
“Mày chết đi Chu Khiêm! Tao mặc kệ mày chơi trò gì, mày thích cho người nào điểm cao hay điểm thấp tao cũng đéo quan tâm! Tiểu Tề, hai chúng ta đừng tin lời nó, cứ bỏ phiếu chống đi!”
“Lát nữa tao cũng sẽ dặn dò đôi tình nhân kia! Nói cho họ biết tuyệt đối không thể tin tên Chu Khiêm này! Vết thương trên mặt tôi là minh chứng tốt nhất! Tóm lại, chúng ta không được để thua.”
Chu Khiêm giơ tờ giấy trong tay, bình tĩnh hỏi: “Thật à? Thật sự không muốn tôi cung cấp tin tình báo ư?”
Đổng Tường còn muốn nói thêm, Tề Lưu Hành luôn giữ im lặng chợt mở miệng: “Vì sao anh… lại xuống tay với Cao Sơn? Chuyện này cũng quá kỳ quái…”
Chu Khiêm đáp: “Tôi không biết tình huống của hai người là như thế nào. Nhưng tôi là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn. Vân Tưởng Dung cũng thế. Tôi nói thẳng, tôi và cô ấy cắm sừng Cao Sơn.”
Tề Lưu Hành: “…”
Đổng Tường cũng sửng sốt, sau đó cay nghiệt phát ra tiếng cười lạnh.
Chu Khiêm nói tiếp: “Trước khi vào nhà cây, không phải hai người cũng nhìn thấy rồi ư? Tôi có nói vài lời với Cao Sơn, sau đó cậu ấy biến sắc, muốn đánh tôi. Thật ra tôi chỉ nói thật với cậu ấy thôi.”
Trước màn hình điện thoại, tam quan của Vu Hiền và Chúc Cường đều đã vỡ nát.
Vu Hiền: “Không thể nào, anh Khiêm không thể nào nói như vậy với Cao Sơn được!”
Chúc Cường: “Chắc là không phải đâu… Không, chắc chắn là không phải! Vừa rồi ba người họ nói chuyện rất bình thường mà.”
“Nhưng anh Khiêm muốn lừa Kiếm Thần phản bội Đổng Tường.”
“Đúng vậy. Nhưng mà không biết anh Khiêm đã nói gì, lại khiến Cao Sơn muốn đấm anh ấy ngay tại chỗ, nhưng lại không đến mức cùng cậu ta kết thù kết oán…”
Trong trò chơi.
Tiếp tục thêu dệt một câu chuyện tình yêu “drama cẩu huyết”, Chu Khiêm nói: “Mọi chuyện là như vậy. Cao Sơn biết Vân Tưởng Dung cắm sừng cậu ta. Mà Vân Tưởng Dung thấy cậu ấy muốn đánh tôi thì đương nhiên biết tôi nói gì, với góc độ của cô ấy, Cao Sơn cũng sẽ phản bội cô… Nhưng tôi là một người sợ phiền toái.”
“Tôi sẽ cho hai người mỗi người 20 điểm, hai người xếp hạng bằng nhau. Vậy thì việc bỏ phiếu sẽ thể hiện xem hai người có phản bội nhau hay không. Nhưng phải tìm hai người họ nói thì chi bằng tôi dứt khoát loại Cao Sơn ngay.”
Nói đến đây, anh nhìn Đổng Tường, gương mặt bày tỏ sự bất lực: “Anh Đổng, tôi biết hôm nay chúng ta xảy ra chuyện không vui. Nhưng bình tĩnh mà xem xét lại, nếu không phải do anh trộm thư mời của tôi trước, những chuyện tiếp theo cũng không xảy ra, đúng không?”
“Lý Đại Phú bị tôi giết chết. Anh cũng đã thấy rõ. Đó là nhiệm vụ chi nhánh của tôi. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi đương nhiên có được tin tình báo đặc thù. Cẩn thận ngẫm lại, giết chết Lý Đại Phú thì anh mới là người có công đầu. Anh thật sự cam tâm lỡ mất tin tình bá này ư?”
Bất đắc dĩ cười cười, Chu Khiêm chân thành nói: “Anh Đổng à, anh là một người cấp E, còn có sự giúp đỡ của Kiếm Thần cấp D. Tôi mới chỉ cấp F, còn chẳng có kỹ năng. Nếu anh muốn giết chết tôi, chẳng lẽ không phải còn có hơn ngàn cách khác à? Bỏ qua tin tình báo, giết chết tôi ở đây, anh cam tâm ư?”
Hai người trên màn hình trầm mặc hồi lâu.
Sau đó, Tề Lưu Hành là người thả lỏng đầu tiên.
“Đúng không? Hai người chúng tôi không thua được, còn có thêm tin tình báo, huống chi… Anh cũng không lừa bịp tống tiền. Nhưng chẳng qua ——”
Nhìn về phía Chu Khiêm, Tề Lưu Hành nói: “Mở hệ thống giao dịch, chúng ta sẽ giao dịch qua hệ thống, tôi muốn bảo đảm anh sẽ bỏ tờ giấy chấm điểm vào rương…”
Tề Lưu Hành còn chưa nói xong, Chu Khiêm đã bỏ tờ giấy vào trong rương đen.
Nhìn một màn này, Chúc Cường và Vu Hiền đều chấn kinh.
Vu Hiền: “Tôi con mẹ nó quá choáng váng. Anh Khiêm thực sự biết làm ảo thuật à?”
Chúc Cường: “Tôi mơ mơ hồ hồ nhìn thấy được cái gì đó…”
Trong trò chơi, Chu Khiêm mở hệ thống giao diện, nói với hai người kia: “Tôi đã bỏ giấy chấm điểm vào trước sự chứng kiến của hai người, rương cũng đã khóa lại. Đây là thành ý của tôi. Bây giờ đến phiên hai người bỏ phiếu thuận giúp tôi. Chỉ cần hai người đều cho tôi phiếu thuận thì tôi sẽ cung cấp thông tin tình báo.”
Nhưng Đổng Tường cũng không đáp ứng Chu Khiêm ngay.
Gã nhếch miệng cười, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang âm hiểm.
“Được thôi, Chu Khiêm. Tao có thể cho mày phiếu thuận. Nhưng mà, chỉ là tin tình báo thôi thì không đủ.”
“Mày là dân mới thì sẽ có 300 đồng tiền vàng đúng không? Mày cho tao và Tề Lưu Hành mỗi người 150 đồng. Và, mày có được đạo cụ gì nữa thì giao hết ra đây! Chúng ta sẽ giao dịch qua hệ thống giao dịch.”
Nghe xong, Chu Khiêm lộ vẻ lo lắng, không vui, do dự, sau đó anh nhíu mày nói: “Tôi không có đủ 300 đồng vàng, chỉ có 295, có thể cho hai người. Nhưng đạo cụ…”
Thấy Chu Khiêm lúng túng, Đổng Tường cuối cùng cười to, biểu tình sung sướng.
Ánh mắt của gã đầy ngoan độc: “Giết Lý Đại Phú không phải là nhiệm vụ dễ với mày. Mày chắc chắn đã nhận được đạo cụ hiếm! Giao đạo cụ ra đây! Nếu không thì không cần nói gì nữa!”
“Chu Khiêm, bây giờ đang cầu xin bọn tao! Vậy thì mày phải làm cho giống chứ! Sao mà trông đoan chính, thanh cao thế hả?! Không phải mày vừa nói mày là người làm chủ trong trò chơi này à? Đâu nào? Bây giờ thì quỳ xuống van xin đi, ha ha ha…”
Sau đó, Chu Khiêm gần như van xin bằng mọi cách qua màn hình, nói đơn giản thì anh là một người mới cấp F, vất vả mới tìm được một đạo cụ, sống không hề dễ dàng, vân vân.
Nhưng đúng như Đổng Tường nói, bây giờ người bị động là Chu Khiêm.
Anh là một con cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Cuối cùng Chu Khiêm phải bất đắc dĩ chấp nhận mất 295 đồng vàng và toàn bộ đạo cụ【 Đại Lang, tới giờ uống thuốc rồi 】.
Trên người anh không còn một xu, không còn một đạo cụ, thậm chí hay kỹ năng gì.
Nhìn bộ dạng hiện tại của anh khiến Đổng Tường vô cùng đắc ý.
— Dù có vượt qua được trò chơi chấm điểm nho nhỏ, Chu Khiêm chẳng có kỹ năng, không có tiền, không có đạo cụ, chỉ là một người chơi cấp F yếu ớt, làm sao mà có thể sống sót vượt qua phó bản?
Hệ thống giao dịch có chức năng giao dịch trực tiếp thông qua túi hành lý của người chơi.
Hai người Đổng, Tề nhanh chóng nhận được thông báo nhận được tiền và đạo cụ.
Đương nhiên, khi nhìn thấy tên viên thuốc, hai người họ đều co giật cơ mặt.
Nhưng cuối cùng họ vẫn thống khoái nhận ba viên thuốc.
Tề Lưu Hành đưa cho Đổng Tường hai viên: “Tên thuốc có hơi quái nhưng ít nhưng cũng hữu dụng, có thể hạn chế hành động của NPC. Tôi có tính công kích cao, anh thì không. Anh lấy hai viên đi, tôi lấy một viên là được rồi.”
“Vậy thì cậu lấy hết tiền đi!” Đổng Tường hào phóng, gửi hết đồng vàng cho Tề Lưu Hành.
Đây là giao dịch lời nhất của hai người họ.
Chu Khiêm không còn gì trong tay.
Thứ duy nhất anh nhận được là hai lá phiếu đồng ý.
Nhưng một lát sau, giao diện hệ thống của Chu Khiêm lại nhận được thông báo.
Nâng cổ tay trái, mở thông báo, thế mà lại là Tề Lưu Hành giao dịch cho anh 500 đồng vàng, còn gửi thêm một câu: “Tôi là người không thích bắt chẹt người khác. Thật ra tôi chỉ muốn bảo đảm mình không bị loại là được. Đây là tiền dành cho anh. Phần còn dư xem như là tiền tôi mua đạo cụ của anh.”
Đọc xong, Chu Khiêm cũng không nói thêm gì.
Nhìn qua video trò chuyện, anh nhìn Tề Lưu Hành và Đổng Tường bỏ phiếu vào rương đen, thở phào một hơi, nói lời cảm ơn rồi cúp máy.
Kết thúc cuộc gọi, Chu Khiêm cúi đầu, nở một nụ cười không ai nhìn thấy.
Sau đó, anh quay về vẻ lạnh lùng ngày thường, chỉ có đôi mắt tỏa sáng.
Một thời gian dài tiếp theo vẫn chưa xảy ra thêm việc gì.
Thời gian chầm chậm trôi, 10 phút sau, thanh âm của thần nữ vang lên bên tai của mỗi người: “Thời gian chấm điểm sắp kết thúc, thời gian còn lại là 10 phút. Mời Lý Đại Phú nắm chắc thời gian.”
Nắm chắc thời gian? Cái gì? Lý Đại Phú, cũng chính là Chu Khiêm, vẫn chưa chấm điểm?
Đây là nghi vấn trong lòng mỗi người.
Ngoại trừ Chu Khiêm.
Mắt mang ý cười, ngón tay anh nhẹ nhàng nhấn nút trên màn hình, chân dung của Tề Lưu Hành, Đổng Tường, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn xuất hiện, anh nhấn nút gọi.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện bốn gương mặt đầy khiếp đảm.
Bốn đôi mắt lăm lăm nhìn anh, Chu Khiêm kẹp hai tờ giấy mỏng trong tay, cũng lần lượt giơ chúng lên trước màn hình.
Trên tờ giấy thứ nhất có tên của đôi tình nhân, Chu Khiêm là 30 điểm, Tề Lưu Hành 10 điểm, Đổng Tường 0 điểm.
Trên tờ giấy thứ hai, Tề Lưu Hành, Đổng Tường, Chu Khiêm 30 điểm, Vân Tưởng Dung 10 điểm và Cao Sơn 0 điểm.
Đây là hai tờ giấy mà bốn người họ vừa nhìn thấy Chu Khiêm bỏ vào rương đen.
Cuối cùng, anh giơ một tờ giấy trống lên.
Chu Khiêm mỉm cười với màn hình: “Xin tự giới thiệu một chút, tôi có kỹ năng đánh bạc, tốc độ tay rất nhanh, có thể xưng là cao thủ lão luyện. Khi mọi người cho rằng tôi bỏ giấy chấm điểm vào rương thì thật ra tôi không hề làm như vậy. Mọi người cũng có thể lý giải bằng cách… tôi biết làm ảo thuật.”
Nhìn những gương mặt trên màn hình tựa như nhìn thấy quỷ, Chu Khiêm cười càng thêm sung sướng.
“Thần nữ cũng không quy định giấy chấm điểm và giấy bỏ phiếu phải bỏ theo trình tự nào. Điều này giúp cho tôi có một cơ hội làm chủ to lớn.”
“Bốn người, tất cả đều bỏ phiếu đồng ý cho tôi. Nhưng tôi vẫn chưa chấm điểm.”
“Vì dù tôi không chấm điểm đi nữa thì mọi người cũng không còn cách nào phản đối tôi được nữa. Xin cảm ơn đã tín nhiệm.”
Chu Khiêm cười cười: “Vậy thì bây giờ… 100 điểm này của tôi nên chia như thế nào đây nhỉ?”
“Bây giờ chúng ta quay về con đường ban đầu đi. Hối lộ giám khảo, đồng tiền vàng, đạo cụ quý hiếm, tôi không từ chối thứ gì đâu.”
“Trò chơi chỉ còn 10 phút, mong mọi người nắm chắc thời gian.”
Nói xong, anh kết thúc cuộc gọi.
Trước màn hình điện thoại, Vu Hiền và Chúc Cường ngây người 10 giây.
“Đm, anh Khiêm quá ngầu…”
“Đúng là quá ngầu! Đổi lại là tôi, ngay từ đầu tôi đã hóa đá luôn rồi! Tất cả mọi người đều muốn bỏ phiếu chống, ngoại trừ chết thì tôi còn con đường nào nữa đây?”
“Anh Khiêm không chỉ hóa đá mà còn nhanh chóng nghĩ cách suy xét tình huống của 5 người, và cả song đề tù nhân kia nữa. Anh ấy không phải người bình thường.”
“Ai nấy đều nghĩ trong thời gian ngắn nghĩ cách, anh ấy sẽ dẫn dắt khiến mọi người tự phản bội nhau. Ai là người duy nhất bỏ phiếu chống thì sẽ chết… Sau đó, không ai bỏ!”
“Nhưng trăm triệu lần không thể ngờ rằng anh Khiêm còn dám đi thêm một bước, anh ấy không phải người bình thường!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ai mà ngờ được mục đích chân chính của anh ấy không phải sống sót mà là tống tiền lừa tiền người ta!”
“Thật ra nghĩ lại cũng hợp lý, không có tiền, không có kỹ năng hay đạo cụ, chỉ là một người chơi cấp F, làm sao mà tiếp tục sống sót trong phó bản được?”
Có thể nhanh chóng phán đoán được tính cách của bốn người chơi và quan hệ của họ, lợi dụng sơ hở ở giữa; thẳng thắn bịa đặt lời nói dối với tin tình báo, lấy lợi thế của song đề tù nhân; cuối cùng mượn đạo cụ, tiền vàng, tin tình báo để gây lục đục, khiến nhóm bên này phản bội nhóm còn lại để lấy điểm, thành công giữ được mạng…
Đối với hai người Vu, Chúc thì đây là một thao tác đặc biệt cao cấp.
Trong cục diện bất lợi, có thể thành công giữ được mạng mình bằng cách này, thông minh, gan dạ, sáng suốt, óc quan sát phi thường, ở ngoài lại giả dạng đáng thương gần như quỳ gối xuống van xin… Đủ trò, thứ gì anh cũng làm được.
Nhưng cách chơi cao cấp đó lại được Chu Khiêm dùng một thủ thuật che mắt tất cả…
Điều này đúng là nghịch thiên.
Trả giá tất cả để đổi lại mạng sống? Chu Khiêm không cần.
Người chơi cấp F, không có kỹ năng, không có tiền, không có đạo cụ.
Phải nghĩ cách lấy lại tất cả.
Bị dồn đến bước đường cùng?
Anh càng muốn đứng trên cao điều khiển người khác.
Vu Hiền: “Tâm cơ anh ấy quá sâu. Anh ấy tìm Cao Sơn nói chuyện một mình, khiến Cao Sơn động thủ với mình, thật ra đã nghĩ xong từng bước đường của kế hoạch… Cũng không biết khi đó anh ấy nói gì.”
Chúc Cường: “Suỵt, xem kìa, có người gọi điện thoại cho anh ấy!”
Tác giả có lời muốn nói:
Trong trò chơi này có sử dụng một mô hình kinh điển của kinh tế học, gọi là【 Cướp biển chia tiền 】. Cướp biển chia nhau 100 đồng tiền vàng, nếu người đưa ra phán án không khiến thuyền trưởng hài lòng sẽ bị đẩy xuống biển cho cá mập ăn thị. Cụ thể như thế nào thì mọi người có thể tra Baidu.
Nhưng tôi đã sửa chữa lại một chút với giả thiết ở trong nhà cây. Việc bỏ phiếu, người duy nhất bỏ phiếu chống sẽ chết… Thực tế thì cả hai khác nhau hoàn toàn về bản chất.
(1) Cướp biển chia tiền: 5 tên cướp biển có số tuổi khác nhau có một kho tàng gồm 100 đồng vàng. Trên con tàu của mình, chúng định chia số tiền vàng theo quy tắc sau:
Tên cướp biển lớn tuổi nhất sẽ đưa ra một phương án chia và tất cả các tên cướp biển (kể cả tên lớn tuổi nhất) sẽ biểu quyết phương án đó. Nếu 50% hoặc nhiều hơn đồng ý thì phương án được thông qua và họ sẽ chia tiền theo cách đó. Trường hợp ngược lại, người đề xuất phương án sẽ bị vứt xuống biển và quá trình trên sẽ được lặp lại với các tên cướp biển còn lại.
Các tên cướp biển có đặc điểm là khát máu, nếu có thể nhận được số tiền giống nhau khi đồng ý hoặc không đồng ý với đề xuất, anh ta sẽ không đồng ý để cho tên cướp biển đề xuất bị vứt xuống biển.
Giả sử rằng cả 5 tên cướp biển đều thông minh, hợp lý, tham lam và không muốn chết (và cũng khá giỏi toán) thì điều gì sẽ xảy ra?