Chương 3: Vườn Địa đàng Apple (3)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Trong trò chơi.
Nắng chiều nhuộm đỏ bầu trời xanh. Phủ bóng tòa cung điện nguy nga tráng lệ một khoảng không xa lấp lánh ánh vàng, trong nơi thâm sơn cùng cốc trông như thiên đường trần thế.
Chu Khiêm nghe thấy Đổng Tường hỏi mình: “Sao cậu lại có thư mời?”
“Khi làm nhiệm vụ của cấp độ trải nghiệm, tôi khởi động nhiệm vụ chi nhánh.” Chu Khiêm hồn nhiên đáp: “Ơ? Lẽ nào anh không có thư mời? Vậy những người chơi khác thì sao?”
Đổng Tường đánh giá Chu Khiêm vài lần, ánh mắt hàm chứa ý nghĩ “thằng ngu”.
Gã nói: “Trong những người chơi, chỉ có mỗi một mình cậu có thư mời.”
Biểu tình của Chu Khiêm vô cùng kinh ngạc: “Tại sao chứ? Tôi không hiểu. Tôi thấy cậu bé kia đáng thương quá nên an ủi em ấy vài câu, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Không ngờ nhiệm vụ chi nhánh lại dễ dàng khởi động như vậy, vì tôi chẳng phải kẻ tài cán gì cho cam.”
Đổng Tường nhẫn nại giải thích: “Đầu tiên, có rất nhiều【 Vườn Địa đàng Apple 】đồng thời xuất hiện, nói trắng ra thì những NPC trong trò chơi đều là giả, chỉ là số liệu mà thôi. Giống như khi chúng ta chơi game vậy, những đội nhóm khác nhau cùng vào một phó bản nhưng không liên quan gì đến nhau, không ảnh hưởng lẫn nhau.”
“Quả thật có khả năng có nhiều người có thể khởi động nhiệm vụ chi nhánh ở vòng trải nghiệm nhưng thực chất trong một phó bản chỉ có một Lý Đại Phú, cũng chỉ có một cậu bé trộm thư mời của lão. Cho nên cậu hiểu rồi đúng không…”
Chu Khiêm cái hiểu cái không gật đùa: “Dạ, cho nên hệ thống đang chọn người chơi. Nếu ai cũng có thư mời của cậu bé kia thì mọi người sẽ không thể cùng xuất hiện trong phó bản【 Vườn Địa đàng Apple 】 .”
“Đúng vậy.” Đổng Tường tùy ý sửa sang lại áo sơ mi của mình: “Cậu khởi động nhiệm vụ chi nhánh, cho nên có thể trực tiếp tới phó bản này. Còn chúng tôi không có may mắn như cậu.”
Chu Khiêm: “…?”
Đổng Tường nói: “Trước khi vào đây, cậu có thấy thông báo rồi đúng không? Tỷ lệ nhận được nhiệm vụ ẩn chỉ có 10%.”
Chu Khiêm lại gật đầu một cái.
Đổng Tường nói tiếp: “Cho nên đây là một phó bản ẩn hiếm, không phải ai cũng có cơ hội vào được. Phó bản trong trò chơi có hình thức ngẫu nhiên lựa chọn. Đối với những người chơi có thể nhận được 【 thư mời 】ở vòng trải nghiệm thì chỉ có thể xem hệ thống có vừa mắt với cậu hay không!”
“Còn như tôi, tôi phải vượt qua ba phó bản bậc một, lên tới cấp E, chờ hệ thống mở 【 Vườn Địa đàng Apple 】ra cho mình. Tôi nghe nói vào phó bản này có thể nhận được đạo cụ đặc biệt quý hiếm.”
Chu Khiêm nhăn mặt, giống như đang lo lắng.
Làn da cậu vốn dĩ rất trắng, bây giờ nhìn qua không còn chút huyết sắc nào. “Anh nói tôi may mắn, tôi lại không cảm thấy như vậy. Phó bản này chắc chắn rất khó. Nhưng tôi chỉ mới cấp F thôi…”
“Không sao đâu. Trong trò chơi này, mọi người đều tự lo cho nhau.” Đổng Tường vỗ vỗ vai Chu Khiêm: “Tôi bảo vệ cậu. Đi thôi! Tôi cùng cậu vào Vườn Địa đàng Apple! Cậu cứ bình thường mà vào, tôi sẽ nhân cơ hội quan sát cảnh vệ, có thể tìm được lỗ hổng nào không, cũng có thể tìm xem ba người chơi khác ở đâu.”
“Dạ được.” Chu Khiêm gượng cười: “Haiz…”
Nói chuyện xong, hai người xuyên qua rừng cây, hướng về phía tòa cung điện.
Trên đường đi, họ sẽ ngẫu nhiên gặp vài tín đồ.
Những lúc đó, Chu Khiêm sẽ lấy đồng hồ ra, dùng hệ thống kiểm tra số liệu của họ.
Sắc mặt của Chu Khiêm ngày càng bi thảm hơn: “Những NPC tín đồ này cấp thấp nhất là E, còn có mấy người cấp D… Khó quá. Lỡ như cuối cùng phải đối đầu với bọn họ thì chẳng phải tôi xong đời luôn rồi à?”
Trước màn hình, Vu Hiền và Chúc Cường như người mẹ nhọc lòng đớn đau cho đứa con nhỏ mà thở than một hơi.
“Những NPC này cấp cao như vậy thì không thể cướp thư mời của bọn họ nổi đâu. Cho nên Tiểu Khiêm Khiêm à cậu chú ý Đổng Tường bên cạnh đi! Tên khốn đó không cướp của cậu thì cướp của ai nữa đây!”
“Cậu đừng có chú ý tới NPC nữa! Cậu chú ý tới tên bên cạnh mình đi a a a!”
Trong trò chơi, Chu Khiêm bỗng nhiên ngẩn ra.
Anh cảm giác trước mặt xuất hiện một màn sương, giống như bong bóng màu hồng.
Màn sương này khiến con người sung sướng la thường, anh bất tri bất giác nở nụ cười vui vẻ, ngốc nghếch đến cực điểm.
Ba giây sau, sương mù biến mất, Chu Khiêm khôi phục tỉnh táo.
Cùng lúc đó, hệ thống thông báo: 【 Người chơi Chu Khiêm mất đạo cụ — Thư mời của Lý Đại Phú. 】
Chu Khiêm liền tìm kiếm bóng dáng của Đổng Tường, lại thấy đối phương đã cách xa mình 10 mét.
“Đổng Tường! Anh trộm thư mời của tôi?!” Chu Khiêm la lên, giọng điệu tràn ngập chỉ trích và phẫn hận.
Đổng Tường cao khoảng 1 mét 7, nhưng có lẽ vì vậy mà hành động của gã vô cùng linh hoạt.
Gã vẫy vẫy tay, không quay đầu mà chỉ nói với Chu Khiêm: “Người mới, dạy miễn phí cho cậu một bài học, đây gọi là binh bất yếm trá*.”
Note
Trước màn hình, Vu Hiền, Chúc Cường đồng loạt đỡ trán.
“Trời, tôi biết ngay mà.”
“Báo chí không đưa tin sai, cậu ta đúng là một tên nhãi lắm tiền ngu đần.”
Nhưng biểu tình của Chu Khiêm trên màn hình bỗng nhiên thay đổi.
Đôi mắt ngơ ngác, không thể tin nổi đã biến mất, thay vào đó lại rét căm căm, sâu không lường được. Đứa nhóc con ngu đần nhà địa chủ chợt thay đổi, bước một chân lên con đường phản diện vì gặp phải biến cố.
Chu Khiêm nhanh chóng chạy về phía cuối khu rừng, vừa chạy vừa la lớn: “Lý Đại Phú, là người mặc áo sơ mi sọc ca rô kia! Bắt lấy anh ta!”
Anh vừa dứt lời, một người có thân hình đồ sộ từ cuối rừng nhảy vọt ra.
Đổng Tường vừa mới đi ra khỏi khu rừng, bất ngờ bị một người mập mạp đè xuống đất.
Còn chưa kịp nói gì, Đổng Tường đã bị đối phương bóp cổ.
“Trộm thư mời của tao, mày đi tìm chết!!!”
Đứng từ xa nhìn một màn này, Chu Khiêm nhặt một cục đá lên, không nhanh không chậm đi về phía hai người kia.
Thành công khiến trai cò đánh nhau*, bây giờ cậu đang chờ cơ hội đến khi hai tên này suy yếu thì sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Note
Mọi chuyện xảy ra từ 10 phút trước, khi Chu Khiêm nhận ra ai là Lý Đại Phú thì bắt đầu suy nghĩ làm sao để hoàn thành được nhiệm vụ chi nhánh.
Khi đó, Lý Đại Phú đứng tần ngần ở trước cổng cung điện một lát, có lẽ phát hiện ra rằng không thể trà trộn đi vào, vì vậy đành phải trốn ở cuối rừng chờ cơ hội.
Chu Khiêm noi gương sáng — Làm giống như Lý Đại Phú, chỉ là há miệng chờ sung*.
Note
Các tín đồ muốn đến Vườn Địa đàng Apple để gặp Thần thì cần phải đi qua khu rừng này.
Thư mời của Lý Đại Phú đã bị cậu bé trộm mất, lão muốn vào Vườn Địa đàng thì chỉ có thể đi trộm một cái khác.
Cho nên lão nấp ở cuối rừng, ẩn mình âm thầm quan sát tên tín đồ nào dễ đối phó, chờ đến khi xác định được mục tiêu thì sẽ đánh lén, cướp lấy thư mời.
Chu Khiêm chưa hành động ngay, vẫn tiếp tục suy nghĩ đối sách.
Sau đó không lâu, anh lại nhìn thấy Đổng Tường, cũng phát hiện người này giống với Lý Đại Phú, đều là cấp E, còn có kỹ năng trộm cắp.
Đổng Tường không biết Chu Khiêm. Nhưng anh thì biết đối phương.
Đổng Tường cũng là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, hơn nữa ở khu phòng bệnh số 2.
Ở bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, bệnh nhân không có tính uy hiếp thì sẽ được sắp xếp ở khu phòng bệnh số 1, một nơi có không khí thoải mái, nhẹ nhàng nhất, khá giống với viện điều dưỡng, Chu Khiêm được ở nơi này.
Ngược lại là khu phòng bệnh số 2, đa phần đều là những bệnh nhân nguy hiểm, thậm chí còn là những bệnh nhân đã phạm tôi.
Đổng Tường ở khu phòng bệnh số 2, vì gã đã từng giết người.
Gã nghĩ rằng vợ mình ngoại tình, vì vậy giết đối phương. Nhìn gã có vẻ gầy yếu, thư sinh nhưng lại có thể phanh thây vợ mình ra thành mấy chục mảnh, vứt ở những nơi khác nhau.
Nhưng cuối cùng gã lại bị hoãn án, vì người ta cho rằng gã có bệnh tâm thần.
Nhân viên phụ trách điều tra vụ án của cha mẹ Chu Khiêm tên là Trần Dương Châu.
Trần Dương Châu cũng biết về vụ án của Đổng Tường, vì vậy khi đến thăm Chu Khiêm, người này cũng nói qua: “Đổng Tường chắc chắn không mắc bệnh tâm thần. Anh ta có âm mưu mưu sát vợ mình. Nhưng tôi không biết anh ta đã lừa bác sĩ như thế nào. Tuy hai người không ở chung một khu nhưng cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Đổng Tường là cặn bã ở ngoài hiện thực.
Lý Đại Phú là cặn bã ở trong trò chơi.
Hai tên cặn bã, với cấp bậc hiện tại của Chu Khiêm thì chẳng đánh thắng được ai, vì vậy cứ dẫn đường cho chúng giết hại lẫn nhau.
Vì vậy 10 phút trước, Chu Khiêm đi đến trước mặt Lý Đại Phú: “Ngài không có thư mời?”
Lý Đại Phú trừng lớn mắt: “Sao mày biết? Là mày đã ăn trộm đúng không?!”
Tính tình của Lý Đại Phú tàn bạo, hệ thống cũng đã nhắc nhở anh không nên đối đầu trực diện. Thấy Lý Đại Phú chưa kịp hiểu chuyện gì đã ra tay với mình, Chu Khiêm kịp thời phòng bị vẫn bị vật ngã ra đất, nắm đấm lướt qua bên tai anh, đầu anh ong ong, phía sau thủng một lỗ.
【 Giá trị sinh mạng của người chơi Chu Khiêm còn 95%】
Một cú đấm nữa chuẩn bị giáng xuống, Chu Khiêm nhanh miệng nói: “Không phải tôi! Nhưng tôi biết ai là người trộm. Trước tiên ngài tạm trốn ở đây đừng lộ mặt, chờ đến khi người kia đến, tôi sẽ nói với ngài.”
…
Hiện tại.
Lý Đại Phú không hổ là vận động viên quyền anh, gương mặt của Đổng Tường đã không còn hình người.
Hai người giao tranh, Đổng Tường rõ ràng ở thế dưới.
Vì kỹ năng của gã cũng chỉ là trộm cắp hoặc ám sát, đối tay đôi như thế này, gã không có ưu thế.
Lý Đại Phú lại đè Đổng Tường trên mặt đất, ra tay đầy tàn nhẫn.
Chưa đến 5 phút, thanh máu của gã chỉ còn 30%.
Lý Đại Phú giơ cao nắm tay phải, khi chuẩn bị đấm xuống mặt Đổng Tường thì cuối cùng, Đổng Tường vận dụng kỹ năng và đạo cụ.
Có thể thấy rằng đạo cụ kia rất quý hiếm, vì Đổng Tường tỏ vẻ vô cùng đau khổ.
Ngay sau đó, một bóng ảnh lướt ngang qua không trung, thân hình của Lý Đại Phu dừng lại, cuối cùng ngã lăng qua bên cạnh.
Chu Khiêm nhìn Lý Đại Phú, thấy giữa hàng lông mày của lão có một cây kim châm.
Cây châm cố định thân hình lão, không biết có thể thực sự giết chết lão hay không.
Dù sao đi nữa, Chu Khiêm đã đạt được mục đích của mình.
Lý Đại Phú nằm bất động trên mặt đát, Đổng Tường còn không có đến nửa cái mạng.
Hờ hững quan sát hết thảy, Chu khiêm chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Đại Phú.
Thấy lão không thể nhúc nhích được nữa, Chu Khiêm cầm cục đá đập mạnh vào đầu đối phương.
Giữa máu tươi bắn tung tóe, Lý Đại Phú không thể tin nổi mà nhìn Chu Khiêm, anh lại nhoẻn mỉm cười.
Giọng nói mềm mỏng, dịu dàng nhưng lại rét buốt tựa như lệ quỷ đòi mạng: “Thật ra tôi không muốn làm bẩn tay mình lắm. Nhưng tôi đã hứa với cậu bé là phải lấy mạng ông. Cho nên ông…”
Giọng nói chợt trầm thấp đến đáng sợ, Chu Khiêm gằn từng chữ một: “Cút-xuống-địa-ngục-đi!”
Một lát sau, Lý Đại Phú không còn nhúc nhích được nữa.
Chu Khiêm nhận được thông báo –【 Người chơi Chu Khiêm hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, nhận được một bảo rương 】
Chu Khiêm cất rương vào hành lý, tạm thời chưa mở ra xem.
Anh mở sàn giao dịch, dùng 5 đồng vang mua một chiếc khăn lông trong cửa hàng.
Nắng vàng soi rọi xuống vũng máu đỏ tươi, đứng giữa rừng cây xanh bạt ngàn, Chu Khiêm lãnh đạm cầm khăn lông trắng lau máu dính trên tay mình, sau đó chậm rãi đi đến chỗ của Đổng Tường gần như không còn chút hơi tàn.
Nhìn thấy Chu Khiêm đến, đồng tử Đổng Tường mở lớn, biểu tình như nhìn thấy quỷ ma.
Chu Khiêm ngồi xổm xuống, dường như sợ làm bẩn tay mình, lấy khăn lông bọc tay mình, bóp lấy cổ Đổng Tường, gương mặt không cảm xúc: “Lười lục soát người mày. Chết, hoặc đưa thư mời, chọn một cái.”
Đổng Tường chỉ có thể dùng chút sức lực còn sót lại lấy ra【 Thư mời của Lý Đại Phú 】.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy thư mời, Chu Khiêm đứng lên, nhìn Đổng Tường từ trên cao, đuôi mắt hẹp dài xinh đẹp khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói: “Binh bất yếm trá, đã học xong. Xin cảm ơn đã dạy bảo.”
Đổng Tường: “…”
Gã nhịn không nổi, ôm ngực phun một búng máu tươi.
Gã bị Chu Khiêm chọc tức đến hộc máu.
Chu Khiêm ngáp một cái, xoay người đi, không quay đầu lại mà hướng về phía tòa cung điện to lớn.
Ở phía sau anh vang lên tiếng nôn ọe, là Đổng Tường tức giận đến mức lại ói máu.
Trước màn hình điện thoại.
Vu Hiền, Chúc Cường: “…”
“Đm –“
“Chúng ta lầm rồi, đây mà là Tiểu Khiêm Khiêm cái quái gì, là anh Khiêm!”
“Quỳ lạy anh Khiêm… Xem anh ấy làm gì tiếp đi!”
“Anh Khiêm không hổ là con nhà đại gia. Bây giờ anh ấy chỉ có 300 đồng vàng, còn dùng tới 5 đồng vàng để mua một cái khăn tay. Với số tiền đó có thể mua được nhiều vật dụng hữu ích khác lắm đó…”
“Hay là anh ấy ở thói quen ở sạch?”
“Cũng có lẽ là thói ăn ở phung phí. Dù sao cậu ấm nhà giàu có bao giờ quan tâm đến tiền bạc đâu, nhưng mà bây giờ anh ấy không có nhiều tiền lắm.”
“Haiz, từ giàu về nghèo, khó sống, khó sống…”
“Hy vọng anh ấy có thể học cách tiết kiệm một chút…”
…
Sâu trong núi rừng, cung điện của Thần sẽ trông như thế nào?
Giống như vẻ ngoài xa hoa, lộng lẫy, bên trong cũng sẽ rực rỡ, dát vàng, cuộc sống luôn chìm đắm trong rượu trong thịt?
Trước cổng cung điện có hai lính gác, sau khi giao thư mời ra, Chu Khiêm, dùng thân phận “Lý Đại Phú” để vào trong.
Anh vô cùng tò mò bước vào “Vườn Địa đàng Apple”, nhưng trong cung điện lại không giống như tưởng tượng — bên trong vẫn giống như một khu rừng rậm.
Cây cối um tùm trong đại sảnh to lớn của cung điện, rễ cây không mọc từ dưới mặt đất lên mà sinh trưởng ngay bên trên bề mặt.
Ở trung tâm cung điện có một cây đại thụ khổng lồ vươn mình chọc trời, có lẽ cần đến năm vòng tay người ôm mới xuể.
Thân cây không ngừng phát triển lên cao, ước chừng cao 10 tầng lầu.
Tán cây um tùm rộng lớn, bao trùm toàn bộ cung điện khổng lồ.
Nếu nói trong cung điện là một khu rừng thì chỉ cần một cái cây này thôi đã chiếm diện tích hết một nửa khu rừng.
Nơi này có tên là Vườn Địa đàng Apple, vậy thì hẳn là sẽ có cây táo?
Nhưng vì sao lại không hề nhìn thấy một quả táo nào?
Trong lòng xuất hiện nghi vấn, Chu Khiêm đi về phía trước, tiếp tục quan sát và đánh giá bên trong cung điện.
Trước cây đại thụ có một cái hồ, nước hồ xanh thẳm, sâu không thấy đáy.
Hiện tại có rất nhiều tín đồ đang đứng trước bờ hồ, những gương mặt tràn ngập phẫn hận và oán giận, có người thậm chí còn mở miệng mắng, hành vi cử chi không hề trang trọng, thiêng liêng.
Vì sao?
Nếu họ là tín đồ, nơi này không phải Thần Điện mà họ nghĩ ư?
Bên trong cung điện rộng lớn, vừa rồi còn ở xa, Chu Khiêm đã nhìn thấy trên thân cây giữa cung điện có thứ gì đó nhưng nhất thời vẫn chưa rõ đó là gì.
Bây giờ men theo lối đi đến ngày một gần hơn, anh đã nhìn thấy được.
— ở đó có một người.
Đó là một người trần truồng, không biết là bị cành lá cột lên thân cây hay là người này mọc ra từ thân cây, là một bộ phận của thân cây.
Thân thể trần trụi khuất lấp một nửa ở sau lá, một chân đặt trên mặt đất, ngọn đèn dầu trong cung điện soi rọi lên người.
Lá cây đong đưa theo làn gió, gương mặt của người nọ cũng biến đổi theo chuyển động của ánh sáng.
Mỗi khi ánh sáng thay đổi, ngũ quan thay đổi một chút, giống như người nọ có tới vô số gương mặt, không biết gương mặt nào mới là chính y.
Trước mặt người này có một tấm bia đá, bên trên viết tên của y: “Epoh.”
Có lẽ người này là Thần Nghệ Bạc.
Nghệ Bạc là phiên âm của “Epoh”, âm “h” là âm câm.
Ven bờ hồ, bỗng có người mắng nhiếc: “Ông là một tên thần vô dụng, ông đi chết đi!”
Nói xong, người nọ còn phun nước bọt về phía Thần Nghệ Bạc.
Có người khơi mào, những tín đồ xung quanh cũng bắt đầu rủa xả.
Cách một bờ hồ, trên thân cây, đôi mắt của Thần Nghệ Bạc nhắm chặt, thần thái thương xót an tường, giống như đã chìm vào giấc ngủ, có lẽ không nghe thấy những ô ngôn uế ngữ cũng tín đồ.
Chu Khiêm nhíu mày đánh giá người nọ vài lần, thu hồi tầm mắt, lại nhìn về tên của đối phương.
Epoh?
Bốn chữ cái này dường như có một ý nghĩa khác.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Giao dịch trong trò chơi có 2 loại:
Một là giống với game online, người chơi có thể giao dịch với nhau, có mối quan hệ cạnh tranh giữa những người bán khác nhau, chẳng hạn như Kiếm Tam, Ma thú…
Một loại giao dịch khác là giữa người chơi với trò chơi, là hình thức “cửa hàng hệ thống”.
2. Ở giai đoạn đầu, sự phân chia cấp độ của người chơi từ S-F là chế độ phổ biến nhất, việc phân chia vai trò trong chiến đấu như vú em, xe tăng, sát thủ cận chiến và pháp sư tầm xa, hay quân đoàn (tương tự như liên đoàn người chơi và băng đảng) cũng được thường được sử dụng trong các trò chơi, chẳng hạn như Kiếm Tam, Glory of Kings, Onmyoji,…
Nhưng để tiện cho việc viết văn, trong câu chuyện sẽ được tối giản hóa, những kỹ năng cụ thể, tác dụng,… đều sẽ là do tôi tự mình thiết lập lại.
Không liên quan đến trò chơi nào.
Xin đừng KY đến những tiểu thuyết khác. Vô cùng cảm kích.