Chương 4: Vườn Địa đàng Apple (4)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Epoh, đọc ngược lại là “Hope”.
Đối với vị Thần này, Thần sẽ mang đến hy vọng hay là tuyệt vọng đây?
Hồ nước xanh thẳm sâu không thấy đáy, như đường phân chia lãnh thổ giữa Sở-Hán*, ngăn cản các tín đồ bước vào địa phận của Thần.
Note
Không biết trong hồ nước có ẩn giấu nguy hiểm gì không, Chu Khiêm không muốn hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục lắng nghe các tín đồ nói để có thể thăm dò thêm cốt truyện.
Nhưng ngoại trừ thu hoạch những lời mắng chửi thô tục thì tạm thời anh vẫn chưa có được manh mối khác.
Cổng lớn của Vườn Địa đàng Apple sẽ đóng cửa từ 8 giờ tối đến sáng hôm sau mới mở.
Nghĩ đến đây, Chu Khiêm cũng không quá vội vã điều tra, anh tìm một góc để đợi, sau đó lấy hòm rương từ trong túi hành lý ra.
Túi hành lý có đạo cụ co rút, không có giới hạn, khi đeo lên vai cũng rất nhẹ, giống với một túi không gian mô phỏng.
Đây là vật phẩm do hệ thống chuẩn bị cho người chơi, chỉ cần đăng nhập vào trò chơi, người chơi sẽ có túi hành lý ngay.
Chiếc rương này của Chu Khiêm là do nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, giết chết Lý Đại Phú.
Mở rương, anh nhìn thấy bên trong có một hộp sắt nhỏ.
【 Người chơi nhận được đạo cụ: Máy chế thuốc có các nguyên liệu riêng bí ẩn 】
【 Công dụng: Như tên gọi 】
【 Cấp: F 】
Chu Khiêm: “…”
Vì sao chỉ là một phần thưởng cấp F?
Giới thiệu “năng lực càng cách xa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng càng nhiều” đâu?
Khoan đã, có lẽ không đơn giản như vậy.
Cấp F kết hợp với cấp F thì sẽ ra cái gì?
Suy nghĩ mấy giây, Chu Khiêm nghĩ ra mấu chốt.
Anh nhanh chóng lấy【 Cỏ 】nhận được lần trước ra, bỏ nó vào trong hộp sắt nhỏ.
Đầu tiên, cột công dụng của【 Cỏ 】chỉ có một dấu chấm hỏi, chứng tỏ công dụng của nó vẫn còn đang chờ được khám phá, có lẽ là cần mượn thêm một đạo cụ khác.
Tiếp theo, giết chết Lý Đại Phú là nhiệm vụ chi nhánh, có liên quan đến nhiệm vụ ở cấp độ trải nghiệm, vậy thì khen thưởng của hai nhiệm vụ này hẳn là có liên quan đến nhau.
Cuối cùng, loại cỏ như thế này thường có thể dùng làm nguyên liệu.
Với ba lý do này, Chu Khiêm có thể khẳng định rằng hai đạo cụ có thể kết hợp với nhau.
Chu Khiêm đã đoán đúng.
Sau khi bỏ cỏ vào hộp sắt, bên trong vang lên tiếng “xì xào xì xào”.
Một lát sau thì âm thanh kết thúc, Chu Khiêm mở hộp sắt ra, cỏ bên trong đã không còn, thay vào đó là ba viên thuốc dạng nén màu đen to bằng ngón tay út.”
【 Người chơi nhận được đạo cụ: Đại Lang, tới giờ uống thuốc rồi 】
【 Công dụng: Xác định mục tiêu, hô lên “Đại Lang, tới giờ uống thuốc rồi”, đối phương chắc chắn sẽ đến lấy viên thuốc và sử dùng, sau đó sẽ bị cố định tại chỗ 3 phút. 】
【 Cấp: C 】
【 Ghi chú: Có tác dụng với NPC và người chơi; sau khi sử dụng thuốc ba lần sẽ triệu hồi NPC Võ Tòng cấp A, Võ Tòng sẽ xem người sử dụng là Phan Kim Liên và phát động tấn công, vì vậy mong người chơi cẩn thận sử dụng thuốc, không nên lặp lại mục tiêu sử dụng. 】
Chu Khiêm: “…”
Không có thời gian nguyền rủa tên của đạo cụ và người thiết kế trò chơi ở phía sau, Chu Khiêm đã bị thứ khác thu hút sự chú ý.
Anh nghe thấy giọng nói của Đổng Tường.
— “Chu khiêm! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Có lẽ gã đã tìm được cách vào đây.
Chu Khiêm quay đầu, nhìn thấy Đổng Tường.
Tháo lớp mặt nạ ngụy trang, gương mặt của Đổng Tường tràn ngập sự tàn nhẫn.
Gã được một người khác dìu đỡ vào.
Có lẽ quan hệ của cả hai không tồi, có người chống lưng, Đổng Tường trông không hề sợ hãi điều gì.
Người còn lại là một người rất trẻ, có lẽ nhiều nhất chỉ khoảng 18 tuổi.
Vóc dáng cao ráo, khoảng 185, song thân hình gầy gò, lưng thẳng tắp, quả thật giống như một thanh kiếm đứng bên cạnh Đổng Tường.
Người nọ mặt không cảm xúc liếc mắt đánh giá Chu Khiêm, cũng không nói gì, chỉ nhìn xung quanh.
Khi ánh mắt dừng đến thần Nghệ Bạc, người nọ khẽ nhíu mày, có vẻ cũng tò mò về lai lịch của người này.
Chu Khiêm nâng đồng hồ lên về phía người trẻ tuổi, đọc thông tin.
【 Tên họ người chơi: Tề Lưu Hành 】
【 Cấp bậc: D 】
【 Kỹ năng: Kiếm thuật, cận chiến, sức sát thương cao 】
【Hệ thống đánh giá con bạc: Kiếm Thần, mười bước giết một người, ngàn dặm không tha 】
Hệ thống đánh giá con bạc là gì, tạm thời Chu Khiêm không biết.
Nhưng anh có thể ý thức rõ ràng rằng anh đang gặp tình trạng bất lợi.
– Tề Lưu Hành cấp D, nói cách khác, giá trị sinh mạng có lẽ gấp 7 lần anh. Và hơn nữa, quan hệ giữa cậu ta và Đổng Tường khá tốt? Bọn họ đã từng hợp tác trong phó bản khác?
Trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ nhưng trên mặt Chu Khiêm cũng không có biến hóa gì.
Anh bình tĩnh dời tầm mắt, lại nhìn về phía Thần Nghệ Bạc bên kia bờ hồ.
Chu Khiêm rất bình tĩnh.
Trước màn hình, Vu Hiền và Chúc Cường lại toát mồ hôi lạnh.
“Tôi thấy là như Chu Khiêm nếu đã không làm thì không làm, mà làm thì phải làm đến cùng, phải giết Đổng Tường. Bây giờ tên kia còn có cứu binh! Tề Lưu Hành là Kiếm Thần đó! Nghe qua là biết thứ dữ rồi!”
“Cũng không thể nói như vậy. Lý Đại Phú là NPC trong trò chơi, giết ông ta cũng như giết quái vật. Nhưng Đổng Tường là người chơi. Nếu Chu Khiêm làm gì với tên đó thì sẽ trở thành hung thủ giết người.”
“Haiz… là vậy đó, nên tôi mới lo muốn chết đây này!”
“Trời ơi, cậu xem kìa, lại có thêm hai người chơi nữa tới! Năm người! Người chơi đã đến đủ rồi!”
Hai người chơi vừa mới đến đang nắm tay nhau, nhìn qua đều khoảng 20 tuổi.
Bọn họ là một cặp đôi nam thanh nữ tú.
【 Tên họ người chơi: Cao Sơn 】
【 Cấp: E 】
【 Kỹ năng: kỹ năng xe tăng, giá trị sinh mạng cao, lực phòng ngự mạnh 】
【 Họ tên người chơi: Vân Tưởng Dung 】
【 Cấp bậc: E 】
【 Kỹ năng: Thuật pháp trị liệu, trợ giúp đồng đội hồi phục giá trị sinh mạng 】
“Cái tên Cao Sơn nghe thì bình thường đấy, nhưng còn cô gái kìa, dễ nghe ghê! Vân Tưởng Dung? Là vân tưởng y thường, hoa tưởng dung* đúng không?!”
Note
“Cậu chú ý kìa. Kỹ năng của bọn họ mới đáng chú ý. Một người là xe tăng, một người là vú em! Hai người này giữ vai trò trọng yếu trong nhóm đó!”
“Đúng thật, cặp đôi này đúng là mạnh.”
“Không được, đây chính là vấn đề! Nếu hai người họ muốn tổ đội thì cần tìm một người có năng lực, ví dụ như Tề Lưu Hành. Nhưng tên Kiếm Thần này lại đi chung với Đổng Tường!”
“Ơ… Nếu vậy thì anh Khiêm của chúng ta không phải trở thành phế vật rồi ư? Bây giờ anh ấy không có kỹ năng, nếu cần tổ đội thì chẳng một ai cần anh ấy cả! Anh ấy, anh ấy còn có thù oán với Đổng Tường nữa!”
“Nguy! Anh Khiêm gặp nguy rồi! Tôi sợ bốn người họ sẽ cấu kết với nhau, cô lập anh ấy mất!”
…
8 giờ tối.
“Rầm” oanh động, cổng lớn của cung điện đã đóng lại.
Ngay sau đó, có một hai người phụ nữ mặc áo lụa trắng, dáng người thon thả, di chuyển nhẹ nhàng, thướt tha xuất hiện.
Theo thông báo của hệ thống, đây là hai thần nữ cấp B, giá trị sinh mạng là 8000, tính sát thương cao, hoàn toàn vượt trội hơn hẳn so với những người chơi ở đây, có thể dễ dàng bóp nát họ trong lòng bàn tay như con kiến.
Người chơi không thể đối đầu trực diện với hai người.
Hai người nói gì, người chơi chỉ có thể làm theo.
Hai thần nữ nói với nhau vài câu, một người nâng tay, bắt đầu đếm sỉ số, một người từ từ lướt qua những tín đồ, bàn tay thon mơn trớn trên đầu bọn họ.
Thần nữ đếm xong thì nói: “Có 24 thư mời được phát ra, ở đây lại có tới 25 người!”
Thần nữ còn lại: “Ở đây có 5 người đặc biệt, ta không thể đọc được suy nghĩ của họ, cũng không nhìn thấy mối liên hệ giữa họ với Thần Nghệ Bạc.”
5 người mà thần nữ nhắc đến chính là 5 người chơi đã thay thế tín đồ vào đây.
Chu Khiêm nghe xong, không bày tỏ thái độ gì.
“Sao lại đến 5 người?”
“Sao ta biết? Đại điển sắp bắt đầu rồi, chúng ta không thể chậm trễ, mau chúng đuổi một người ra ngoài. Ta đi chuẩn bị nghi thức, nơi này giao cho lại cho em.”
Hai thần nữ thương lượng với nhau vài câu, một người rời đi trước, một người nhìn về phía 5 người chơi.
“Trong các ngươi, chỉ có 4 người được tham dự đại điển. Ai là tín đồ giả mạo? Các ngươi hãy tự mình thương lượng, giao nộp kẻ đó ra!”
Vú em tên Vân Tưởng Dung dẫn đầu đặt câu hỏi: “Tín đồ giả được chọn thì sau đó sẽ như thế nào?”
Thần nữ đáp: “Không một ai có thể lừa gạt thần minh. Kẻ giả mạo chắc chắn sẽ bị xử tử. Các ngươi cẩn thận thảo luận cho thật kỹ, nhanh chóng tìm ra kẻ đó. Ta đi giúp chị, sau đó sẽ quay lại.”
Thần nữ nói xong, xoay người rời đi, Đổng Tường hung dữ trừng mắt với Chu Khiêm, nói nhanh: “Thần nữ, tôi khai báo, người kia không phải là Lý Đại –“
“Câm miệng!”
Thanh âm của Chu Khiêm chợt trầm đến đáng sợ, anh dùng một ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Đổng Tường.
Đổng Tường tự nhận gã là một kẻ bạo ngược, nhưng khi bị Chu Khiêm trừng mắt lại chỉ có thể sững sờ đứng tại chỗ phát run.
— tên này rốt cuộc là ai?
Con mẹ nó nhìn nó chẳng lớn bao nhiêu, sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?
Thần nữ chuẩn bị rời đi phải dừng chân lại, tò mò nhìn về phía Đổng Tường: “Nhà ngươi muốn nói gì?”
Chu Khiêm tiến lên một bước, nhìn thần nữ, ánh mắt lạnh băng đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười như gió xuân: “Không có gì ạ, xin thần nữ hãy cứ đi trước, chúng tôi sẽ cẩn thận thảo luận với nhau.”
Giá trị nhan sắc là loại vũ khí tốt nhất.
Dưới ánh nhìn chăm chú và nụ cười của Chu Khiêm, thần nữ ngại ngùng mỉm cười, nâng tà váy đi xa.
Thần nữ vừa rời khỏi, ánh mắt Chu Khiêm liền lạnh lẽo ngay.
Nhìn về phía mọi người, anh nói: “Có 24 thư mời được phát ra, lại có 25 người vào đây, trong chúng ta hẳn là có người có đạo cũ hoặc kỹ năng, phục chế lại thư mời? Dù sao đi nữa thì 5 người chúng ta đều là tín đồ giả.”
“Vừa rồi hai thần nữ kia nói, mọi người cũng đã nghe rõ. Hai người họ thật ra đều biết chúng ta có vấn đề, nhưng đại điển đã chuẩn bị bắt đầu, cần có 24 tín đồ tham gia, để tránh cho sự vụ chậm trễ, bọn họ mới mở một mắt nhắm một mắt, ngầm đồng ý cho 4 người trong chúng ta tham gia.”
“Động não mà nghĩ đi, nếu chúng ta tự tố giác người chơi khác là tín đồ giả, xé chuyện này ra to lan ra bên ngoài thì sẽ như thế nào?”
Vân Tưởng Dung nói tiếp, sắc mặt trắng bệch: “Vậy thì hai người đó xem như không làm tròn trách nhiệm. Nếu chúng ta xé chuyện này ra to, hai người họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó sẽ xử phạt chúng ta vì — chúng ta đều lừa gạt thần, tất cả đều sẽ đến chết.”
“Đúng thế. Cho nên –” Chu Khiêm lạnh lẽo nhìn Đổng Tường, nói: “Đừng có tự cho mình là thông minh mà muốn tố giác tôi. Trừ khi anh muốn chết cùng tôi.”
“Mày con mẹ nó…” Đổng Tường mở miệng muốn mắng người nhưng có vẻ sợ bị thần nữ chú ý nên đành phải ngậm miệng lại.
Vân Tưởng Dung nói: “Vậy chúng ta phải chọn như thế nào đây?”
Chu Khiêm nói: “Trước tiên đừng chọn. Giao vấn đề này cho hai thần nữ đi. Phải bảo đảm có 24 tín đồ tham gia đại điển, đó là nhiệm vụ của họ, để họ tự nghĩ cách.”
Chốc lát sau, hai thần nữ đã trở lại.
“Các ngươi đã tìm ra được kẻ giả mạo chưa?” Một người hỏi.
Chu Khiêm đứng ra trả lời.
Anh vẫn nở nụ cười gió xuân như trước: “Thưa không, vẫn không tìm ra. Hai ngài là thần, không thể tìm ra thì sao người trần mắt thịt như chúng tôi tìm được ạ?”
Chu Khiêm nói lời này quả thật mát lòng mát dạ.
Hai thần nữ liếc nhìn nhau, thẹn thùng cười.
Một lát sau, hai người phối hợp ăn ý mà nói.
“Các người thảo luận không ra kết quả, có phải sợ đắc tội với ai không? Vậy thì chúng ta thay đổi phương pháp lựa chọn.”
“Đến đây. Xin mời đi theo chúng ta.”
Hai người một đường dẫn bọn họ đi theo một con đường nhỏ dẫn sâu vào trong rừng cây.
Càng đi, cây cối càng thêm um tùm, cao lên tận trời, không nhìn thấy ánh sáng.
Cho đến khi đi được khoảng 100 mét, người chơi đến một khu vực khá trống trải.
Ngẩng đầu nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy nhiều nhà trên cây.
Nhà trên cây không cao, những ngôi nhà đan xen cao tháp trên thân cây rắn cắc, dùng thang dây để leo lên.
Chu Khiêm nhẩm đếm, có tất cả 5 ngôi nhà cây.
Năm ngôi nhà cây, vừa đủ cho năm người chơi.
Có lẽ thần nữ sẽ cho từng người vào trong một ngôi nhà cây, bắt bọn họ phải làm điều gì đó.
— chẳng lẽ là song đề tù nhân*?
Note
Chu Khiêm vừa nghĩ như vậy thì thần nữ đã nói.
“Làm một bài khảo sát.”
“Người chơi có thể nghe đề chung, nhưng cần phải theo thứ tự lên đây nói câu trả lời cho riêng chúng ta biết.”
“Không cho phép trao đổi đáp án với nhau! Người vi phạm sẽ bị xem là 【 tín đồ giả mạo 】và bị loại trừ!”
“Ai là người xuất sắc nhất sẽ có quyền quyết định lớn nhất.”
Những câu hỏi đó… có lẽ sẽ rất khó?
Đây là suy nghĩ của những người chơi.
Bọn họ nếu không lợi dụng đạo cụ phục chế lại thư mời của tín đồ mình bắt gặp ở ngoài thì cũng sẽ dùng đạo cụ để ăn trộm, cướp đoạt thư mời… Tóm lại, bọn họ đều là tín đồ giả.
Như vậy thì nếu hỏi đến tín ngưỡng và những chuyện liên quan đến thần Nghệ Bạc thì bọn họ làm sao mà biết được đáp án?
Nhanh chóng, hai thần nữ đã đặt câu hỏi.
“Xin hãy nghe đề.”
“1, cung điện này được gọi là gì?”
“2, chủ nhân của cung điện này là ai?”
“3, các ngươi vào đây với thân phận gì?”
“4, các ngươi đến đây vì nhận được thứ gì?”
Khi nghe đến đây, mọi người đều thở phào một hơi.
Những câu hỏi này quá đơn giản, ai cũng biết đáp án –【 Vườn Địa đàng Apple 】, 【 Nghệ Bạc 】, 【 thân phận là tín đồ 】, 【 nhận được thư mời 】.
Nhưng câu hỏi kế tiếp thì không dễ dàng trả lời như vậy.
Thần nữ lại nói tiếp: “5, chủ nhân cung điện từng giúp các ngươi chuyện gì?”
“6, vì sao các ngươi lại thất vọng với chủ nhân của cung điện?”
Khóe miệng Chu Khiêm hơi cong lên — này đáp án của hai câu hỏi này, đương nhiên là anh biết, vì anh đã khởi động cốt truyện phụ ở cấp trải nghiệm, sau khi nhận được thư mời, anh còn cố tình hỏi chuyện cậu bé.
Nhưng ngoại trừ anh thì bốn người còn lại thì không biết đáp án.
Chu Khiêm chỉ không biết rằng người có thể trả lời hết các câu hỏi sẽ trở thành “người quyết định” là như thế nào.
Hỏi xong, thần nữ mỉm cười với người chơi.
“Theo quy tắc, dựa theo trình tự. Các ngươi theo thứ tự đến đây trả lời câu hỏi. Trả lời câu hỏi thứ nhất xong thì đến câu hỏi thứ hai, như vậy sẽ không loạn.”
“Đúng vậy, chúng ta sợ nhất là hỗn loạn.”
Cứ như thế, năm người chơi lần lượt theo thứ tự đến trả lời câu hỏi cho thần nữ.
Sau bốn câu hỏi đầu thì đến câu hỏi thứ năm.
Ngay lúc này, Chu Khiêm liếc mắt nhìn những người chơi khác, phát hiện hai người họ đang liếc nhìn nhau, lại lắc đầu, sau đó sửng sốt bất động.
Xem ra bọn họ không biết đáp án thật.
Chu Khiêm là người cuối cùng trả lời.
Trước khi trả lời câu hỏi, Chu Khiêm cố tình liếc mắt về phía Đổng Tường, đụng phải ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt của Đổng Tường âm hiểm cực điểm, giống như đang ấp ủ một chủ ý cực kỳ độc ác.
Chu Khiêm vờ như không thấy, thong thả ung dung trả lời hai câu hỏi cuối cùng.
“Tôi là Lý Đại Phú, Thần Nghệ Bạc cho tôi tiền, cũng cho tôi một cậu bé.”
“Cậu bé đã chết, tôi ước Thần giúp cho cậu bé sống lại, nhưng Thần không thể làm được, cho nên tôi thất vọng, oán hận Thần.”
Đến đây, những người chơi đã trả lời câu hỏi xong, thần nữ tuyên bố kết quả.
Quả nhiên, Vân Tưởng Dung, Cao Sơn, Tề Lưu Hành, Đổng Tường đều chỉ trả lời được 4 câu hỏi.
Chỉ có Chu Khiêm trả lời được 6 câu hỏi.
Hai thần nữ mỉm cười nhìn Chu Khiêm, lần lượt nói.
“Ngươi là Lý Đại Phú đúng không? Chúc mừng, ngươi là người xuất sắc nhất trong trò chơi trả lời câu hỏi. Chúng ta cho rằng ngươi là người có khả năng là tín đồ thật lớn nhất, cũng sẽ giao quyền quyết định cho ngươi.”
“Những tín đồ khác, ai thật, ai giả, tùy ngươi quyết định.”
“Bây giờ chúng ta cho ngươi 100 điểm. Mời ngươi dùng 100 điểm này, bao gồm tự chấm điểm cho mình và chấm điểm cho những người còn lại. Ai có số điểm thấp nhất sẽ bị xem là tín đồ giả và bị loại trừ.”
Thấy một màn như thế này, Vu Hiền ngồi trước màn hình điện thoại không khỏi cảm thán: “Đm, ngầu vl. Anh Khiêm chắc chắn thắng rồi!”
Chúc Cường nói: “Có vẻ vậy thật. Anh ấy không chỉ có thể không mà… Thật ra, chuyện này cũng giống như chúng ta đang đi thi vậy. Bốn người khác là học sinh đi thi, anh Khiêm lại là giám khảo chấm điểm của bọn họ! Mà học sinh có thể hối lộ giám khảo!”
Vu Hiền: “Ừ nhỉ, anh Khiêm không phải đang nghèo đói thiếu thốn ư? Người chơi cấp F, còn không có đạo cụ, đồng vàng lại ít! Anh ấy có thể nhân cơ hội này kiếm tiền rồi! Ai cho anh ấy nhiều tiền và đạo cụ nhất thì anh ấy sẽ chấm điểm cho người đó cao hơn, quả thực là một hình thức bàn tay vàng kinh điển, quá sung sướng!”
Hai người Vu Hiền và Chúc Cường ngàn vạn lần không thể ngờ đến là bọn họ vừa thấy đây là hình thức bàn tay vàng thì lại có cớ sự khác xảy ra —
Thần nữ tiến lên thông báo quy tắc.
“Nhưng mà… Chúng ta nếu chỉ thông qua một thí nghiệm nhỏ để tìm ra người có khả năng là tín đồ thật cao nhất. Nhưng người này không nhất định là thật, cũng không nhất định có thể khiến mọi người tin tưởng.”
“Cho nên, khi Lý Đại Phú chấm điểm cho những người còn lại, bốn người có thể tiến hành bỏ phiếu cho kết quả chấm điểm của người này.”
“Nếu hơn một nửa số phiếu là không đồng tình với kết quả chấm điểm của Lý Đại Phú, vậy thì việc chấm điểm của Lý Đại Phú không còn hiệu quả.”
“Lý Đại Phú, nếu thế thì ngươi không nhận được sự tin cậy của những tín đồ khác. Như vậy thì ngươi sẽ bị xem là tín đồ giả và bị loại trừ.”
Khi nghe đến đây, hai người Vu Hiền và Chúc Cường đều hét lên: “Đm!!!”
Thần nữ nói tiếp: “À, mặt khác, bốn người bỏ phiếu, đương nhiên cũng xuất hiện nhiều tình huống số phiếu bằng nhau. Bằng nhau thì sao? Chị ơi, chị nói đi?”
Người còn lại nói: “Số phiếu bằng nhau là lãng phí thời gian của chúng ta. Sau một lần bỏ phiếu, kết quả chấm điểm của Lý Đại Phú trở nên vô dụng, cần phải chấm điểm lần hai, sau đó bốn người lại tiếp tục bỏ phiếu.”
“Nhưng nếu số phiếu bằng nhau xuất hiện ba lần, vậy thì ngại quá, xem ra Lý Đại Phú vẫn sẽ là tín đồ giả, ngươi vẫn sẽ bị loại trừ.”
Hai thần nữ tạm thời không nói nữa, có vẻ đang chờ người chơi hiểu quy tắc.
Lúc này, giữa nhóm người chơi vang lên giọng nói âm hiểm của Đổng Tường.
Gã nở nụ cười méo mó dữ tợn nhìn về phía Chu Khiêm, hung hăng nói: “Chu Khiêm, dù mày chấm điểm như thế nào đi nữa, tao và Tề Lưu Hành sẽ không đồng ý. Trong bốn người, chỉ cần hai bọn tao bỏ phiếu chống thì dù Cao Sơn và Vân Tưởng Dung có đồng ý hay không, mày vẫn sẽ chết thôi!”
“Vì nếu đôi tình nhân này có đồng ý, chỉ cần tao và Tề Lưu Hành luôn chống thì sẽ bằng số phiếu nhau!”
“Sau ba lần bỏ phiếu, phần chấm điểm của mày sẽ bị vứt đi, mày chắc chắn sẽ bị loại!”
“Mày chết chắc rồi, Chu Khiêm. Mày sẽ không còn tiếp tục chơi phó bản này nữa!”
“Bố mày sẽ thành toàn cho mày, giúp mày có cái chết đẹp mắt nhất!”
Tác giả có chuyện muốn nói:
1. Về trò chơi nhỏ tìm tín đồ giả, ban đầu viết phiên bản khác, có nhiều vấn đề, vì vậy đã sửa chữa, nếu phát hiện không giống với khu bình luận thì xin đừng cảm thấy kỳ lạ.
2. Trò chơi được xây dựng dựa trên mô hình lý thuyết trò chơi kinh tế cổ điển trong sách giáo khoa, sẽ được tiết lộ trong Chương 6.