Chương 2: Vườn Địa đàng Apple (2)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của Chu Khiêm khi tham gia《 Vườn Địa đàng Apple 》là 70%, nếu Vu Hiền lấy 30 ngàn ra đặt cược thì xác suất thắng được 1 triệu là 70%.
30 ngàn tiền vốn của y vốn dĩ cũng là tiền từ trên trời rơi xuống.
Có nghĩa rằng y không cần tiền đầu tư, dù như thế nào cũng sẽ không lỗ.
Đây là một phép thử đơn giản, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vu Hiền kích động đến mức tay chân run lên.
Nhưng Chúc Cường ở bên cạnh y lại khiếp sợ: “30 ngàn thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại có tới 1 triệu! Sao lại có chuyện tốt như thế này? Chúng ta nhận được tiền rồi thì thôi đi, trò chơi này là do ai làm ra? Người chơi là từ đâu đến? Lỡ như họ chết thật ở trong trò chơi thì sao?”
Vu Hiền tỉnh táo lại: “Baidu! Đúng rồi, để tôi tra cứu “Chu Khiêm” trên Baidu, xem thử có người này thật hay không!”
So sánh tên và ảnh chụp, hai người quả thực tìm thấy thông tin về Chu Khiêm.
Trên mạng có rất nhiều tin tức về người này.
Cha của Chu Khiêm là Chu Sùng Sơn, hai tay làm nên cơ đồ, sở hữu nhiều công ty, thiết bị và đất đai, có thể thấy rằng tài sản đặc biệt dư giả.
Sau đó, ông Chu bước vào con đường trí mạng của mình.
Quả nhiên, vì bài bạc nên bắt đầu xảy ra chuyện, hết tiền, tài chính công ty đứt gánh, cuối cùng dẫn đến phá sản.
Chuyện đến bước đường này vẫn chưa phải là bi kịch nhất.
Bi kịch nhất là Chu Sùng Sơn tự sát bằng khí gas cùng với vợ và con trai ở nhà.
Ba người họ được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Cuối cùng, Chu Sùng Sơn và vợ đều chết, chỉ còn Chu Khiêm sống sót.
Thoát khỏi hiểm nguy, sau khi chữa trị một thời gian, Chu Khiêm được đưa vào bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.
Có người nói rằng sau khi người này biết cha mẹ đã bỏ mạng thì không thể chịu đựng nổi nên phát điên.
Có người khác nói vì người này hít phải quá nhiều khí gas nên đầu óc đã hỏng rồi.
Xem xong tin tức, Vu Hiền và Chúc Cường hai mặt nhìn nhau.
Vu Hiền: “Đm, vậy là người tôi đặt cược là một tên điên?”
Chúc Cường nhíu mày: “Khoan, chuyện này không đúng lắm. Cậu nghĩ lại xem, bắt đầu bằng hình thức trải nghiệm thì đơn giản lắm, phần lớn người chơi đều có thể làm được, người đặt cược cũng dễ dàng lấy được 30 ngàn. Nhưng nếu cứ tiếp tục thì…”
“Tôi cảm thấy giống như đang cò mồi chúng ta vậy. Đừng tiếp tục nữa. Cả hai chúng ta có đến 60 ngàn rồi, đủ để trả nửa năm tiền thuê nhà, ngày mai chúng ta bắt đầu tìm việc làm…” Chúc Cường nào ngờ được rằng mình vừa nói xong thì điện thoại rung lên, hệ thống cũng gửi đến một tin nhắn.
【 Xin bạn chú ý, người chơi Lộ Manh Manh đã chọn tiến vào phó bản mới《 Mắt quỷ 》, độ khó bậc một, khả năng hoàn thành là 70%… Nếu Lộ Manh Manh vượt qua thành công, bạn sẽ nhận 1 triệu tiền thưởng. 】
Khi nãy khuyên bảo Vu Hiền, Chúc Cường còn giữ được lý trí.
Bây giờ cơ hội nhận được 1 triệu hiện ra trước mắt, Chúc Cường bỗng cảm nhận được sức dụ hoặc khó cưỡng, hoàn toàn không thể từ chối.
Chúc Cường nuốt một ngụm nước bọt, ngay sau đó tra cứu ba chữ “Lộ Manh Manh” trên Baidu.
Một lát sau, sắc mặt hắn thay đổi.
“Kiểm tra thông tin của người chơi này. Cậu ta là sinh viên, bỗng nhiên một cầm dao bạn cùng phòng, chứng tỏ thần kinh có vấn đề, bây giờ cũng đang ở… bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.”
…
Sáng sớm ngày tiếp theo.
Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn. Phòng cao cấp khu nằm bệnh.
Phòng số 302, giường bệnh 57.
Chu Khiêm tỉnh lại từ trên giường, nhớ lại những chuyện tối hôm qua, cảm giác anh vừa tỉnh giấc khỏi một giấc mộng.
Ngồi dậy, ngáp một cái, anh nhìn thấy một cô gái thắt bím tóc đứng ngay mép giường.
Cô gái nhanh chóng quay đầu lại, phía trước vẫn là bím tóc.
Chu Khiêm độc mồm độc miệng nói: “Trò lừa gạt này cũ rích rồi.”
Nghe được lời này, đối phương tháo tóc giả ra, lộ gương mặt thanh tuấn, vận một chiếc áo blouse trắng, là một bác sĩ nam.
Tương phản với hành vi ấu trĩ như lấy tóc giả hù dọa người khác, người này có một gương mặt nghiêm túc, lãnh đạm như một lão cán bộ cấp cao.
Đây là bác sĩ chữa trị của Chu Khiêm, tên là Lịch Học Hải.
“Nhịp tim không thay đổi.”
Nhìn qua dụng cụ đo lường bên cạnh, Lịch Học Hải lắc đầu, cầm bút máy, nghiêm túc ghi chép: “Bệnh nhân Chu Khiêm vẫn không có phản ứng sợ hãi như cũ.”
Chu Khiêm cười: “Là do trò lừa gạt của bác sĩ quá lỗi thời, không phải do tôi không có cảm giác sợ hãi.”
“Được thôi.” Lịch Học Hải nhét bút máy vào túi áo ngực, cúi đầu nhìn Chu Khiêm, chợt nói: “Bệnh nhân ở phòng đối diện vừa qua đời ngày hôm qua.”
Chu Khiêm tựa như kinh ngạc: “Bệnh nhân ở phòng đối diện? Cô bé kia hả?”
Lịch Học Hải nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, gật gật đầu: “Đúng vậy, là cô bé kia, vào đây cũng gần cùng lúc với cậu. Hai người đã ở chung với nhau khoảng 8 tháng. Khi ở phòng giải trí, cậu cũng thường giúp cô bé xếp đồ gỗ. Cô bé cũng thích cậu, hay quấn lấy cậu, còn gọi cậu là anh trai.”
Chu Khiêm không quan tâm, hỏi: “Thì sao?”
Lịch Học Hải ngưng trọng hỏi: “Cậu nghe thấy tin này mà cũng không cảm thấy thương xót? Một chút cũng không?”
Chu Khiêm nhún vai, giọng điệu thản nhiên, còn có chút tủi thân: “Vậy bác sĩ Lịch ơi, tôi còn có thể chữa trị được không?”
Lịch Học Hải: “Đừng giả bộ đáng thương. Tôi biết bây giờ cậu không có cảm giác tổn thương.”
Sau khi mặt nạ bị lột trần, Chu Khiêm bình tĩnh đáp: “Ồ.”
Sau khi bị bệnh, Chu Khiêm thường sẽ không vui vẻ, không đau lòng, cũng không đồng cảm, và không cảm giác được sợ hãi.
Anh cảm thấy dường như mình không có thất tình lục dục, đã tu thành chánh quả, nhưng có đôi khi lại xuất hiện cảm xúc cuồng bạo, đánh anh trở về nguyên hình.
Ra là anh không phải mất cảm giác hoàn toàn mà bình thường, anh sẽ khóa hết cảm xúc của mình lại, khi ổ khóa hỏng, những cảm xúc dồn nén ứ đọng bấy lâu sẽ bùng nổ, khiến anh rơi vào trạng thái điên cuồng.
Vậy thì Chu Khiêm nào phải bậc thánh nhân tiên tử, anh hoàn toàn là một con quái vật.
Trong một lần phát bệnh, anh không chỉ chém mình một dao mà còn phá nát văn phòng của Lịch Học Hải.
Sau khi tiêm thuốc mê, anh vẫn còn giãy giụa thêm một trận, xé rách bộ vest của Lịch Học Hải.
“Tôi sẽ bồi thường chi phí, bác sĩ Lịch.” Xong xuôi, anh nói như vậy.
Lịch Học Hải: “Được, 3000 tệ.”
“…?” Chu Khiêm kinh ngạc: “Sao rẻ thế? Một bộ vest có mỗi 3000 tệ sao mà mặc được?”
Lịch Học Hải: “…?”
Một lát sau, Lịch Học Hải không hề khách khi mà trả lời: “Thân ái nhắc nhở, nhà cậu đã phá sản. Tiền viện phí quý này là 25 ngàn, cậu có thể thanh toán tiền đúng hạn được không?”
Chu Khiêm: “…”
Ngay lúc này, quan sát biểu tình của Chu Khiêm, Lịch Học Hải không nhịn được mà lắc đầu.
Một lúc sau, bác sĩ nói: “Chu Khiêm, tôi sẽ dốc sức giúp cậu. Sau này tôi sẽ cùng cậu thực hành vài thí nghiệm kích thích cảm xúc. Cậu hãy phối hợp.”
Đối diện với bộ dạng ngoan ngoãn của Chu Khiêm, Lịch Học Hải lại nhíu mày, hỏi: “Gần đây còn nhìn thấy rồng không?”
Rồng…
Ánh mắt Chu Khiêm nhìn bác sĩ lạnh như băng, dời ra ngoài ngoài cửa sổ.
Bệnh viện Xuân Sơn được xây giữa sườn núi.
Qua ô cửa sổ, anh có thẻ nhìn thấy một chút ánh bình minh le lói giữa rừng cây âm u.
Trong chớp mắt, biểu tình của Chu Khiêm trở nên thâm sâu khó lường: “Không. Không còn nữa.”
“Tốt. Mức độ ảo giác đã giảm bớt. Hôm nay kiểm tra đến đây. Cậu đi rửa mặt mũi rồi ăn sáng đi. Tôi đi trước đây.” Lịch Học Hải xoay người đi, bỗng nhớ lại gì đó, hỏi: “Đồng hồ trên cổ tay cậu… lấy ở đâu ra?”
Ánh mắt Chu Khiêm dời xuống, nhìn thấy thứ kia trên cổ tay mình, là đồng hồ có thể giúp anh vào trong trò chơi. Thứ này nhắc nhở anh rằng những chuyện xảy ra tối hôm qua hoàn toàn không phải một giấc mơ.
“Hôm qua tôi có bạn đến thăm. Người ấy tặng.”
Nghe được lời này, Lịch Học Hải lại nhìn kỹ Chu Khiêm trong chốc lát, nhưng không hỏi gì nữa, xoay người rời đi.
…
Trong phòng bệnh tạm thời không còn ai.
Chu Khiêm cầm đồng hồ, thử mở giao diện trò chơi, nhớ lại lý do mình tham gia vào trò chơi.
Về bi kịch của gia đình, từ cảnh sát, phóng viên, đến quần chúng ăn dưa đều có chung một kết luận — sau khi cha anh phá sản, ông nản lòng thoái chí muốn kéo vợ và con trai cùng nhau tự sát, cho nên ông chuốc thuốc mê cả hai, cuối cùng mở khí gas.
Nhưng Chu Khiêm biết đó không phải là chân tướng.
Cha của anh là một người ác độc, từ nhỏ anh đã biết điều này.
Anh cho rằng đêm đó, cha muốn giết chết anh và mẹ.
Anh không nhớ rõ sự việc khi đó.
Nhưng anh mơ hồ nhớ được ân nhân cứu mạng của anh là một con rồng.
Anh từng cho rằng nhìn thấy rồng là ảo giác của anh khi bị trúng độc khói than.
Cho đến khi anh đến bệnh viện Xuân Sơn, anh lại nhìn thấy nó.
Tối hôm qua, dưới sự dẫn dắt của con rồng, Chu Khiêm nhặt được một chiếc đồng hồ.
【 Người chơi Chu Khiêm, thần nghe thấy tiếng lòng của bạn — bạn đã mất đi ký ức quan trọng nhất, hận người vốn không nên hận, bây giờ bạn cảm thấy cuộc sống này quá mức vô vị, dù bạn làm gì cũng không thấy có ý nghĩa 】
【 Nhân sinh của bạn bị hai chữ “hư vô” lấp đầy, bây giờ thần lựa chọn bạn, mời bạn tham gia một trò chơi 】
【 Tham gia trò chơi, bạn sẽ có cơ hội bước vào thần vực, có thể nhận thức lại về 3000 thế giới, có lẽ còn có thể nhận được thứ mà bạn mong muốn nhất 】
【 Cầu tiên vấn đạo vốn không phải là lời nói suông, đến nơi đây, người sống có thể chết, người chết có thể sống 】
【 Bạn có 10 phút để quyết định tham gia hoặc không 】
Con rồng kia đã cứu anh, bây giờ nó lại muốn thông qua trò chơi này nói với anh điều gì?
Người mà mình đã mất kia… liệu thật sự có thể quay về?
Cuộc sống vốn dĩ chẳng còn gì để tệ hơn nữa.
Có lẽ trò chơi quỷ dị này lại có thể mang đến cho anh một sự vui sướng đáng mong đợi.
Dưới sự chỉ dẫn theo trực giác, Chu Khiêm lựa chọn tham gia trò chơi.
Trước khi vào cấp độ trải nghiệm, anh đang ở phòng bệnh của mình.
Sau khi thoát khỏi trò chơi, quay về hiện thực, anh vẫn còn ở phòng bệnh của mình.
Ngủ một đêm, bác sĩ vẫn đến kiểm tra theo thường lệ, Chu Khiêm cũng theo thường lệ đeo mặt nạ ứng phó với bác sĩ.
Cuộc sống ở bệnh viện tâm thần một ngày lại một ngày trôi qua, giống như chẳng bao giờ có sự thay đổi nào khác.
Anh biết, anh đã vào trong một nhà tù kiên cố không thể phá vỡ.
Vậy thì có lẽ ở trong trò chơi, anh sẽ có được thứ tự do mà anh hằng mong ước.
…
Hai ngày sau.
Ban đêm, bệnh viện tâm thần Xuân Sơn chìm trong sự tĩnh mịch.
Chu Khiêm đóng cửa phòng bệnh, dùng đồng hồ để vào trò chơi lần thứ hai.
【 Đang tải phó bản của người chơi:《 Vườn Địa đàng Apple 》】
【 Số lượng người chơi: 5 người; 5 người chơi sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở những địa điểm gần Vườn Địa đàng Apple, nhiệm vụ thứ nhất: Tìm cách vào Vườn Địa đàng 】
【 Sàn giao dịch đã được mở, người chơi có thể thông qua giao dịch để tiến hành buôn bán vật phẩm; người chơi Chu Khiêm mới bắt đầu nhận 300 đồng vàng 】
Xem xong thông báo trên giao diện, Chu Khiêm phát hiện anh đang ở trong một ngọn núi sâu.
Giữa sườn núi, rừng cây um tùm.
Nắng chiều xuyên qua lá cây, soi rọi xuống đất, tiếng suối róc rách phủ một lớp vải hồng cam, xuôi dòng về hướng đông.
Có vài người xuyên qua rừng cây đi về một hướng — nơi đó có một tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, xa hoa đến mức tựa như cung điện, hẳn là Vườn Địa đàng Apple.
Dựa lưng vào một thân cây, anh nâng tay len, nhìn những trị số trên hệ thống giao diện.
Góc trái trên cùng có hai thanh ngang hai màu khác nhau, ở trên màu đỏ, là thanh mạng sống.
Thanh dưới màu xanh lam, là giá trị kỹ năng, màu xanh sẽ giảm bớt.
Nhưng bây giờ Chu Khiêm vẫn chưa có kỹ năng gì. Thanh màu xanh này chỉ dùng để trang trí.
Ngoài ra, bây giờ anh là cấp F, cấp thấp nhất, hai thanh đỏ và xanh đều chỉ có 300 điểm ít ỏi đến đáng thương.
Kiểm tra xong trị số thuộc tính của mình, Chu Khiêm bắt đầu trốn phía sau cây để quan sát.
Không chờ lâu lắm, anh nhìn thấy người mình muốn tìm — một gương mặt béo núc ních đầy dữ tợn.
Người này hẳn này là Lý Đại Phú.
Thân hình đồ sộ, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển.
Chu Khiêm đoán đây là Lý Đại Phú là có lý do.
Tối hôm qua khi còn ở trong trò chơi, Chu Khiêm mở rương xong cũng không hẳn là không làm gì tiếp theo.
Nếu trò chơi có nội dung tự động thì chắc chắn có dụng ý.
Vì vậy Chu Khiêm xoay người vào trong biệt thự. Nhưng nhìn qua cửa sổ, anh thấy trong phòng khách có treo một bức tranh kết hôn rất lớn. Nếu không có gì khác xảy ra thì người đàn ông mập mạp trong bức tranh chính là Lý Đại Phú.
Bây giờ, anh giơ cổ tay lên hướng về phía người đàn ông mập mạp kia, mượn hệ thống phân tích số liệu.
【 Họ tên: Lý Đại Phú 】
【 Cấp: E 】
【 Kỹ năng: Quyền anh; từng đạt giải quán quân toàn quốc 】
【 Ghi chú: Tính cách tàn bạo, mong người chơi tránh xung đột trực tiếp, phòng ngừa tử vong 】
Người này quả nhiên là Lý Đại Phú.
NPC cấp E, hai thanh đỏ và xanh có số điểm cao gấp 3 lần của Chu Khiêm.
Ngoài ra, lão còn là quán quân môn quyền anh, còn Chu Khiêm không có kỹ năng gì.
Chu Khiêm có Buff Lời chúc của cậu bé, đơn giản là chỉ có thể miễn một lần sát thương, hoàn toàn không có tác dụng gì nhiều.
Đối điện với Lý Đại Phú lúc này là tự đi tìm đường chết.
Nhìn thấy Lý Đại Phú từ từ đi ngang qua mình, ánh mắt Chu Khiêm hơi tối lại.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh này, anh cần tốn chút đầu óc.
…
10 phút sau.
Bên ngoài trò chơi, trong phòng tổng thống xa hoa của một khách sạn 5 sao.
Vu Hiền và Chúc Cường ngồi bật dậy, mỗi người hai mắt thâm quầng, túm lấy điện thoại trên đầu giường, nhận ra Chu Khiêm đã vào trò chơi được một lúc.
Bọn họ ở đây là vì đương nhiên lần trước Lộ Manh Manh đã hoàn thành được phó bản《 Mắt quỷ 》khi chỉ còn dúng 1% máu, giúp Chúc Cường thành công nhận được 1 triệu.
Tạm thời Lộ Manh Manh chưa vào phó bản mới, vì vậy Vu Hiền và Chúc Cường dùng 1 triệu này ăn chơi đàng điếm.
Tối hôm qua hai người tận hưởng cả đêm, vừa nãy nghe thấy điện thoại không ngừng thông báo thì mới nhớ đến nhiệm vụ của Chu Khiêm.
Ngay lúc này, cơm cũng không có thời gian để ăn, hai người chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, phát hiện Chu Khiêm đã nói chuyện cùng với một người chơi khác.
Đó là một người đàn ông, nhìn qua hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo caro, nhìn qua lịch sự văn nhã, giống như bậc trí thức ngày xưa, nhưng giữa cặp lông mày lại toát lên một vẻ mưu mô xảo trá khó tả.
Vu Hiền nhận ra trên đầu người nọ có một icon.
Y nhấn vào, còn có thể nhìn thấy thông tin người chơi.
【 Tên họ của người chơi: Đổng Tường 】
【 Cấp: E 】
【 Kỹ năng: Các loại kỹ năng như ám sát, ăn trộm 】
Nghe thấy Đổng Tường hỏi Chu Khiêm: “Vừa rồi tôi có đến cổng lớn của Vườn Địa đàng nhìn thử, tín đồ có thể đi vào khi có thư mời. Chúng ta không có thứ này, nên nhanh chóng nghĩ cách thôi, 8 giờ tối Vườn Địa đàng sẽ đóng cửa.
Vu Hiền hơi lo lắng.
Mấy ngày qua y đã kiểm tra thông tin của Chu Khiêm.
Trong những thông tin y đọc được, có thể dùng những cụm từ sau đây để khái quái: [cậu ấm “tại sao không ăn thịt băm”], [ngốc bạch ngọt]. [thượng đế khi tạo ra người này đã dồn hết chỉ số thông minh vào cái mã bề ngoài], [cậu ta chỉ có một gương mặt xinh đẹp, trên thực tế là một tên vừa ngu vừa điên]…
“Tôi lo cho Tiểu Khiêm Khiêm quá”
“Tôi cũng vậy. Người chơi khác có khả năng sẽ cướp thư mời của Chu Khiêm.”
“Nếu cậu ấy nói chuyện thư mời ra thì chắc mẩm rồi. Trước mặt là một người chơi cấp E, còn có kỹ năng ám sát và trộm cắp…”
“Tiểu Khiêm Khiêm, tôi van xin cậu, cậu đừng có nói gì hết!”
Hai người lo lắng sốt vó nhìn màn hình điện thoại.
Trên màn hình hiện lên khuôn mặt tươi cười của Chu Khiêm.
Gương mặt xinh đẹp diễm lệ, đôi mắt to tròn hai màu trắng đen rõ ràng. Kết hợp với thân phận cậu ấm cô chiêu của cậu thì quả thật đúng là một đóa hoa cao sang giữa bụi trần nhân gian.
Nhưng lúc này nụ cười của anh lại đặc biệt thuần khiết, thiện lương.
Vì vậy thần thái cao sang của đóa hoa diễm lệ trở thành một đứa nhóc con ngu đần nhà địa chủ — anh lại tiếp tục ngây thơ lấy ra Thư mời của Lý Đại Phú, nói với Đổng Tường: “Thư mời hả? Tôi có nè. Tôi có thể trực tiếp đi vào nha, quá là vui luôn!”
Vu Hiền, Chúc Cường: “Đm!”
Tác giả có lời muốn nói:
“Người sống có thể chết, người chết có thể sinh” trích từ “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ
*Mẫu đơn đình (Chữ Hán phồn thể: 牡丹亭; Bính âm Hán ngữ: Mǔ dān tíng) hay còn gọi là Hoàn hồn ký (Chữ Hán giản thể: 还魂记; Chữ Hán phồn thể: 還魂記; Bính âm Hán ngữ: Huán hún jì) hay Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký (Chữ Hán giản thể: 杜丽娘慕色还魂记; Chữ Hán phồn thể: 杜麗孃慕色還魂記; Bính âm Hán ngữ: Dù lì niáng mù shǎi huán hún jì) là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.
“Mẫu đơn đình” là vở kịch ca ngợi tự do của nam nữ thanh niên, chống lại những khuôn phép ràng buộc của chế độ . Cái kết có hậu của tác phẩm đã thể hiện ước mơ về tình yêu tự do trong xã hội phong kiến.