Chương 27: Danh sách ước nguyện cuối cùng (8)

Editor: Cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Khương Dư Thanh trẻ ra.

Khi Chu Khiêm chưa nói, Hà Tiểu Vĩ vẫn chưa chú ý thấy.

Nhưng sau khi nghe xong, cẩn thận quan sát một chút, hắn liền cảm thấy đúng là Khương Dư Thanh đang trẻ ra thật.

“Đừng nói là…” Hà Tiểu Vĩ nghĩ đến một khả năng đáng sợ: “Ông ấy làm một pháp trận gì đó, giết chết hai người điều dưỡng kia? Mục đích giết người của ông ta là để giúp mình trẻ hóa ——”

Hà Tiểu Vĩ cao giọng: “Tôi biết rồi, Khương Dư Thanh là Boss của phó bản này, không phải chúng ta cần hoàn thành di nguyện của ông ta sao? Tôi thấy di nguyện của ông ta chính là cải lão hoàn đồng! Bây giờ… Ông ta dùng hai người chơi, ba NPC đã tử vong từ nhiệm vụ phụ; trong nhiệm vụ chính cũng có hai NPC đã biến mất…”

“Thật đáng sợ. Thật tàn nhẫn. Chắc chắn là ông ta sử dụng tà thuật gì rồi?!”

Chu Khiêm tiếp tục nhìn tình huống trong phòng 701 qua ô cửa sổ: “Tôi lại không nghĩ như vậy.”

Hà Tiểu Vĩ: “Hả?”

Chu Khiêm nói tiếp: “Trò chơi chắc chắn có cách để hoàn thành nhiệm vụ, tỉ lệ thành công của nhiệm vụ phụ là 60%. Nếu di nguyện của Khương Dư Thanh là giết hết mọi người, giúp mình trẻ hóa thì nếu chúng ta phải hoàn thành di nguyện này để hoàn thành nhiệm vụ… Anh cẩn thận nghĩ lại đi, có cảm thấy mâu thuẫn không, như vậy thì làm sao mà hoàn thành được?”

Hà Tiểu Vĩ gật mạnh đầu: “Cũng đúng. Haiz… Tôi cảm thấy tòa nhà này quá quái dị.”

“Đúng là quái dị.” Chu Khiêm nói: “Ở thế giới hiện thực, anh có từng nhìn thấy một viện dưỡng lão nào mà mọi nhân viên chỉ xoay quanh một ông cụ thôi không?”

“Ơ… đúng là không có!” Hà Tiểu Vĩ cả kinh nói: “Ý cậu nói là nơi này không phải thế giới hiện thực?”

Lời này của Hà Tiểu Vĩ thật ra có ý nghĩa khác. Vì hắn và Chu Khiêm đều vào thế giới trò chơi, hiển nhiên đây không phải thế giới hiện thực.

Nhưng Chu Khiêm vẫn có thể hiểu được ý của đối phương.

Bỏ qua bối cảnh của trò chơi và cốt truyện trong phó bản, những thứ mà họ nhìn thấy đều không thể lý giải được dựa trên logic thông thường, bọn họ giống như đang ở trong một không gian mô phỏng, ví dụ như là ảo cảnh.

Chu Khiêm nói: “Nếu tôi đoán không lầm đây hẳn là không gian ý thức của Khương Dư Thanh. Ông ấy thao tác khiến cho sự tồn tại của chúng ta biến mất.”

“Buổi chiều ông ấy ngủ một tiếng. Một tiếng này… Chúng ta lại vào một tầng không gian ý thức khác của ông ấy, cũng chính là không gian của nhiệm vụ phụ.”

“Nhiệm vụ phụ có tên 《 Chế tạo và cân bằng 》, muốn hoàn thành cũng không dễ dàng; nhưng muốn sống sót thì lại rất đơn giản. Người chơi không cần phải làm gì với 12 căn phòng ngoài hành lang, cố gắng nhẫn nhịn suốt một giờ, quay về phòng 701 cũng có thể rời khỏi nhiệm vụ phụ, quay về tầng 7 ban đầu. Vì trên thực tế, Khương Dư Thanh ngủ một tiếng sẽ tỉnh lại. Ông ấy tỉnh lại thì cảnh trong mơ cũng sẽ không tồn tại nữa.”

“Nhưng mà nếu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, những thứ chúng ta đã trải qua cũng như đoạn phim chiếu nội dung cốt truyện đều có ý nghĩa, hẳn là chúng có liên quan đến nhiệm vụ ẩn.”

“Xạ thủ của binh đoàn S sẽ giết người của binh đoàn 7, bọn họ dùng những viên đạn khắc ký hiệu chữ “S”; mà nhiệm vụ của chúng ta là giúp một người lính trẻ tuổi thu thập đủ 12 viên đạn khắc ký hiệu số “7”, cuối cùng người đó dùng những viên đạn này giết chết 12 xạ thủ của binh đoàn S.”

“Câu chuyện này chắc chắn có ẩn ý, chẳng qua tôi vẫn chưa thể đối chiếu nó với cốt truyện chính. Hơn nữa ——”

Nhìn về phía tấm ảnh đen trắng ẩm ướt kỳ lạ qua mặt kính, Chu Khiêm nói: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể lý giải được ý nghĩa của tấm ảnh kia.”

Trên tấm ảnh có bảy gương mặt mơ hồ; khi nhiệm vụ phụ mở ra, người chơi chạm vào ảnh chụp sẽ nhìn thấy một người lính anh tuấn, cung cấp gợi ý cho người chơi; khi người chơi tử vong sẽ biến mất theo nhiệm vụ phụ; NPC lao công cũng sẽ biến mất theo; hai điều dưỡng cũng mất tích…

Đằng sau những sự kiện này có ý nghĩa gì?

Giống như chân tướng đang bị che khuất sau một bức màn.

Bây giờ Chu Khiêm đã xốc bức màn này lên hơn phân nửa, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là anh có thể nhìn thấy toàn cảnh chân tướng.

Ngay lúc này, trong phòng 701 xuất hiện tình huống mới.

Khương Dư Thanh liên tục hỏi ba lần: “Bánh hoa quế của tôi đâu?”

Hai cô gái còn lại vì chuyện của mình nên luôn ngồi im, không có ai để ý đến ông.

【 Mục tiêu: Khương Dư Thanh 】

【 Cấp: B 】

【 Kỹ năng: ??? 】

【 Vì không ăn được bánh hoa quế mình yêu thích, Khương Dư Thanh bắt đầu tức giận, xuất hiện sát ý, mong người chơi cẩn thận! 】

Bốn người chơi bỗng nhận được thông báo này.

Lúc này, Tư Đồ Tình bình tĩnh đứng bên cạnh giá sách, giống như chưa xảy ra chuyện gì, có lẽ cả thể xác và tinh thần đều bị xói mòn, cũng có lẽ đôi cánh bảo vệ trên người cô chưa biến mất.

Vân Tưởng Dung đã nhanh chân chạy đến cửa phòng.

Đẩy cửa ra, cô và Chu Khiêm liếc nhìn nhau, sau đó cô im lặng đi sang hành lang bên kia.

Theo sát Vân Tưởng Dung rời khỏi phòng là chú rồng con của Chu Khiêm đã ôm trước đó.

Có vẻ cảm nhận được nguy hiểm, nó kinh ngạc trừng mắt, sau đó “a” lên một tiếng yếu ớt, trực tiếp lao ra khỏi phòng, nhảy thẳng vào lồng ngực Chu Khiêm.

Chu Khiêm xoa đầu nó, nó ôm lấy vai anh, ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực anh không quấy phá.

Ngoài cửa phòng, Hà Tiểu Vĩ tò mò nhìn qua rồng con, sau đó lại bất an nhìn Vân Tưởng Dung cách đó không xa.

Nhìn thấy bộ dạng hai mắt đỏ ngầu của cô, có vẻ hắn cũng muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì, lại buông tay xuống, thấp giọng hỏi Chu Khiêm: “Này, Khương Dư Thanh tức giận vì không ăn được bánh hoa quế hả? Hay là chúng ta đem bánh hoa quế cho ông ta đi?”

“Ừm. Nhưng cứ từ từ, trước tiên quan sát đã.”

Chu Khiêm ôm rồng con vào lòng, lại làm động tác im lặng với Hà Tiểu Vĩ, tiếp tục nhìn vào trong phòng.

Trong phòng chỉ còn hai người là Tư Đồ Tình và Khương Dư Thanh.

Như hệ thống nhắc nhở, Khương Dư Thanh bây giờ đang có sát ý mãnh liệt.

Nhưng tạm thời ông vẫn chưa tấn công về phía Tư Đồ Tình.

Song Khương Dư Thanh “tức giận” thật sự, đầu tiên ông đập vỡ bình hoa trên bàn, sau đó đi về phía giá sách, không liếc mắt nhìn Tư Đồ Tình dựa vào giá sách một cái nào mà vươn tay rút vài quyển sách, ném chúng xuống đất, còn dùng lực giẫm lên.

Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm những quyển sách, giống như muốn xé nát tất cả, Khương Dư Thanh chợt ngây người.

Có vẻ ông nghĩ đến điều gì đó, từ từ xoay người, sau đó nhìn về tấm ảnh chụp, đi từng bước về phía đó.

“Cái quỷ gì ——”

Hà Tiểu Vĩ đứng ngoài cửa nhíu chặt mày, hỏi Chu Khiêm: “Người anh em rốt cuộc đã nhìn ra được gì chưa?”

“Một ông lão chỉ còn sống được 3 ngày vì sao đột nhiên lại trở thành một “quái vật” cấp B?” Chu Khiêm hỏi lại.

Hà Tiểu Vĩ liền đáp: “Vậy thì cậu nói đúng rồi! Đây là không gian ý thức, không phải thế giới thật! Khương Dư Thanh ở hiện thực chỉ còn sống được 3 ngày! Nhưng bây giờ chúng ta lại đang ở trong không gian ý thức, cho nên Khương Dư Thanh trong hình thái ý thức mới có thể tùy ý thao tác, đột nhiên mạnh lên!”

“Đúng vậy, suy đoán như vậy không tồi. Nhưng nếu… Ông lão Khương Dư Thành trước mặt này biểu hiện tính công kích với người chơi, hơn nữa 12 căn phòng trong nhiệm vụ phụ 《 Chế tạo và cân bằng 》 cũng được tạo nên trong giấc mơ của ông ta ——”

“Dựa vào hai điều này, hoàn toàn có thể suy đoán rằng trong phó bản này, ông lão Khương Dư Thanh trước mặt chúng ta, có địch ý với người chơi. Nhưng cùng lúc đó ——”

Trong phòng, Khương Dư Thanh đang đi về phía tấm ảnh trắng đen.

Chu Khiêm nhìn về phía tấm ảnh, nói tiếp: “Có một người lính trẻ tuổi trong tấm ảnh, cung cấp gợi ý cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ 《 Chế tạo và cân bằng 》; trong đoạn phim nội dung cốt truyện, người này cũng xuất hiện và xử lý 12 xạ thủ. Chẳng phải điều này có nghĩa rằng người lính trẻ đó hoàn toàn đối lập với Khương Dư Thanh không? Cũng có nghĩa rằng trong phó bản này, đối lập với Khương Dư Thanh, người lính đó hoàn toàn thân thiện, không tấn công người chơi.”

Hà Tiểu Vĩ chưa kịp đáp lời Chu Khiêm, dường như đang suy nghĩ điều gì thì thấy Chu Khiêm đã đẩy cửa bước vào.

Khi vừa đẩy cửa vào, Chu Khiêm liền nói với người đối diện: “Ông Khương, bánh hoa quế của ông đây.”

Những lời này tựa như gió xuân mơn man trên mặt, có thể trấn an cảm xúc bất an của mọi người.

Khương Dư Thanh cười.

【 Người chơi kích hoạt manh mối: “Bánh hoa quế Vương Ký” có thể trấn an cảm xúc của Khương Dư Thanh; cơn tức giận của Khương Dư Thanh tạm thời giải trừ 】

【 Người chơi mở khóa hai trạng thái của Khương Dư Thanh: 1, Khương Dư Thanh tức giận; 2, ông lão Khương Dư Thanh mắc bệnh Alzheimer* 】

* Alzheimer: một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già, bệnh đặc trưng bởi sự mất dần các nơron thần kinh và synap trong vỏ não và một số vùng dưới vỏ.

Hiện tại hệ thống cũng đã xác minh —— Khương Dư Thanh là một ông lão mắc bệnh Alzheimer.

Sau khi cơn tức giận được hạ hỏa, Khương Dư Thanh giống như một đứa trẻ, vui vẻ đi đến trước mặt Chu Khiêm, vươn hai tay, bộ dạng như muốn lấy kẹo.

Chu Khiêm liền bỏ một miếng bánh hoa quế vào tay ông.

Nhận lấy bánh hoa quế, Khương Dư Thanh nở nụ cười ngây ngô thuần khiết, không quan tâm gì hết mà ngồi xuống sàn nhà, cắn từng ngụm ăn.

Ông lão 100 tuổi ngồi dưới sàn nhà ăn bánh ngọt, vụn bánh vương vãi khắp nơi.

Nhưng có vẻ ông không quan tâm.

Hà Tiểu Vĩ theo Chu Khiêm vào phòng, nhìn thấy cảnh này thì có chút xúc động.

Quãng thời gian một đời người sẽ trải qua từ ấu thơ, thanh niên, trung niên, tuổi già… Nhưng khi đã già đến một mức độ nhất định nào đó, con người sẽ lại giống như ngày còn nhỏ.

Về mặt thân thể, họ không còn năng lực tự mình sinh hoạt, ăn uống tiểu tiện đều phải dựa vào người khác, mà tinh thần, bọn họ cũng sẽ có suy nghĩ như những đứa trẻ, mất đi lý trí, chỉ biết khóc biết nháo.

Có lẽ nhân sinh là một vòng tuần hoàn.

Còn về phần Chu Khiêm, anh không nhìn Khương Dư Thanh mà lại nhìn về tấm ảnh.

Vừa rồi anh bước vào phòng là vì anh nhìn thấy —— Khương Dư Thanh trong trạng thái tức giận đi đến tấm ảnh chụp, còn vươn tay muốn lấy nó, có vẻ muốn tiêu hủy nó đi.

Từ kết quả phân tích lúc trước, dù là 【 Khương Dư Thanh tức giận 】hay 【 Khương Dư Thanh mắc bệnh Alzheimer 】thì đều gây bất lợi cho người chơi, trước sau đều tấn công người chơi, sau khi vào giấc ngủ, tạo ra những nhiệm vụ như nhiệm vụ《 Chế tạo và cân bằng 》giết chết người chơi.

Bên cạnh đó, người duy nhất có thể giúp người chơi cho đến hiện tại lại là người lính trẻ tuổi trong tấm ảnh.

Cho nên Chu Khiêm cần phải bảo vệ tấm ảnh này, giúp người lính ấy không bị biến mất.

Sau khi đưa cho Khương Dư Thanh một miếng bánh hoa quế, Chu Khiêm cất hơn nửa hộp còn lại vào trong túi hành lý.

Bây giờ anh lại đi đến trước tấm ảnh chụp, vươn tay chạm vào khung ảnh, muốn gỡ tấm ảnh xuống, tránh việc nửa đêm không có người, Khương Dư Thanh đột nhiên hủy nó đi.

Nhưng Chu Khiêm nhận ra anh không thể làm được.

Sau lưng khung ảnh dường như dán keo, hoặc là đóng đinh, Chu Khiêm không thể gỡ nó xuống được.

Chu Khiêm đành phải từ bỏ, mà lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay anh.

Quay đầu nhìn, Khương Dư Thanh đứng gần anh trong gang tấc.

Hành động này của Khương Dư Thanh chỉ có một ý nghĩa.

Ông ăn chưa đủ, vươn tay, muốn ăn thêm.

Chu Khiêm nâng tay, vuốt ve mái tóc bạc phơ của Khương Dư Thanh, sau đó dùng giọng điệu an ủi trẻ nhỏ mà nói: “Hết mất rồi. Ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho sức khỏe đâu. Ngày mai mới có thể ăn tiếp.”

Nghe vậy, Khương Dư Thanh tỏ vẻ có chút bất mãn.

Nhưng ông cũng không nói thêm gì nữa, im lặng xoay người đi đến giá sách, lấy một quyển sách xuống.

Có vẻ như một miếng bánh hoa quế nhỏ cũng đã đủ giúp ông bình tĩnh lại. Ông cũng không xuất hiện trạng thái tức giận nữa.

Vậy thì phần bánh hoa quế còn lại trong túi hành lý vẫn còn tác dụng.

Sau đó, Chu Khiêm thấy Khương Dư Thanh đang đọc một quyển sách liên quan đến vật lý.

Nhiệm vụ《 Chế tạo và cân bằng 》cũng có liên quan đến vật lý cơ học.

Nếu có thể xem đây là một manh mối —— thì nhiệm vụ phụ đó quả thực được xây dựng từ giấc mơ của Khương Dư Thanh mất trí nhớ.

Khương Dư Thanh đã bình tĩnh lại, có vẻ vẫn chưa để ý đến anh.

Chu Khiêm lại quan sát những nơi còn lại trong phòng.

Những quyển sách lộn xộn trên mặt đất, do Khương Dư Thanh tức giận ném xuống.

Ngoài ra, trên tủ đầu giường có một bình sứ Thanh Hoa, hoa giả trong bình rơi vãi đầy đất như những ngôi sao vỡ sát, cũng là do Khương Dư Thanh làm đổ.

Nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm chợt nhìn sang tủ đầu giường còn lại.

Anh nhận ra sự khác thường.

—— Trên một tủ đầu giường khác, vốn có một bình thủy tinh đựng hoa giả. Nhưng bây giờ không còn nữa.

Hơi híp mắt lại, Chu Khiêm cúi đầu nhìn rồng con trong lòng, ghé vào tai nó hỏi một câu, khi anh không ở trong phòng liệu có ai động chạm vào bình hoa không.

Rồng con luôn ở trong phòng canh chừng, ngoan ngoãn lắc lắc đầu.

Thấy thế, Chu Khiêm liền hơi rùng mình.

Không có ai động vào bình hoắm có nghĩa bình hoa tự động biến mất.

Cứ như vậy… Hai điều dưỡng Lão Dư và Lão Thiết, thậm chí là nhiều nhân viên “chưa lãnh tiền đã thôi việc” lúc trước, liệu rằng họ có giống như bình hoa này, cũng biến mất giữa hư không hay không?

Không có gì gọi là pháp trận cải lão hoàn đồng, cũng không có sự kiện gì liên quan đến quỷ ma.

Nhiều người và nhiều vật, trong không gian ý thức này, đều biến mất.

Điều này có ý nghĩa gì?

Giữa muôn vàn manh mối, Chu Khiêm nắm bắt được một manh mối như mảnh da Cát Quang*.

*Tương truyền Cát Quang là thú thần, da làm áo, xuống nước không bao giờ bị chìm, vào lửa không bao giờ bị cháy, ví với những di sản văn hóa quý giá

Về chân tướng, Chu Khiêm cũng đã có một suy đoán.

Một lát sau, điện thoại trong phòng 701 reng chuông.

Chu Khiêm đến bắt máy, nghe thấy giọng nói của cô gái dưới quầy tiếp tân: “Nhắc nhở mọi người một chút, tôi và bảo vệ phải tan làm rồi, chúng tôi đóng thang máy luôn nhé, mọi người cứ nghỉ ngơi tại tầng 7, đừng đi chỗ nào cả. Hẹn ngày mai gặp lại!”

“Đúng rồi, ông Khương thích đọc sách vào buổi tối, khi mệt sẽ đi ngủ sớm một chút. Ông ấy sẽ không làm phiền ai vào buổi tối đâu, mọi người cũng không cần chú ý, cứ về phòng mà nghỉ ngơi.”

Chị gái tiếp tân nói như vậy cơ bản là để thông báo với người chơi —— bọn họ có thể nghỉ ngơi.

Người chơi phải ở lại đây 3 ngày.

Nhiệm vụ chính có lẽ phải chờ đến ngày mai.

Manh mối và cốt truyện tạm thời kết thúc ở đây.

Cuối cùng mọi người đã có thời gian để nghỉ ngơi.

Vì vậy, nhóm người chơi lục tục đi rời khỏi phòng 701, về phòng mình nghỉ ngơi.

Chị gái tiếp tân đã chuẩn bị tất cả 6 phòng.

Vì đã có hai người thiệt mạng nên bây giờ chỉ còn bốn phòng được sử dụng.

Chu Khiêm tùy ý vào phòng 702, đối diện với 701, cũng nằm ở cuối hành lang.

Trước khi vào phòng, anh nghe thấy Hà Tiểu Vĩ cười cười nói với mình: “Người anh em, nhớ cẩn thận đó. Phòng cuối hành lang thường có ma…”

Chu Khiêm: “Vậy cũng được. Ở một mình cũng chán.”

Hà Tiểu Vĩ: “…”

Tạm biệt Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm vào phòng 702.

Căn phòng không quá tệ, giống như một phòng khách sạn tiêu chuẩn.

Nhưng Chu Khiêm hiển nhiên là ghét bỏ.

Từ khi nào mà cậu phải ở trong một căn phòng tầm thường như thế này.

Khi đứng trong phòng tắm chật hẹp tắm rửa, bỗng nhiên Chu Khiêm nhớ đến kỳ nghỉ xuân hồi cấp hai.

Thầy giáo dẫn lớp đến một khu thắng cảnh ở thành phố bên cạnh, cảnh sắc non xanh nước biếc, nhưng bị trí hẻo lánh, chỗ ở buổi tối cũng không quá tốt.

Chu Khiêm vừa vào đại sảnh khách sạn liền tỏ vẻ bất mãn, sau khi xem phòng ở của mình thì vô cùng chán ghét.

Cảm xúc của anh liền bùng nổ khi nhìn thấy mạng nhện trên cửa sổ, cuối cùng anh sống chết cũng không chịu ở “khách sạn tồi tàn” ở khu thắng cảnh mà đi một đêm xuống núi, vào trung tâm thành phố để tìm một khách sạn cao cấp, nhân lúc giáo viên không chú ý liền trốn đi.

Đêm hôm đó, là lớp trưởng, Bạch Trụ không yên tâm về Chu Khiêm nên cũng đi theo.

Cho đến hôm nay, Chu Khiêm vẫn còn nhớ rõ biểu tình nghiêm túc của Bạch Trụ khi đó.

Anh còn nhớ rõ mình nói với Bạch Trụ rằng: “Anh Trụ, có phải anh thấy em tiêu xài hoang phí không? Nhưng cha em là một con ma bài bạc. Lỡ như có một ngày ông ấy sẽ phá sản, vậy thì bây giờ em không tiêu xài thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa!”

Bạch Trụ không quan tâm đến logic bất thường của Chu Khiêm mà chỉ cố gắng khuyên bảo nên quay về: “Đi cùng tập thể, không nên hoạt động một mình. Đây là chỗ lạ, ở một mình không an toàn.”

Chu Khiêm giả bộ bệnh tật, nằm thẳng lên giường: “Em đi không nổi. Em sốt rồi.”

Bạch Trụ: “Em bệnh thì anh cõng em về.”

Chu Khiêm không chịu, lấy một cớ khác: “Thật ra em không muốn về là có lý do. Em đang trốn hotgirl ở lớp bên cạnh đó. Hôm qua bạn ấy tỏ tình với em. Khi nãy chia phòng em thấy bạn ấy ở đối diện phòng mình. Chẳng phải như vậy thì ngẩng đầu hay cúi đầu đều xấu hổ à?”

“Không phải, Chu Khiêm ——”

“Chà, sao nghe thấy vậy nhìn mặt anh lạ lắm? Có phải anh thích bạn đó không?”

“Đừng nói càn nữa. Theo anh về đi.”

“Anh tự đi mà về. Em không về!”

Bạch Trụ thở dài: “Chỉ là anh không yên tâm về em. Em ở một mình ——”

Chu Khiêm mỉm cười với đối phương, cổ vũ người ta theo mình làm việc xấu: “Vậy thì anh ở lại đây là được rồi mà? Anh không về, em cũng không phải ở một mình nữa.”

Bạch Trụ: “…”

Chu Khiêm bỗng ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Bạch Trụ, hỏi: “Thật ra bạn nữ kia thích anh đó. Em nghe nói bạn ấy còn viết thư tỏ tình. Này, đến lúc đó, anh có nhận lá thư đó không?”

Tắm rửa xong, tắt vòi sen, Chu Khiêm quay về từ miền ký ức xa xăm.

Sau đó anh nghiêm túc nhíu mày, cảm thấy khi còn học cấp hai mình quá ấu trĩ.

Lau khô tóc rồi nằm trên giường nghỉ ngơi, Chu Khiêm dồn toàn bộ sự chú ý vào phó bản.

Anh vào trang chủ hệ thống giao dịch.

Trang chủ hệ thống giao dịch có nhiều mục khác nhau.

Mục thứ nhất, người bán đều là hệ thống, tương đương với việc hệ thống là cửa hàng, bán những vật dụng như thức ăn, nước uống, khăn giấy và đồ dùng sinh hoạt, còn có cả những đạo cụ như dao, kéo.

Dù thế nào đi nữa, theo Chu Khiêm, phó bản không cung cấp thức ăn, yêu cầu người chơi phải mua từ cửa hàng, do hệ thống làm chủ.

Ở mục thứ hai, người bán là người chơi.

Người chơi có thể dùng những đồ vật mình không cần nữa, hoặc đạo cụ do mình tạo ra niêm yết giá trên sàn giao dịch để bán kiếm tiền.

Khi bán những món như đạo cụ hồi máu, gần như mỗi lần xuất hiện đều sẽ bị tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán.

Trang chủ hệ thống giao dịch còn có một mục thứ ba. Đó là mục người chơi cần tìm mua những thứ mình không mua được.

Người chơi muốn mua thứ gì khi không thể mua được có thể vào đây, chọn hạng mục “Cần mua”, đưa ra yêu cầu mua hàng, cũng báo giá cả hợp lý; người bán nếu chấp nhận bán thì hai người có thể trò chuyện riêng, giao dịch mua bán dưới sự giám sát của hệ thống.

Mở hệ thống giao dịch, Chu Khiêm vào cửa hàng hệ thống, mua nước và đồ ăn.

Miễn cưỡng lót dạ, anh tìm tòi trong mục thứ hai, xem có thể mua được thứ gì tốt hay không.

Người chơi trong trạng thái an toàn thì thanh máu và thanh kỹ năng đều sẽ từ từ khôi phục.

Nhưng tốc độ khôi phục lại rất chậm.

Bây giờ máu của Chu Khiêm đã đầy, chờ đến ngày mai, thanh kỹ năng của anh cũng chỉ có thể khôi phục được một nửa.

Suy đoán theo lẽ thường, nhiệm vụ chính của phó bản này sẽ ngày càng khó hơn, đến lúc đó khó tránh khỏi việc đánh quái. Anh chỉ còn một nửa thanh kỹ năng, e rằng không đủ. Thuốc hồi điểm kỹ năng lại không mua được, như vậy thì anh nên ưu tiên tìm kiếm một vài đạo cụ có giá trị.

Sau khi mua xong đạo cụ, Chu Khiêm vào mục thứ ba.

Tuy biết tỉ lệ rất nhỏ nhưng anh vẫn đăng thông báo tìm thứ mình cần, trong đó có cả thuốc hồi điểm kỹ năng.

Chu Khiêm đặt một tiêu đề ấn tượng —— “Nhiều tiền để mua, trả giá chân thành”

Ba phút sau, anh thấy đã có một vài tin nhắn dưới thông báo của mình.

【 Ôi trời đất ơi, thiếu chút nữa đọc thành nhiều tiền mua trẻ em* 】

【 Tôi giống lầu trên 】

【+10086】

【 Bạn không thích hợp, tôi không thích hợp, chúng ta đều không thích hợp 】

*Tiêu đề của Chu Khiêm là 重金求购 (Trọng kim cầu cấu – nhiều tiền để mua), nhìn lướt qua sẽ thành 重金求子 (Trọng kim cầu tử – nhiều tiền mua trẻ em)

Chu Khiêm: “…”

Anh liền nhắn ngay: 【 Không bán thì đừng vào nhắn 】

Sau đó Chu Khiêm đi ngủ.

Nhưng anh cũng không ngủ ngon.

Khoảng hai tiếng sau, anh tỉnh lại.

Hệ thống thông báo có tin nhắn chưa đọc, Chu Khiêm mở ra xem, không ngờ có người đồng ý bán đồ cho anh.

Người nọ gửi yêu cầu giao dịch qua hệ thống giao dịch.

【 Vật phẩm giao dịch: “Tôi còn có thể tiếp tục chiến đấu”; thuốc; cấp S+; hồi phục 400 điểm kỹ năng; số lượng: 2 】

【 Giá: 3 đồng vàng 】

【 Người ra giá: “137” 】

【 Vật phẩm giao dịch: “Tôi lại tràn đầy sức mạnh”; thuốc; cấp S; hồi phục 200 điểm máu; số lượng: 4 】

【 Giá: 3 đồng vàng 】

【 Người ra giá: “137” 】

Hay lắm, lúc trước thì ít nhất 【 Ẩn đao 】còn là một cái tên cụ thể.

Cột họ tên của người này chỉ có một dãy số.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ tên của y là “137”?

Sao lại lấy một cái tên kỳ dị thế?

Mở giao diện giao dịch, Chu Khiêm liền nhắn tin hỏi: “Anh là ai?”

Một lát sau, bên kia gửi lại một tin nhắn: “Tôi là bạn của Ẩn Đao. Nghe nói gần đây cậu ta nhận cậu làm học trò, vừa lúc nhìn thấy thông báo muốn mua hàng của cậu trên trang chủ giao dịch nên tôi gửi thuốc qua theo yêu cầu của cậu.”

Bạn của Ẩn Đao?

Nhưng không phải Ẩn Đao nói rằng lý do nhận anh làm học trò không phải là do có người nhờ vả à?

Mà “người” đó chẳng lẽ chính là “137” này?

Chu Khiêm híp mắt, gửi tin nhắn trả lời: “Tôi vẫn chưa đồng ý làm học trò của anh ta.”

Bên kia im lặng một lát, sau đó hỏi: “Vậy cậu muốn nhận người như thế nào làm thầy?”

Chưa cần đợi Chu Khiêm trả lời, bên kia lại bổ sung thêm một câu: “Thật ra quan hệ thầy trò chỉ giúp thao tác dễ dàng hơn, dựa vào quan hệ này hệ thống sẽ thông báo, vận chuyển chuyển đạo cụ tương đối đơn giản hơn so với hệ thống giao dịch. Sau này có một vài phó bản đặc thù, hệ thống giao dịch và liên lạc bình thường sẽ có nhiều hạn chế, nhưng hệ thống giữa quan hệ thầy trò thì không.”

Chu Khiêm không quan tâm đến nội dung của tin nhắn, chỉ cong môi, cố ý hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh và Ẩn Đao, ai mạnh hơn?”

Bên kia không trả lời, Chu Khiêm lại liên tục nhắn thêm những câu hỏi khác.

“Anh có suy xét việc nhận tôi làm học trò không?

“Chẳng lẽ anh cảm thấy Ẩn Đao thích hợp làm thầy của tôi hơn? Vì sao?”

“À, có phải vì anh cảm thấy người ta mạnh hơn anh không?”

“Vậy thì xem ra, anh không được rồi?”

Chu Khiêm cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Ai bảo tên “137” và Ẩn Đao kia lại cùng nhau giả thần giả quỷ lừa anh.

Vừa mượn cớ nhắn tin phát tiết, Chu Khiêm cũng không quên nhanh chóng đồng ý chấp nhận giao dịch, tránh người ta tức giận mà hủy giao dịch.

Sau đó anh vừa uống nước ép trái cây, vừa chờ “137” trả lời.

Nhưng qua một lúc lâu, “137” vẫn chậm chạp không trả lời.

Chu Khiêm cảm thấy kỳ quái, bèn yêu cầu giao dịch với đối phương.

Hệ thống lại gửi cho Chu Khiêm một thông báo kỳ lạ.

【 Người chơi đã offline, yêu cầu giao dịch không thể thực hiện 】

“Offline?”

Lần đầu tiên Chu Khiêm nhìn thấy từ này.

Chuyện này thật sự quá kỳ lạ. Vì anh chưa từng nhìn thấy người chơi nào trong trạng thái “offline”.

Khi tham gia phó bản của trò chơi, người chơi chắc chắn sẽ luôn trong trạng thái “online”.

Nhưng khi rời khỏi trò chơi, quay về thế giới thực, họ vẫn “online” như cũ vì vẫn có thể liên lạc, giao dịch tham gia tổ đội qua hệ thống như bình thường.

Cũng có nghĩa rằng, lúc trước Chu Khiêm luôn cho rằng người chơi luôn “online”, chỉ khác biệt ở chỗ người đó có tham gia vào phó bản hay không.

Ngoại trừ tử vong, bây giờ Chu Khiêm không biết được còn có phương thức nào tương đương với “offline” hay không.

“137” offline, vẫn chưa xuất hiện lại.

Chu Khiêm đợi một lát thì không chờ được nữa, anh ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này của Chu Khiêm kéo dài đến 12 giờ đêm.

Anh bị tiếng ồn làm cho tỉnh lại.

Âm thanh đó rất khó nghe, giống như móng tay đang cào lên bảng đen, Chu Khiêm cau mày.

Rời giường, anh nhìn thấy đó là rồng con được tạo ra từ chiếc vảy của mình, nó đang lấy móng vuốt cào lên cửa, có lẽ muốn đi ra ngoài.

Ba chiếc vảy có thể hóa thành ba chú rồng con nghe lời anh. Đây là phần giới thiệu từ hệ thống.

Nhưng sao anh lại thấy bây giờ rồng con lại có ý thức của mình vậy?

Đi đến trước mặt nó, Chu Khiêm ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cái đầu nhỏ: “Con muốn đi đâu?”

“A, a, a…” Rồng con nghiêng đầu cười với Chu Khiêm, sau đó chỉ chỉ ra ngoài cửa.

Nó không thể nói, nhưng đúng là nó có nơi muốn đi.

Chu Khiêm hơi híp mắt, cũng không nói nhiều, đứng lên, mở cửa ra một khe nhỏ.

Sau đó anh đi theo rồng con, thấy nó đi về phía phòng 701.

Rồng con ngây ngô nhìn chằm chằm cửa 701, ánh mắt mờ mịt.

Nó thử đẩy cửa, nhận ra mình không thể mở ra, ánh mắt trở nên sốt ruột.

Vì bồn chồn sốt ruột, nó giơ hai móng vuốt, có vẻ muốn tiếp tục cào cửa.

Dựa vào ánh đèn trên hành lang, Chu Khiêm nhìn vào trong phòng qua ô cửa sổ.

Khương Dư Thanh đã ngủ. Ông yên tĩnh nằm trên giường, tư thế ngủ an yên, tạm thời không xuất hiện trạng thái tức giận cuồng nộ, ảnh hưởng đến tấm ảnh.

Chu Khiêm suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu rồng con, thử trấn an nó, giúp nó bình tĩnh lại.

Rồng con quả nhiên ngoan ngoãn lại, đôi mắt lấp lánh nhìn Chu Khiêm, vô cùng đáng yêu.

“Không được làm ồn người khác đang ngủ, biết không?” Chu Khiêm nói khẽ với nó.

Rồng con tò mò khó hiểu nhìn chằm chằm Chu Khiêm, nhưng nó rất nghe lời, ngây thơ mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó thì im lặng, không a ô gọi bậy nữa, cũng không có ý định cào cửa phòng 701, chỉ ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay Chu Khiêm, trốn trong lồng ngực anh.

Chu Khiêm lại vỗ đầu nó, nghĩ đến chiều mai nó sẽ biến mất, cảm thấy vô cùng mất mát.

Vì đối với anh, anh có cảm tình với động vật hơn là con người.

Dù rồng con có là giả, không có sinh mạng đi nữa.

Chu Khiêm lại hỏi nó: “Có phải con muốn ở đây không?”

Rồng con gật đầu một cái.

Chu Khiêm liền nói: “Vậy được rồi. Con ở đây nhé. Đừng để người ở trong phòng phá hoại manh mối nào. Một khi ông ấy có hành động gì thì con phải quay về phòng thông báo ngay.”

Rồng con cười, vâng lời gật đầu, nhảy ra khỏi lồng ngực Chu Khiêm, đi đến trước cửa phòng 701, đặt mông ngồi xuống, xếp bằng ngồi đặc biệt nghiêm túc.

Chu Khiêm vẫy vẫy tay với nó, sau đó xoay người về phòng mình.

Ngay lúc này, anh lại nghe thấy tiếng bước chân.

Nghiêng đầu qua nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy Tư Đồ Tình đang đi đến cuối hành lang.

Dưới ánh đèn vàng, mái tóc và đôi mắt của Tư Đồ Tình càng thêm đen nhánh, lộ ra khí chất băng cơ ngọc cốt*, môi của cô thực sự rất đỏ, có chút mỹ lệ không gì sánh được.

*冰肌玉體: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp

Xem ra cô đã khôi phục được nhiều rồi, trạng thái cũng không còn thất hồn lạc phách như trước.

Nhưng có lẽ không ngờ gặp Chu Khiêm ở đây nên khi vừa nhìn thấy anh, cô liền nhíu mày.

Trên hành lang, bóng dáng thon dài của Chu Khiêm soi xuống mặt đất nhờ ánh đèn, gương mặt xinh đẹp lấp loáng mơ hồ trong tối trong sáng.

Đôi mắt đen láy không gợn sóng, còn hàm chứa ý mỉa mai, Chu Khiêm hỏi: “Là con bạc của cô bảo cô đến nhỉ. Cậu ta muốn nhìn thử trạng thái của Khương Dư Thanh vào buổi tối, xem thử ông ấy có phá hư tấm ảnh kia không, đúng không?”

Tư Đồ Tình tránh né ánh mắt của Chu Khiêm, sắc mặt hơi tái nhợt.

Sau đó cô tiếp tục bước đi, một đường đến cửa phòng 701, nhìn Khương Dư Thanh ở trong phòng, để lại một bóng lưng đơn bạc gầy yếu nhưng thẳng tắp cho Chu Khiêm.

Nhìn bóng lưng cô, Chu Khiêm nói: “Trước đó tôi đã nói với cô hai câu quá phũ phàng, không dễ nghe, nhưng đó đều là thật.”

“Câu đầu tiên, người kia sợ cô quá mạnh, thoát khỏi sự khống chế của cậu ta. Câu thứ hai, cậu ta muốn khống chế cô, là vì cô vẫn còn giá trị với cậu ta. Bây giờ tôi sẽ nói với cô câu thứ ba. Ơ kìa, khoan đi đã, không giống hai câu trước đâu, câu này dễ nghe hơn nhiều.”

Thấy Tư Đồ Tình xoay người rời đi chợt khựng lại, Chu Khiêm cười nói: “Cô có năng lực và sức mạnh, nhưng lại không đủ thông minh để tham gia trò chơi này, cho nên chỉ có thể dựa vào thông báo và mệnh lệnh của người kia.”

“Nhưng nghĩ lại thì, có vẻ cô phải dựa vào người đó mà sống, nhưng đồng thời người đó cũng không thể thiếu cô. Nếu không thì hà tất phải mất công dựa vào phương thức này để khống chế cô làm gì?”

“Đây là câu thứ ba mà tôi muốn nói với cô. Nếu bây giờ người đó vẫn còn cần và khống chế cô, chứng tỏ cô còn hữu dụng. Như vậy thì cô nên nhân lúc cô còn có giá trị, nắm chặt thời gian mà trốn thoát đi. Tôi có thể giúp cô.”

Tư Đồ Tình nghe xong, im lặng một lúc, sau đó xoay người, đối diện với ánh mắt của Chu Khiêm.

“Tôi đã nói rồi, cậu sai. Cậu đã hiểu sai về mối quan hệ của chúng tôi.”

“Thật à?” Hai người có quan hệ gì?” Chu Khiêm hỏi.

Tư Đồ Tình đáp: “Là yêu thương lẫn nhau. Chúng tôi yêu thương lẫn nhau. Giữa chúng tôi không có thứ gọi là khống chế hay lợi dụng.”

“Chà, cô yêu người đó, nên cam tâm tình nguyện bị giam cầm?” Chu Khiêm híp mắt, lời nói thâm sâu khó lường: “Tôi đã nói rồi, chim trong lồng thường không có kết cục tốt đâu.”

Tư Đồ Tình chớp mắt ngây ngẩn.

Nhưng cô liền khôi phục bộ mặt lạnh nhạt nhìn Chu Khiêm: “Tôi yêu em ấy, điều này quan trọng nhất.”

Cô thật sự yêu em trai mình.

Hay là cô biết em trai mình có thể nhìn thấy một màn này nên mới cố ý nói như vậy?

Nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc đối thoại giữa Chu Khiêm và Tư Đồ Tình đã tạo nên một vết nứt trong mối quan hệ đó.

Chu Khiêm ác ý cười.

Sau đó anh nghe thấy Tư Đồ Tình nóng nảy nói: “Thật ra cậu không hiểu gì cả. Cái gì mà cá trong chậu chim trong lồng… Toàn tự cho mình là đúng. Thật ra cậu còn nhỏ. Cậu cho rằng cậu biết được bao nhiêu thứ chứ?”

Nghe vậy, Chu Khiêm cũng không quan tâm gì, thoải mái tự bóc vết sẹo của mình ả.

Anh chợt nói: “Thật ra mẹ tôi là một ca sĩ nghiệp dư. Bà ấy hát rất hay. Mẹ tôi hát hay nhất một bài, cô biết bài hát đó tên gì không? Là 《 Jailbird 》.”

*《囚鸟》: tù điểu: con chim bị cầm tù

Tư Đồ Tình nghe đến đây thì nhíu mày.

Chu Khiêm nói tiếp: “Đối với bà ấy, tôi thấy thương tiếc cho sự bất hạnh của bà ấy và cũng rất tức giận. Vì bà ấy không dám làm trái lời cha tôi, ngay cả khi ông ấy muốn hại tôi, đặt tôi lên bàn cờ như một con tốt thí.”

“Thật à?” Tư Đồ Tình hỏi: “Sau đó thì sao? Bà ấy như thế nào?”

Chu Khiêm tiến lên trước một bước, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Tư Đồ Tình, nhẹ giọng nói: “Sau đó bà ấy chết. Bị cha tôi giết chết.”

Tư Đồ Tình lùi về sau nửa bước theo bản năng.

Giống như Chu Khiêm là một thứ ma quỷ nào đó, người phàm như cô chỉ cần lại gần một chút sẽ bị anh mê hoặc dụ dỗ.

Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đã cách một khoảng xa, cô mới nhìn về phía Chu Khiêm.

Giọng nói của Tư Đồ Tình khàn khàn: “Tôi biết mục đích của cậu. Em ấy có thể nghe thấy cuộc đối thoại của chúng ta. Cho nên cậu cố ý nói hết để ly gián chúng tôi, khiến chúng tôi không tin tưởng nhau nữa. Như vậy thì… sau này cậu có thể dễ dàng tìm được sơ hở của chúng tôi.”

“Chu Khiêm, kẻ thù như cậu thật đáng sợ.”

“Con người thường không bêu rếu chuyện xấu trong nhà của mình ra ngoài, cũng không có ai dám tùy tiện kể ra bí mật đáng sợ như vậy.”

“Nhưng ở một mức độ nào đó, để phá hỏng phòng tuyến tâm lý của tôi, muốn phá hỏng quan hệ giữa tôi và em ấy… cậu lại dám làm như vậy. Nói thật, tôi rất khâm phục cậu. Nhưng cậu phải biết rằng ——”

Thời gian vừa điểm 12 giờ đúng.

Chu Khiêm nhận ra Tư Đồ Tình nói được một nửa thì bỗng nhiên sững người.

Cùng lúc đó, biểu tình cô nhìn về phía anh tràn đầy kinh ngạc, giống như không nhìn anh mà đang nhìn một thứ không thể tin nổi.

Tiếp theo, trên hành lang vang vọng tiếng kêu sợ hãi của Hà Tiểu Vĩ.

“Đm! Mặt tôi! Mặt tôi không đúng! Anh trai Chu Khiêm —— a cậu và Tư Đồ Tình đều ở đây! Ơ đm mặt cậu cũng… Tôi đi tìm Vân Tưởng Dung ——!”

Ba phút sau.

Bốn người chơi cùng nhau đứng trước gương trong nhà vệ sinh công cộng của tầng 7.

Trong đó, ba gương mặt đã xảy ra biến hóa, không còn là họ nữa.

Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung, mắt mũi miệng đều xảy ra thay đổi rõ ràng, mơ hồ nhìn thấy được hình dạng ban đầu nhưng hiện tại đã không còn như cũ.

【 Người chơi Chu Khiêm, tốc độ chuyển hóa 40%】

【 Người chơi Hà Tiểu Vĩ, tốc độ chuyển hóa 40%】

【 Người chơi Vân Tưởng Dung, tốc độ chuyển hóa 40%】

Ngũ quan của ba người thay đổi, đồng thời nhận được thông báo từ hệ thống.

Từ đầu đến cuối, người không thay đổi ngũ quan và không nhận được thông báo nào là Tư Đồ Tình.

Trời về đêm, không khí rét lạnh.

Ánh đèn sắc lạnh trở nên quỷ dị lạ thường.

Hà Tiểu Vĩ không dám nhìn thẳng mình ở trong gương vài lần, sau đó mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, không dám nhìn gương nữa.

Hắn ôm chặt cánh tay mình: “Tình huống gì đây? Tôi sợ quá hu hu hu, có phải chúng ta bị quỷ ám không?”

Chu Khiêm liếc mắt nhìn mình ở trong gương, vô cùng bình tĩnh.

Anh nói: “Trong nhiệm vụ phụ 《 Chế tạo và cân bằng 》, để có được gợi ý hoàn thành nhiệm vụ, ba người chúng ta đều chạm vào tấm ảnh trắng đen trong phòng 701, cũng nhìn thấy được một vài ảo cảnh. Chỉ một mình Tư Đồ Tình không chạm vào tấm ảnh. Có lẽ đây là lý do mà chúng ta chuyển hóa, còn cô ấy thì không.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khiêm: Anh Trụ, có phải là anh không được hay không?

Bạch Trụ: ??????

P/S: Mục Sinh và Tư Đồ Tình không có quan hệ huyết thống.

《 Jailbird 》hay lắm đó mọi người, nhiệt liệt đề cử nha~

17.01.23

vừa edit chương này vừa cầu trời khấn phật web trường không cà giật để đăng ký môn với bạn Ngân =)) 23h tối nay hết hạn đăng ký và chúng tôi vẫn chưa đăng ký xong, ổnn’t 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play