Chương 5: Vườn Địa đàng Apple (5)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Dựa vào thông tin từ nhiệm vụ chi nhánh, Chu Khiêm có được quyền quyết định lớn nhất, đứng đầu của chuỗi thức ăn.
Nhưng ngay sau đó, thần nữ lại công bố thêm một quy tắc, trực tiếp đẩy anh vào cục diện bị động đầy bế tắc.
Chỉ cần Tề Lưu Hành và Đổng Tường luôn bỏ phiếu chống, sau 3 lần bỏ phiếu, Chu Khiêm sẽ trực tiếp bị loại, bị xem là tín đồ giả và bị xử tử.
Nhưng dù bị lâm vào nghịch cảnh, Chu Khiêm cũng không có phản ứng gì nhiều với lời của Đổng Tường.
Anh chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn nam ngôi nhà cây, chờ thần nữ nói quy tắc tiếp theo.
“Mời Lý Đại Phú vào nhà cây thứ nhất. Những người còn lại có thể tùy ý vào nhà cây đánh số từ số 2 đến số 5.”
“Mỗi nhà cây đều có giấy, bút và một chiếc rương đen được đóng kín.”
“Giấy trong nhà cây thứ nhất được dùng để chấm điểm, cột đầu tiên là họ tên, cột thứ hai là số điểm, cần viết tương ứng.”
“Giấy trong nhà cây số 2 đến số 5 là giấy bỏ phiếu, có thể viết “Không”, hoặc “Có”, biểu ý ngươi có đồng ý với kết quả chấm điểm của Lý Đại Phú hay không.”
“Suy xét đến vấn đề các ngươi sẽ đổi ý, giấy chấm điểm, giấy bỏ phiếu đều được chuẩn bị nhiều. Nhưng một khi bỏ giấy vào rương đen sẽ tính đó là số điểm chấm và số phiếu, rương sẽ tự động khóa lại, không thể bỏ vào tờ giấy thứ hai.”
“Lý Đại Phú muốn phán đoán ai là thật ai là giả cũng cần phải hỏi những người khác.”
“Lý Đại Phú cũng phải cho những người khác xem kết quả chấm điểm của mình, vì vậy cần phải gọi điện qua video.”
“Những tín đồ còn lại có thể trao đổi với nhau, tin hoặc không tin Lý Đại Phú là tín đồ thật.”
“Dựa vào đó, chúng ta đều đặt điện thoại gọi video trong mỗi nhà cây, có thể dùng video để trò chuyện. Nhưng mỗi người chỉ có thể chủ động gọi 3 lần, thời gian nghe không giới hạn.”
“Bây giờ mời vào trong nhà cây. Trong 30 phút hãy hoàn thành vòng đầu tiên của việc chấm điểm và bỏ phiếu.”
“Chúng ta hy vọng vòng thứ nhất là vòng duy nhất cần phải làm. Hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng tìm ra được 【 tín đồ giả 】!”
Thần nữ đọc xong quy tắc, Đổng Tường liền nói tiếp đề tài khi nãy bằng giọng điệu âm hiểu, độc ác.
“Tôi biết nhà cây này có nghĩ là gì! Nó bắt chúng ta phải hối lộ Chu Khiêm! Ai cho nó đồng vàng, đạo cụ, nó sẽ cho người đó điểm cao! Nhưng mọi người đừng có bị mắc lừa!”
Khi nói đến đây, Đổng Tường nhìn Tề Lưu Hành, dường như muốn xác nhận thái độ của cậu: “Chúng ta vất vả mới tìm được đồng vàng, đạo cụ, dựa vào đâu mà phải đưa cho thằng Chu Khiêm chứ?”
“Cho nên, như tôi vừa nói, chúng ta phải bỏ phiếu chống! Sau ba vòng, nó sẽ phải chết. Thật ra thì ——”
Đổng Tường nhìn về phía đôi tình nhân: “Mọi người tiết kiệm thời gian không phải tốt hơn ư? Cần gì phải chơi đến ba vòng? Trong vòng thứ nhất, cứ bỏ toàn bộ phiếu chống đi!”
“Lát nữa vào nhà cây, mọi người không cần tin lời Chu Khiêm, cũng được xem tờ giấy chấm điểm của nó! Cứ bỏ phiếu chống là xong việc!”
Gió từ đâu đến khiến lá cây chuyển động xào xạt, ánh sáng và bóng đổi nhập nhoạng trên mặt đất, gương mặt mỗi người đều có vẻ mơ hồ bất định.
Sau khi Đổng Tường nói lời tàn nhẫn với Chu Khiêm, ánh mắt cay nghiệt, nhếch miệng đày âm độc
Nhưng khi thấy Chu Khiêm không thèm quan tâm, tay gã không khống chế được mà run lên.
Tại sao, tại sao Chu Khiêm lại bình tĩnh như vậy?
Nó không thể nào còn hậu chiêu được!
Sau đó gã thấy Chu Khiêm mỉm cười.
Chu Khiêm đút hai tay vào túi quần, nhàn nhạt nói: “Vậy thì cũng chưa chắc đâu.”
Đổng Tường nuốt một ngụm nước bọt: “Mày là đồ con vịt chết vẫn còn cứng mỏ*!”
Note
Chu Khiêm không quan tâm đến gã, chỉ liếc mắt nhìn Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, lại nhìn về phía Tề Lưu Hành đang đỡ Đổng Tường.
Tề Lưu Hành còn nhỏ tuổi, nhìn qua rất non nớt.
Có lẽ vì vậy nên tránh để bị coi thường, cậu mới muốn khiến bản thân có dáng vẻ trưởng thành, sóng lưng luôn thẳng tắp như một thanh kiếm.
Dời mắt, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đổng Tường: “Anh cho rằng chỉ như vậy là có thể khiến tôi bị loại dễ dàng? Anh cũng ngây thơ quá rồi.”
“Mày con mẹ nó muốn nói cái gì?” Lời nói ra thì tàn nhẫn nhưng trong lòng Đổng Tường lại rơi lộp bộp.
Anh nhàn nhạt nhìn những người chơi còn lại: “Mấy người cũng đã nghe rõ 6 câu hỏi kia rồi đúng không? Vì sao tôi có thể trả lời 2 câu hỏi còn lại? Vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh.”
“Trong năm người chúng ta, tôi là người duy nhất nhờ nhiệm vụ chi nhánh để đến đây. Tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đó, không chỉ có thông tin trả lời được hai câu hỏi kia mà còn có thông tin có thể hoàn thành được phó bản【 Vườn Địa đàng Apple 】.”
“Tuy đây là phó bản bậc một nhưng vì là một phó bản có thành tựu ẩn giấu nên mức độ khó cao. Mọi người vất vả mới tìm được đến đây là vì khen thưởng quý hiếm. Như vậy thì tin tình báo của tôi có bao nhiêu quan trọng, không cần phải nhiều lời nữa, đúng không?”
Những thông tin về phó bản đều là do Đổng Tường nói cho Chu Khiêm.
Khi đó gã muốn lôi kéo làm quen với người mới như Chu Khiêm, khiến anh tin tưởng mình.
Nhưng bây giờ lại khiến gã tiếc đứt ruột đứt gan.
Chu Khiêm nói tiếp: “Như vậy thì tôi đương nhiên có thể lợi dụng phần thông tin này để giao dịch, tôi để đổi lấy phiếu thuận của mọi người.”
“Đổng Tường nói đúng một câu, tôi biết mọi người đều là tín đồ giả. Cho nên về phần gọi video để tra hỏi mọi người, phán đoán ai thật ai giả vốn dĩ là mọi người dùng đồng tiền vàng để hối lộ tôi.”
“Thật ra việc gọi video chỉ là giả thuyết, bản chất là song đề tù nhân. Mọi người chia làm hai nhóm, mỗi nhóm hai người? Vậy thì càng dễ dàng hơn cho tôi.”
Nói đến đây, nụ cười của Chu Khiêm đã trở nên khiêu khích.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, anh bình tĩnh hỏi thần nữ: “Nếu tôi đều đánh giá mỗi người 20 điểm thì sao? Cứ như vậy thì sẽ không có người cuối cùng. Ai sẽ là người bị đào thải?”
Hai nữ thần nhìn nhau cười, nói với Chu Khiêm: “Nếu là như vậy thì lại xét đến phiếu bầu. Nếu số phiếu 2:2 bằng nhau, sau ba vòng, ngươi bị loại trừ; nếu 3 phiếu đồng ý, 1 phiếu không đồng ý, vậy thì người phủ định ngươi có vấn đề, sẽ bị xem là tín đồ giả và bị loại trừ.”
Quả nhiên là vậy.
Chu Khiêm sung sướng nhìn bốn người còn lại: “Bây giờ mọi người là bốn tù nhân bị giam giữ cách biệt. Còn tôi, là cảnh sát sẽ thẩm vấn. Quyền chủ động trong trò chơi này là của tôi.”
“Bây giờ bốn người chia thành hai nhóm cặp đôi và nhóm anh em? Nhưng mấy người có bảo đảm là “người đồng đội” của mình sẽ không phản bội không. Tôi sẽ cho mỗi người 20 điểm. Sau đó, một người trong nhóm bỏ phiếu chống, người còn lại muốn lấy tin tình báo, cho tôi phiếu thuận. Vậy thì lúc đó…”
“Người bị loại là người duy nhất không cho tôi phiếu thuận.”
Chu Khiêm đang cười.
Bốn người chơi còn lại sắc mặt tái mét.
Người phản ứng đầu tiên là Vân Tưởng Dung, cô nắm chặt tay bạn trai Cao Sơn của mình: “Chúng tôi nhất định sẽ không phản bội đối phương. Chúng tôi đã yêu nhau bốn năm, sẽ không bị anh ảnh hưởng!”
“Đúng vậy!” Cao Sơn khẳng định gật đầu, nghiêm túc nói với Chu Khiêm: “Anh đừng nghĩ rằng chỉ với dăm ba câu đã có thể châm ngòi ly gián chúng tôi. Cả đời này tôi sẽ không phản bội Dung Dung!”
“Chà, chỉ hy vọng là như vậy.”
Ánh mắt anh dời khỏi đôi tình nhân, nhìn về phía Đổng Tường.
Hai tay Đổng Tường run lên, sau đó gã bám tay lên vai Tề Lưu Hành, nhìn cậu mà nói: “Cậu, cậu sẽ không… Tiểu Tề, anh đã cứu cậu! Chúng ta là anh em!”
“Tôi đương nhiên là sẽ không, tôi chỉ không biết ——”
Tề Lưu Hành chưa nói xong đã bị Đổng Tường ngắt lời: “Tiểu Tề, cậu phải biết, Chu Khiêm đã gần như giết chết tôi! Tôi và nó không đội trời chung! Sao mà tôi có thể bỏ phiếu thuận cho nó được! Tất cả chúng ta đều bỏ phiếu chống! Như vậy thì chúng ta sẽ không bị mất tiền hay đạo cụ!”
“Đây là âm mưu của Chu Khiêm, mọi người đừng bị trúng kết. Chúng ta kiên trì bỏ phiếu chống hết! Người bị loại chỉ có một mình Chu Khiêm thôi!”
Khi người chơi đang tranh luận với nhau, hai thần nữ vẫn đứng bên cạnh, trước sau đều nở nụ cười hòa ái, dường như không biết những người chơi đang nói gì.
Thấy thời gian dần trôi, hai thần nữ mới nhắc nhở: “Được rồi, đã đến giờ bắt đầu, mời người chơi vào trong nhà cây.”
Chu Khiêm đút tay vào túi quần, rũ mắt mà cười, dẫn đầu vào trong nhà cây.
Anh di chuyển, dưới sự thúc giục của thần nữ, những người còn lại cũng di chuyển.
Nhưng bọn họ đều đi một cách thong thả, ung dung.
Vì bọn họ vẫn không ngừng dặn dò người còn lại, nhất định phải giữ vững lập trường, không được để Chu Khiêm tẩy não!
Tuy Chu Khiêm là người đi đầu nhưng anh cũng đi khá chậm, vì anh đang quan sát những người còn lại.
Anh phát hiện thanh niên tên Cao Sơn kia là một người đàn ông thẳng tính, khi bạn gái leo thang dây để đi lên, người này cũng không chủ động giúp đỡ.
Nhướng mày, Chu Khiêm bỗng nhiên thả thang dây trong tay ra, mọi người bất ngờ khi thấy anh đi đến trước mặt Cao Sơn.
Cao Sơn cảnh giác nhìn: “Anh muốn gì?”
Cao Sơn nói to liền hấp dẫn lực chú ý của những người khác.
Chu Khiêm dường như không nhìn thấy ánh mắt của những người còn lại, anh chỉ khiêu khích cười, cúi đầu nói bên tai Cao Sơn một câu.
Ngay sau đó, Cao Sơn lộ vẻ mặt như bị vũ nhục, lấy tay đẩy đối phương ra, siết nắm tay chuẩn bị đấm người.
Chu Khiêm giơ hai tay lên cao, làm một tư thế đầu hàng, nhanh chân chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên thang dây về nhà cây của mình.
Một màn này khiến cho ba người còn lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Trước màn hình điện thoại, Chúc Cường và Vu Hiền cảm thấy có chút choáng váng.
“Cậu có nghe anh Khiêm nói gì không?”
“Không. Nhưng mà tố chất tâm lý của anh ấy rất tốt. Nếu là tôi, chỉ sợ rằng đã trực tiếp bỏ cuộc rồi.”
“Đúng vậy, anh ấy có thể trong thời gian ngắn mà nghĩ ra được đường thoát khi bị những người khác khống chế bằng số phiếu. Anh ấy giỏi quá!”
“Nhưng khó vẫn là khó. Sao anh ấy dám nắm chắc hai nhóm người kia sẽ có người phản bội? Vừa rồi Đổng Tường cũng nói rồi đó, tên đó đã cứu Tề Lưu Hành một mạng.”
“Tôi thấy không ổn lắm, chẳng phải trong trò chơi này thì phải đặt lợi ích lên trước nhất à??”
Nghe thấy lời này của Vu Hiền, Chúc Cường cau mày lại.
—— nếu hai người bọn họ cũng gặp phải tình huống này, chẳng lẽ Vu Hiền sẽ dễ dàng phản bội mình ư?
“Anh Cường, sao không nói gì nữa?”
“Không có gì, xem tiếp đi…”
…
Trong nhà cây.
Rễ cây bao bọc, che kín cửa sổ, người chơi không thể nhìn qua cửa sổ để trao đổi với người khác.
Chu Khiêm bước vào, đóng cửa lại, phát hiện không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Vì vậy cũng không thể gọi cho người chơi khác được.
Nên anh bắt đầu quan sát cấu tạo bên trong ngôi nhà.
Trong phòng có một màn hình tinh thể lỏng, bên trên có một nút gọi màu xanh lá, một nút màu đỏ để kết thúc cuộc gọi, bên cạnh đó là chân dung của năm người chơi.
Chu Khiêm liên tiếp nhấn vào nút của Vân Tưởng Dung nhưng tạm thời không thể nhấn được.
Anh ngồi xuống, phóng tầm mắt nhìn giấy chấm điểm và bút máy trước mặt.
Giấy chấm điểm mỏng manh, có rất nhiều tờ, có thể giúp người chơi thay đổi.
Chỉ cần không bỏ giấy vào trong rương đen thì vẫn chưa tính là chấm điểm thành công.
Đồng tử Chu Khiêm hơi co rụt lại, cầm bút viết xuống giấy tên của năm người chơi, cũng viết điểm của từng người.
[ Cao Sơn: 30 điểm ], [ Vân Tưởng Dung: 30 điểm ];
[ Đổng Tường: 0 điểm ], [ Tề Lưu Hành: 10 điểm ];
Cuối cùng, [ Chu Khiêm: 30 điểm ].
Sau đó Chu Khiêm nhanh chóng ấn nút màu xanh để gọi điện.
Đôi tình nhân xuất hiện đồng thời trước mặt Chu Khiêm, mỗi người chiếm một nửa diện tích màn hình.
Cao Sơn cảnh giác nhìn Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung thì vẫn bình thường.
Chu Khiêm nói với Cao Sơn trước: “Người anh em, đừng lo lắng quá, tôi không phải người không biết trái phải, tôi gọi điện cho cả hai cùng một lúc, cho nên tôi không có ý định cùng hai người thực hiện song đề tù nhân làm gì. Thách đố tình cảm của hai người yêu nhau khiến họ chia tay là một việc làm thất đức, tôi sẽ không làm.”
Cao Sơn, Vân Tưởng Dung: “…”
Chu Khiêm cười, hỏi tiếp: “Hai người đều nhìn thấy tôi đúng không?”
Hai người gật đầu.
Chu Khiêm giơ tờ giấy mình vừa mới viết lên, sau khi đặt nó ở chỗ hoàn toàn không có góc chết rồi lại cầm nó giơ lên trước cái rương đen.
“Hai người thấy rõ tôi viết gì chưa?”
Trên màn hình tinh thể lỏng, cả Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đều vô cùng kinh ngạc.
Nhưng hai người vẫn gật đầu.
“Vậy thì tốt. Xin đừng chớp mắt, tận mắt nhìn tôi bỏ tờ giấy này vào rương nhé. Hai người cũng biết quy tắc rồi, khi bỏ giấy vào thì rương sẽ khóa lại ngay, tôi không thể đổi ý.”
Cao Sơn và Vân Tưởng Dung trơ mắt nhìn, Chu Khiêm quả thực đã bỏ tờ giấy vào trong rương đen.
Sau đó, hai người thấy Chu Khiêm quay về ghế ngồi, ngẩng đầu mỉm cười với màn hình: “Vậy đó, hai người đã yên tâm chưa?”
Cao Sơn nhịn không được mà nói: “Không phải, anh, anh có ý gì? Anh không sợ chúng tôi bỏ phiếu chống anh à?”
Chu Khiêm đáp: “Tôi viết tên hai người đầu tiên, sao hai người lại muốn bỏ phiếu chống tôi?”
Cao Sơn sửng sốt, Chu Khiêm khiêm tốn nhìn đối phương, nói: “Thật ra việc Đổng Tường lo lắng, bao gồm lo lắng của các cậu, tôi đều hiểu được. Hai người lo lắng nhất là tôi sẽ mượn lý do chấm điểm này để tống tiền hoặc đạo cụ. Nhưng tôi hiểu quy tắc trò chơi, tôi không có ngu. Thật ra đây là điểm thông minh của người thiết kế trò chơi ——”
“Nếu tôi thật sự không biết phép tắc mà đòi hỏi tiền của và đạo cụ của mọi người, chọc giận mọi người mọi người sẽ bỏ phiếu chống toàn bộ. Vậy thì tôi lại chọn một con đường chết à?”
Chu Khiêm chắc nịch trả lời: “Đây là bẫy rập trong thiết kế của trò chơi, tôi sẽ không mắc mưu.”
“Tôi chấm điểm, hai người đã thấy, hai người tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ cần hai người cho tôi phiếu thuận, tôi sẽ thuyết phục thêm Tề Lưu Hành… Như vậy thì tôi sẽ ổn.”
Lúc này, Vân Tưởng Dung đột nhiên đưa ra nghi vấn của mình: “Nhưng làm sao anh có thể bảo đảm Tề Lưu Hành chắc chắn phản bội lại Đổng Tường? Vừa rồi anh cũng nói bọn họ là nhóm anh em, người này cũng đã cứu mạng người kia.”
“Hơn nữa, vết thương của Đổng Tường… Hình như là do anh làm.”
“Thật ra giữa anh và Đổng Tường, chọn ai bỏ ai thì đối với chúng tôi cũng rất quan trọng. Lỡ như anh là một người cực kỳ hung ác, giữ anh lại thì có hại cho chúng tôi thì sao?”
Giữa hai người này, Cao Sơn có chút chậm tiêu hơn, gần như là luôn đi theo sau Vân Tưởng Dung. Chu Khiêm thấy rằng cô gái tên Vân Tưởng Dung này thông minh hơn nhiều, không dễ bị lừa gạt như người bạn trai.
Nhưng vấn đề mấu chốt là có vẻ họ vẫn chưa phát hiện ra.
Vì vậy Chu Khiêm tiếp tục lộ vẻ thành khẩn.
“Tôi biết Đổng Tường, nếu người hung ác nhất thì chính là anh ta, không phải tôi.”
Anh kể lại những việc làm của Đổng Tường trong đời thực.
“Vợ của anh ta chưa làm gì cả, anh ta nghi thần nghi quỷ, trực tiếp phanh thây cô ấy. Cô là một cô gái, nghe đến việc này thì có thể đồng cảm được đúng không? Tóm lại thì ——”
“Trong xã hội pháp trị mà Đổng Tường còn như thế, ở trong trò chơi thì tính cách sẽ càng thêm ác liệt hơn. Tề Lưu Hành từng làm đồng đội với anh ta thì hẳn là đã gặp tình huống anh ta làm chuyện xấu.”
“Vì vậy, tuy Tề Lưu Hành được anh ta cứu nhưng có lẽ là không đủ tín nhiệm đối phương. Như vậy thì tôi có thể thuyết phục cậu ta, không làm bạn với Đổng Tường nữa. Nếu hai người không tin có thể nói chuyện riêng với Tề Lưu Hành, hỏi cậu ấy về nhân phẩm của Đổng Tường.”
“Thật ra thì ngoài việc cho điểm cao nhất, tôi còn có thể cho hai người thông tin liên quan đến phó bản cho hai người. Bên Tề Lưu Hành cũng vậy. Tôi sẽ không hại cậu ấy.”
Những nghi ngờ của Vân Tưởng Dung đã bị Chu Khiêm đánh bay mất.
Vì cô cũng không thể tìm ra được sơ hở gì.
Một lúc lâu sau, nhìn thấy thần sắc của hai người họ, Chu Khiêm cười nói: “Tôi yên tâm rồi, xin cảm ơn.”
Chu Khiêm nhìn về phía Cao Sơn, mỉm cười: “Tôi đã chấm điểm và bỏ vào rương. Hai người cũng biết sau khi bỏ vào rương thì không thể đổi ý nữa. Tôi đã bày tỏ thành ý của mình. Bây giờ… Phiền hai người cho tôi một phiếu thuận vậy. Xin hãy đồng ý với kết quả chấm điểm của tôi.”
“Sau khi trò chơi nhỏ này kết thúc, tôi nhất định sẽ cung cấp thông tin về phó bản cho hai người.”
“Chuyện này đối với hai người… là một giao dịch hoàn toàn có lời.”
Dù Chu Khiêm có thể thuyết phục được Tề Lưu Hành phản bội Đổng Tường ha không thì đôi tình nhân vẫn sẽ đảm bảo được số điểm cao nhất, hơn nữa bọn họ không bỏ “phiếu chống” thì dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không bị loại trừ.
Ngòai ra, bọn họ không bị Chu Khiêm tống tiền, còn có thêm tin tình báo về phó bản.
Quả thật, đây là một giao dịch hoàn toàn có lời.
Về phía Chu Khiêm, chỉ cần anh ta khiến mọi người đồng ý với cách chấm điểm của mình mà thôi.
Vân Tưởng Dung và Cao Sơn suy nghĩ thật lâu, không tìm thấy có chỗ nào bất ổn.
Vu Hiền và Chúc Cường ngồi trước màn hình điện thoại cũng như vậy.
Hai người này biết nhiều thông tin hơn đôi tình nhân, thật ra Chu Khiêm căn bản không biết bất kỳ thông tin gì đặc thù có thể hoàn thành được phó bản. Đây chỉ là một lời bịa đặt của anh để giúp mình có thêm lợi thế mà thôi.
Nhưng ngoài điểm này ra, bọn họ cũng không tìm được sơ hở trong lời nói của Chu Khiêm.
Chu Khiêm làm trò trước mặt người khác, nhắc tới song đề tù nhân, dựa vào “tin tình báo” dụ dỗ, gieo trong lòng người chơi hạt giống hoài nghi, vì anh mà châm ngòi ly gián.
Quả thật là anh không thể khiến đôi tình nhân phản bội nhau, vì vậy anh không chia tách bọn họ.
Người anh ghét nhất là Đổng Tường, như vậy việc làm kế tiếp của anh là thuyết phục Tề Lưu Hành phản bội Đổng Tường.
Vu Hiền: “Tôi cảm thấy anh Khiêm chơi không hề bẩn chút nào. Anh ấy làm vậy là đúng ! Dù sao đi nữa, anh ấy cũng sẽ không bị loại. Anh ấy chỉ cần không tống tiền, không chọc giận người chơi thì đã có thể thuyết phục người chơi bỏ phiếu thuận cho mình.”
Chúc Cường: “Đúng là không chơi bẩn. Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
Vu Hiền: “Là sao? Tôi cảm thấy đúng như vậy mà! Người bình thường nếu bị dồn vào bước đường như Chu Khiêm cũng sẽ chơi như vậy thôi?”
Chúc Cường: “Tôi chưa nghĩ ra… Nhưng có một chi tiết, không đúng… Thật sự rất không đúng!”
“Liệu có khả năng… Anh Khiêm biết dùng thủ thuật che mắt không…”