Chương 28: Danh sách ước nguyện cuối cùng (9)

Editor: Cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Ban đêm, nhiệt độ hạ thấp trong nhà vệ sinh công cộng.

Hơi thở của nhóm người chơi ngưng tụ một lớp sương mờ trên tấm gương.

Sương che lấp đi những gương mặt được phản chiếu trên tấm gương, người chơi không thể nhìn rõ mình đã biến thành bộ dạng gì. Nhưng khi đối diện với nhau, họ vẫn có thể nhìn thấy sự thay đổi của đồng đội mình.

Hà Tiểu Vĩ là một người đàn ông cao lớn, bây giờ lại sợ hãi nên theo bản năng trốn ra phí sau Chu Khiêm.

Chu Khiêm hỏi: “Anh sợ ma à?”

“Cái đó, khụ…” Hà Tiểu Vĩ chớp chớp mắt, không thừa nhận.

Thật ra thông qua lần đối đầu với Tư Đồ Tình, Chu Khiêm có một thu hoạch ngoài ý muốn —— Hà Tiểu Vĩ đặc biệt phù hợp để hợp tác với anh.

Đồng thời với tính cách của Hà Tiểu Vĩ, đây là người dễ nghe lời.

Vì vậy Chu Khiêm thẳng thắn mượn sức của hắn: “Không cần sợ. Đi theo tôi, tôi chắc chắn có thể giúp anh vượt qua phó bản.”

Hà Tiểu Vĩ tâm phục khẩu phục: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Qua nhiệm vụ 《 Chế tạo và cân bằng 》, tôi đã thấy rõ rồi! Nhưng mà cậu Chu Khiêm à, cậu thấy đó, tôi vì cậu nên đã truyền điểm kỹ năng, mất hơn nửa thanh máu! Nếu sau này cậu không bảo vệ tôi, vậy thì không phải đáng!”

Chu Khiêm đột nhiên hỏi: “Vậy anh có muốn gia nhập đội của tôi không?”

Hà Tiểu Vĩ cảnh giác nhìn anh một cái: “Là sao?”

Chu Khiêm đáp: “Con bạc của anh nhận xét đúng đó. Anh cái gì cũng muốn học, nhưng không giỏi mảng nào. Anh có dự định muốn tập trung vào trị liệu không?”

Hà Tiểu Vĩ lắc đầu ngay lập tức: “Không!”

Chu Khiêm từng bước dẫn dắt: “Trong đội của chúng ta có một hạt giống tốt lắm đó, là một Kiếm Thần. Anh có thể cùng người ta tạo thành tổ hợp “Kiếm Đảm Cầm Tâm”!”

Hà Tiểu Vĩ do dự một chút: “Người ta là con gái hả?”

Chu Khiêm lắc đầu: “Không phải.”

Hà Tiểu Vĩ cũng lắc đầu: “Ơ kìa? Tôi muốn chung nhóm với con gái… Tôi muốn tìm bạn gái.”

Chu Khiêm thấm thía mà rằng: “Sao lại cứ phải đặt nặng giới tính vậy?”

Hà Tiểu Vĩ: “…”

“Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn.”

“Thôi được… Không đồng ý thì thôi, tôi về phòng đây.”

“Ơ này đừng! Tình huống hiện tại quỷ dị như vậy, không phải chúng ta nên ở bên cạnh nhau sao?! Haiz tuy bốn người chúng ta có mâu thuẫn đó… Nhưng mà ——”

Nhìn những người còn lại, Hà Tiểu Vĩ nói tiếp: “Tạm thời chúng ta nên hợp tác đi chứ, không phải sao? Vì nếu chúng ta tiếp tục chém giết nhau thì đến lúc đó ai cũng chết hết, vậy thì phải làm sao đây?”

Hà Tiểu Vĩ nói những lời này rất đúng.

Người thiết kế phó bản này có ý đồ quá hiểm ác.

Trong《 Vườn Địa đàng Apple 》có một trò chơi chấm điểm, trải qua trò chơi này mới có thể đến nhiệm vụ chính. Người thiết kết chắc chắn mượn trò chơi đó để chia cắt nhóm người chơi.

Bây giờ phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》cũng như vậy, trong tình huống không hề nghĩ đến việc dùng thi thể để đỡ đạn thì khi người chơi tìm ra “quy luật” của 12 xạ thủ, phản ứng đầu tiên chỉ sợ rằng phải hy sinh từ 2 đến 3 người chơi. Như vậy thì nhóm người chơi lại tiếp tục tranh chấp, chia thành nhiều nhóm nhỏ.

Lý do nhóm người chơi của Chu Khiêm tách ra không phải vì hy sinh đồng đội, nhưng cho đến hiện tại thì quả thực khó mà hợp tác được.

Hơi nhíu mày, Chu Khiêm xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.

Hà Tiểu Vĩ sợ anh thật sự mặc kệ mình, đành nhanh chân đuổi theo: “Ôi trời ơi được rồi được rồi, con làm vú em, được chưa bố? Thật ra tôi cũng nghĩ kỹ rồi, người tập trung trị liệu rất ít! Vì vú em không có năng lực để tiên phong, không cần đánh quái! Nếu như tôi làm vú em, sau này tôi sẽ là cục vàng cục bạc của nhóm! Ai cũng sẽ gọi tôi là bố!”

Chu Khiêm: “Hửm…?”

Hà Tiểu Vĩ nhanh mồm nhanh miệng: “Tất nhiên là trừ cậu.”

Chu Khiêm hài lòng cười —— kế hoạch hoàn thành.

Rời khỏi nhà vệ sinh, Chu Khiêm đi dọc trên hành lang có ánh đèn ảm đạm.

Anh không về phòng mình mà đến trước cửa phòng 701.

Rồng con xanh biển vẫn còn trông chừng ở đây.

Nó mở to mắt nhìn Chu Khiêm, tươi cười nhảy phốc một cái vào trong lòng anh.

Chu Khiêm đón được nó, sau đó nhìn lại về phía cửa.

Trong phòng, Khương Dư Thanh vẫn đang ngủ.

Chu Khiêm thử đẩy cửa ra một khe nhỏ, quan sát tình huống bên trong, sau đó đẩy cửa bước vào.

Dựa vào ánh đèn từ ngoài hành lang, Chu Khiêm nhìn Khương Dư Thanh, nhận ra người này không trẻ hóa nữa. Sau đó Chu Khiêm xoay người, nhìn tấm ảnh chụp trên tường.

Ánh sáng mờ mịt tối tăm khiến cho tấm ảnh chụp cũng trở nên nhợt nhạt hơn.

Chu Khiêm không thể thấy rõ, vì vậy lấy một chiếc đèn pin mini từ túi hành lý ra.

Chiếu thẳng đèn pin về phía tấm ảnh, không soi sáng những chỗ còn lại, tránh khiến cho Khương Dư Thanh tỉnh lại.

Nhìn qua ánh đèn, Chu Khiêm nhận ra tấm ảnh quả nhiên có thay đổi.

—— Bảy người trên tấm ảnh vốn dĩ có gương mặt mơ hồ, ngũ quan như bị nước mưa thấm ướt.

Nhưng bây giờ đã có ba người trông rõ ràng hơn.

Gương mặt của ba người này, Chu Khiêm biết, vì rất giống với bộ dạng của anh, Vân Tưởng Dung và Hà Tiểu Vĩ hiện tại, vừa nhìn thấy trên tấm gương trong nhà vệ sinh vài phút trước.

Nói cách khác, gương mặt của ba người trong tấm ảnh đang ngày một rõ hơn.

Còn gương mặt và thân phận của nhóm Chu Khiêm lại đang thay đổi thành họ.

Vì chạm vào tấm ảnh, khi đêm đến, mức độ chuyển hóa của bọn họ là 40%.

Như vậy thì sau một thời gian nữa, có phải bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành người trong tấm ảnh hay không?

Phía giường truyền đến động tĩnh, là Khương Dư Thanh trở mình.

Thấy thế, Chu Khiêm rời khỏi phòng 701, ôm rồng con đặt trước cửa phòng tiếp tục ngồi trông chừng.

Sau khi đưa mắt ra hiệu với Hà Tiểu Vĩ ngoài hành lang, hai người cùng quay về phòng 702.

Hà Tiểu Vĩ vừa oán giận vừa đi vào: “Thật sự không có ma?”

Chu Khiêm nhàn nhạt nói: “Nếu phó bản này thật sự có ma thì anh đã bị nó ám từ lâu.”

Hà Tiểu Vĩ: “…”

Thấy Chu Khiêm ngồi xuống sô pha, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, Hà Tiểu Vĩ ngồi xuống đối diện: “Khi nãy tôi không dám vào. Rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy?”

Chu Khiêm nhìn qua Hà Tiểu Vĩ, đột nhiên hỏi: “Vì sao anh lại có thể vào phó bản này?”

Hà Tiểu Vĩ nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

“Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Phó bản này là một phó bản có thành tựu ẩn đặc thù. Tôi, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn có thể vào được vì chúng tôi đã hoàn thành phó bản có tính chất đồng dạng là 《 Vườn Địa đàng Apple 》. Nhưng anh thì không có.”

Chu Khiêm đan hai tay đặt lên đùi, nâng cằm nhìn Hà Tiểu Vĩ: “Cho nên, anh vào đây bằng cách nào? Đừng nói với tôi là nhờ may mắn. Phó bản này vừa lúc mở ra cho anh.”

Hà Tiểu Vĩ: “Hả? Không được sao? Một số người chuyên đánh phó bản thấp liên tục để lấy vé vào cửa của phó bản có thành tựu ẩn đó!”

“Nhưng tôi thấy anh không giống đâu. Hà Tiểu Vĩ ——” Chu Khiêm nói: “Vừa rồi tôi đã nói, kỹ năng của anh rất phù hợp với tôi, cho nên tôi muốn anh vào đội của mình. Nhưng bỗng nhiên tôi phát hiện, nếu đây không phải là một sự trùng hợp mà là một sự sắp đặt tỉ mỉ từ trước thì sao?”

“Cái gì mà sắp đặt tỉ mỉ? Tôi thấy cậu thần hồn nát thần tính thì có. Sao vậy, chẳng lẽ vì Tư Đồ Tình muốn giết cậu nên cậu thấy đồng đội nào cũng có vấn đề à?” Hà Tiểu Vĩ có hơi tức giận: “Tôi hỏi cậu, tôi có hại cậu bao giờ chưa?”

Chu Khiêm nói: “Đúng là không có. Nhưng cẩn thận một chút cũng không sao. Vì tôi thấy càng về sau, phó bản càng khó đối phó. Tôi cần phải xác nhận rõ ràng.”

“Haiz, đúng là tôi không tự mình kiếm được vé vào cửa. Nhưng tôi vào phó bản này không liên quan gì đến cậu hết! Đây là bài kiểm tra của thầy tương lai dành cho tôi!” Hà Tiểu Vĩ đáp.

“Ồ? Thầy tương lai của anh là ai?”

Chu Khiêm liền hỏi.

—— Phía sau quả nhiên có vấn đề.

Hà Tiểu Vĩ trả lời: “Người đó là Ẩn Đao! Tôi nói cho cậu nghe, người này mạnh lắm! Là một người chơi cấp Thần! Bây giờ chúng ta chỉ mới cấp D, cậu nghĩ trong trò chơi này, người chơi đến cấp S là mạnh nhất rồi? Thật ra không phải. Cấp S mới chỉ là bắt đầu thôi!”

“Tôi nghe nói, người chơi cấp Thần có thể do Thần lựa chọn ngay từ đầu, con đường thăng cấp hoàn toàn khác xa chúng ta! Phó bản mà chúng ta tham gia có khi họ còn chưa tham gia bao giờ! Bọn họ vừa vào trò chơi đã là cấp S! Quả thực học là những người có tài năng bẩm sinh, ưu việt vượt trội!”

Chu Khiêm hỏi: “Có bao nhiêu người là người chơi cấp Thần?”

Hà Tiểu Vĩ: “Hẳn là không quá 10 người.”

Dừng một chút, Hà Tiểu Vĩ bổ sung: “Tôi nghe được từ một người anh em ở phó bản trước. Người này là học trò của Ẩn Đao đó! Wow, Ẩn Đao ngầu lắm! Vũ khí của anh ta hình như là một cái đầu lâu, có thể khiến cho mọi người rơi vào ác mộng. Anh ta cũng có kỹ năng chỉ huy đoàn đội giống như cậu vậy…”

Chu Khiêm nghe đến đây, khó tránh khỏi suy nghĩ một chút.

—— Anh phỏng đoán rằng 137 đã nhờ Ẩn Đao nhận mình làm học trò. Tuy Ẩn Đao không muốn nhưng vì “có người nhờ vả”, cũng là do 137 gửi gắm, nên vẫn phải nhận mình làm học trò.

Như vậy thì 137 muốn Ẩn Đao làm thầy của anh, là vì anh và Ẩn Đao đều có kỹ năng chỉ huy đoàn đội?

Hà Tiểu Vĩ nói tiếp: “Tóm lại, tôi muốn có một người thầy thật mạnh, cho nên trước khi vào phó bản, tôi cắm cọc trên hệ thống giao dịch. Canh ba nửa đêm, cuối cùng tôi cũng chờ được tin Ẩn Đao muốn nhận thêm một học trò!”

“Tôi liền nhắn tin trò chuyện riêng với anh ta!”

“Anh ta vốn không đồng ý, nói kỹ năng của tôi không phù hợp với anh ta. Ai mà ngờ rằng…”

“Ai mà ngờ rằng ngày hôm sau, anh ta lại liên lạc với tôi, nói có thể nhận tôi làm học trò, nhưng với điều kiện là tôi phải vào phó bản này!”

“Cho nên, vé vào phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》là do anh ta đưa cho tôi.”

Nghe xong, im lặng một lát, Chu Khiêm hỏi: “Liệu có khả năng Ẩn Đao vốn không muốn nhận anh làm học trò. Nhưng có người truyền tin cho anh ta, sau đó anh ta mới đáp ứng không?”

Hà Tiểu Vĩ sửng sốt: “Tôi cũng không biết.”

Chu Khiêm hỏi lại: “Người chơi cấp Thần… Có lẽ chỉ có 10 người. Vậy anh đã từng nghe qua 137 chưa?”

“Hả? Chưa, chưa nghe.” Hà Tiểu Vĩ lắc đầu: “Tên của một người có thể là một con số hả?”

Chu Khiêm lại hỏi: “Anh biết gì về sức mạnh của Ẩn Đao? Anh ta là người mạnh nhất trong 10 người chơi cấp Thần?”

Hà Tiểu Vĩ: “Tôi cũng không biết. Nhưng người anh em trong phó bản trước của tôi có nói Ẩn Đao mạnh lắm. Ví dụ như để xử lý 12 xạ thủ trong nhiệm vụ phụ của chúng ta, tôi đoán rằng anh ta có thể trực tiếp khiến cho những xạ thủ đó đi ngủ! Sau đó cứ thế mà vào lấy vật chứng.”

“Giả thuyết lúc trước của chúng ta là ở trong trò chơi này, người có thể kết giao chân chính rất ít. Lại giả thuyết thêm, Ẩn Đao và 137 không phải bạn bè gì. Như vậy, Ẩn Đao mạnh như vậy mà vẫn phải nghe lời 137, làm những việc như nhận học trò, gửi thuốc cho người chơi cấp thấp gì đó… Vậy thì có thể suy ra Ẩn Đao cần 137 không?”

“Thêm một bước suy đoán nữa, vậy chẳng phải 137 còn mạnh hơn cả Ẩn Đao à?”

Hà Tiểu Vĩ: “Cậu Khiêm Khiêm này, tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì.”

Chu Khiêm cười: “Không có gì. Tôi chỉ suy nghĩ, người tên 137 hẳn là mạnh lắm.”

Chu Khiêm sung sướng nói: “Cứ như vậy đi, tuy không biết anh ta là ai, nhưng có lẽ tôi có thể lợi dụng được đó!”

Hà Tiểu Vĩ: “Khụ, anh Khiêm, cái này hơi…”

Chu Khiêm ngáp một cái, đi về giường: “Ngủ đi Tiểu Vĩ. Tôi nghĩ đến sáng mai anh sẽ biết xảy ra chuyện gì thôi.”

6 giờ sáng hôm sau, Hà Tiểu Vĩ quả nhiên biết được xảy ra chuyện gì.

Hắn và Chu Khiêm đều nhận được thông báo.

【 Người chơi Chu Khiêm: Mức độ chuyển hóa 60%, chuyển hóa thành —— Bắc Hà 】

【 Người chơi Hà Tiểu Vĩ: Mức độ chuyển hóa 60%, chuyển hóa thành —— Đông Thủy 】

Hà Tiểu Vĩ ngủ một đêm tỉnh dậy đọc thông báo xong liền chạy về phía Chu Khiêm: “Cái này là gì? Bắc Hà, Đông Thủy là cái gì?”

“Nếu tôi đoán không sai ——” Chu Khiêm ngáp một cái, đọc thông báo xong, sau đó nói: “Đây là tên của hai người. Trên tấm ảnh có 7 người. Hai chúng ta sẽ biến thành hai người trong số đó, là hai người tên Bắc Hà và Đông Thủy.”

Hai người rửa mặt xong, ăn sáng, rời khỏi phòng thì gặp Vân Tưởng Dung.

Vân Tưởng Dung cũng nhận được thông báo mới.

Cô sắp biến thành một người tên Tây Giang.

Nghe tên của cô xong, Hà Tiểu Vĩ bèn nói :”Chậc… Tây Giang, Đông Thủy, Bắc Hà. Tên của chúng ta toàn là “phương hướng” cộng “nước”*. Tiếc rằng Tư Đồ Tình không có cái này ——”

*西江 (Tây Giang: hướng Tây + sông),东水 (Đông Thủy: hướng Đông + nước),北河 (Bắc Hà: hướng Bắc + sông)

Đúng lúc này, Tư Đồ Tình ra khỏi phòng, đi trên hành lang.

Bộ dạng của cô không còn là Tư Đồ Tình nữa, cũng mơ hồ mang dáng dấp của người khác.

Liếc mắt nhìn những người khác, có lẽ không muốn chết trong nhiệm vụ chính nên cô vẫn chia sẻ tin tức mà cô nhận được.

“Tối hôm qua tôi đến phòng Khương Dư Thanh, chạm vào tấm ảnh kia, nhìn thấy một người lính viết thơ, sau đó người đó đốt tờ giấy đi. Hẳn là ảo cảnh giống với mọi người. Bây giờ mức độ chuyển hóa của tôi là 20%. Nhưng tôi chưa biết người tôi sẽ chuyển hóa tên gì.”

Hà Tiểu Vĩ chớp mắt: “Dù sao đi nữa chắc cái tên đó cũng là của “nam”, tên có liên quan đến phương hướng và nước.”

Sau đó hành lang liền rơi vào trầm mặc. Ngoại trừ Hà Tiểu Vĩ, không một ai nói chuyện.

Hà Tiểu Vĩ nhìn ba người bằng ánh mắt một lời khó nói hết, cảm thấy ngoài mình ra thì ai cũng có quỷ trong lòng, người này còn đáng sợ hơn người kia. Đương nhiên, Chu Khiêm là đại ma vương.

Cho đến 7 giờ sáng, cuối cùng cũng có người đến.

Đó là bảo vệ họ đã gặp ngày hôm qua.

Bảo vệ cầm một cuốn sổ và một cây bút đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy bốn điều dưỡng đều đứng trên hành lang thì hài lòng mà nói: “Tốt lắm! Mọi người đều ở đây!”

Hà Tiểu Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, đánh bạo mà hỏi: “Thật, thật là đều ở đây ư? Anh không nhớ rõ… Hôm qua chúng tôi có tới sáu người hả? Không, nếu tính cả Lão Dư và Lão Thiết thì chúng tôi có tổng cộng là 8 người?”

Bảo vệ kinh ngạc nhìn hắn: “Chuyện gì cơ? Cậu đang nằm mơ hả? Không phải nhóm các cậu có bốn người à? Thôi được rồi, đến đông đủ là được, để tôi chấm công xong đi.”

“Ông Khương dậy chưa? Nhớ chăm sóc ông ấy đó. Đúng rồi, mỗi sáng, ông ấy sẽ dậy rồi đọc sách một chút. Sau đó lại ngủ. Mọi người muốn lười biếng thì cứ chờ đến khi ông ấy ngủ. Không được mở cửa những tầng khác. Đừng đi lung tung!”

Phân phó xong, bảo vệ xoay người vào thang máy.

Chu Khiêm tiến lên gọi lại: “Khoan đã. Anh phụ trách chấm công cho chúng tôi?”

—— Chiều hôm qua, khi bọn họ vừa đến đây, Chu Khiêm nhớ rõ, người phụ trách chấm công là chị gái tiếp tân. Thậm chí cô ấy còn nhấn mạnh cô ấy là người chấm công.

Bây giờ bảo vệ quay đầu lại nhìn Chu Khiêm, tự nhiên mà trả lời: “Đúng vậy! Do tôi phụ trách!”

Chu Khiêm hỏi: “Không phải hôm qua có một cô gái tiếp tân ư? Anh không nhìn thấy cô ấy?”

Bảo vệ mờ mịt lắc đầu: “Ở chỗ chúng tôi không có tiếp tân. Haiz, tôi cũng giúp đỡ dán thông báo tuyển dụng nhân viên nhiều lần rồi. Nhưng có lẽ ngại đường xa, làm việc nhiều mà tiền lương thấp nên không có ai ứng tuyển cả!”

Hà Tiểu Vĩ cảm giác hắn sắp trở thành một bậc cao nhân chuyên phụ trách “đm”, lại tiếp tục: “Đm?”

Bảo an lắc đầu: “Ký ức của mấy người có vấn đề, hay là của tôi có vấn đề? Là mấy người đang nằm mơ, hay tôi đang nằm mơ?”

Trước khi bước vào thang máy, bảo vệ kết luận: “Chắc chắn là mấy người đang nằm mơ. Đầu óc của tôi rất tốt!”

Bảo vệ vào thang máy A rồi rời đi.

Bây giờ Hà Tiểu Vĩ cũng nhận thức được một việc —— trong tòa nhà này, con người đột nhiên biến mất không liên quan đến thang máy.

Hắn muốn tìm một ai đó để trao đổi ánh mắt, nhưng rõ ràng Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình không có nhu cầu này.

Và hắn cũng không biết giao tiếp với phụ nữ, vì vậy vẫn phải nhìn về phía Chu Khiêm.

Chu Khiêm nói: “Không phải bảo vệ dặn chúng ta phải chăm sóc Khương Dư Thanh sao? Vào phòng xem ông ấy thôi. Cũng không đi những tầng khác được. Chúng ta chỉ có thể vào phòng 701.”

Chu Khiêm vừa nói xong, hệ thống liền thông báo một nhiệm vụ bắt buộc.

【 Người chơi kích hoạt nhiệm vụ chính: Trong vòng 5 phút vào trong phòng 701, chăm sóc Khương Dư Thanh 】

Vì vậy, bốn người chơi phải vào phòng 701.

Trong phòng, Khương Dư Thanh đã rời giường.

Ông yên lặng đọc sách, không gây phiền phức gì.

Thế nên dù có nhiệm vụ là “chăm sóc” Khương Dư Thanh nhưng sau khi vào phòng, bọn họ thật sự ăn không ngồi rồi, hoàn toàn không cần phải làm gì.

Cho nên Hà Tiểu Vĩ vẫn phải nhìn về phía Chu Khiêm.

Tuy hắn cảm thấy Chu Khiêm là đại ma vương không dễ chọc vào nhưng bây giờ Chu Khiêm là đối tượng giao tiếp duy nhất của mình.

Hà Tiểu Vĩ thấp giọng nói: “Bỗng nhiên tôi nhận ra một việc, Khương Dư Thanh không có ăn uống tiểu tiện! Chậc, ngay từ đầu, tôi cho rằng chăm sóc một ông lão mất trí nhớ còn phải làm những việc đó. Nhưng chúng ta không cần phải làm gì cả!”

“Hơn nữa, từ ngày hôm qua, ông ấy chỉ ăn một miếng bánh hoa quế, còn lại không ăn gì nữa? Đúng rồi! Tòa nhà này cũng không có phòng ăn! Tôi còn… không nhìn thấy một cái máy lọc nước nào! Ông ấy không ăn không uống… Không hợp lý chút nào hết!”

Chu Khiêm nói: “Thật ra như vậy mới là hợp lý.”

Hà Tiểu Vĩ: ?

Chu Khiêm đáp: “Chuyện này có thể chứng minh rằng, đây là không gian ý thức của Khương Dư Thanh. Trong cuộc sống, căn bệnh alzheimer của ông ấy nghiêm trọng đến mức không nhớ để mà ăn cơm, không nhớ uống nước, kể cả tiểu tiện cũng vậy.”

“Có lẽ 【 bánh hoa quế Vương Ký 】là một thứ rất quan trọng với ông ấy, cho nên ông ấy không quên được. Vì vậy, trong không gian ý thức, thức ăn duy nhất có được chỉ là nó.”

Hà Tiểu Vĩ: “Có lý!”

Chu Khiêm nói tiếp: “Thật ra tòa nhà này cũng vậy. Nếu xét như thế, tòa nhà này vốn dĩ có cầu thang bộ. Nhưng trong hiện thực, Khương Dư Thanh chưa từng đi cầu thang bộ mà ngồi xe lăn, đi thang máy đến phòng 701. Cho nên trong không gian ý thức của ông ấy không có thang bộ. Đương nhiên, có khả năng ông ấy đã từng đi thang bộ, cuối cùng quên mất.”

“Hơn nữa, là một ông lão mất trí nhớ, không cần phải đi đến những tầng khác, vì vậy ông ấy không có ấn tượng về những tầng khác. Ông ấy không biết những tầng khác trông như thế nào. Có lẽ có nhà ăn ở tầng khác, chỉ là ông ấy không biết mà thôi. Như vậy thì trong không gian ý thức nay, những tầng còn lại luôn trong tình trạng bảo trì.”

Hà Tiểu Vĩ: “Đm ra là vậy! Khoan đã, khoan đã! Tôi bỗng nhiên nghĩ ra!”

Chu Khiêm nói suy nghĩ của Hà Tiểu Vĩ: “Vì vậy, ở nơi này, luôn có những người vô cớ biến mất, vì họ bị quên đi.”

Bình hoa trên tủ đầu giường và hoa bên trong biến mất là vì Khương Dư Thanh đã quên mất sự hiện diện của chúng.

Những điều dưỡng chăm sóc cho Khương Dư Thanh lần lượt biến mất trong quá khứ là vì ông đã quên mất họ, hoặc là không nhận ra.

Cô gái tiếp tân biến mất đương nhiên cũng là do Khương Dư Thanh đã quên cô.

Nhưng còn trong căn phòng này, gương mặt của bảy người trong tấm ảnh, vì sao luôn mơ hồ không rõ?

Vì Khương Dư Thanh đang dần quên gương mặt của họ.

Thậm chí vì sao gương mặt của Khương Dư Thanh cũng mơ mơ hồ hồ?

—— Vì ông cũng đang lãng quên chính mình.

Quay đầu lại, Chu Khiêm nhìn tấm ảnh chụp như bị nhiễm nước, nói: “Trên tấm ảnh có 7 người. Khi chúng ta vào đây, là 6 người. Một người là Khương Dư Thanh, 6 người còn lại là người chơi, chẳng phải vừa đúng 7 người rồi ư?”

Hà Tiểu Vĩ: !!!

“Ông lão Khương Dư Thanh này bỗng trẻ ra lúc chiều không phải vì ông ấy luyện tà thuật cải lão hoàn đồng, mà là do thông qua nhiệm vụ phụ 《 Chế tạo và cân bằng 》, chúng ta đã giúp ông ấy nhớ lại một vài ký ức. Cho nên ông ấy mới nhớ lại gương mặt của mình khi còn trẻ.”

Chỉ tay vào tấm ảnh, Chu Khiêm lại nói: “Những người khác cũng giống như vậy. Tôi nghĩ rằng Khương Dư Thanh cùng 6 người này là chiến hữu cùng một tiểu đội. Nhưng ông ấy đã quên mất chính mình, cũng như quên đi bộ dạng của bọn họ.”

“Trong sáu người, có ba người chúng ta không biết tên, nhưng bây giờ chúng ta đã biết có ba người tên Tây Giang, Đông Thủy, Bắc Hà.”

“Vì vậy tôi nghĩ rằng ——”

Xoay người, đi đến trước mặt Khương Dư Thanh, Chu Khiêm ngồi xổm xuống, nhìn ông lão già nua trước mặt với đường nét gương mặt mơ hồ.

Anh nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông lão, dịu dàng hỏi: “”Di nguyện” của ông chính là không quên đi, đúng không?”

“Ông Khương, ông không muốn quên đi, không muốn quên chính mình, cũng không muốn quên sáu chiến hữu kia, đúng không?”

“Ông muốn chúng tôi giúp ông, đúng không?”

Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ lẳng lặng quan sát hết thảy bỗng cảm thấy thật xúc động.

Thật ra hắn không biết Chu Khiêm có đang diễn hay không.

Nhưng Hà Tiểu Vĩ vẫn cảm thấy xúc động.

Đời người, liệu có bao nhiêu ký ức đáng quý?

Tuy hắn cảm thấy cuộc đời của mình khá bình thường.

Nhưng với hắn, hắn vẫn có nhiều ký ức như vậy, đến chết cũng không muốn quên.

—— Lần đầu tiên đi học, làm quen với người bạn đầu tiên, lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên ăn thử bánh kem, cảm giác khi lần đầu tiên ngồi máy bay, lần đầu tiên thi đại học, lần đầu tiên đi phỏng vấn… Hắn không muốn quên thứ gì cả.

Thể xác không còn, nhưng nếu vẫn còn ký ức, con người vẫn chưa tính là chết đi.

Nhưng nếu không còn ký ức…

Người này chẳng khác gì đã thực sự biến mất khỏi cuộc đời này.

Trong căn phòng ấm áp, Khương Dư Thanh già cỗi, hai mắt thất thần ngồi trên ghế, một quyển sách đặt trên hai chân, một bàn tay được Chu Khiêm ngồi xổm nắm lấy.

Ánh mắt Chu Khiêm trong sạch dịu dàng, nhưng ánh mắt của Khương Dư Thanh vẫn tràn ngập nghi hoặc.

Nhìn thêm nữa, Hà Tiểu Vĩ cảm thấy mắt mình ươn ướt.

Cho nên, di nguyện của Khương Dư Thanh không phải là muốn sống lâu hơn, cũng không phải được trẻ ra.

Ông chỉ không muốn quên đi.

Khương Dư Thanh vẫn không nói gì, cũng không biết có nghe hiểu lời của Chu Khiêm hay không.

Vì vậy ông lão rụt tay lại, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Chu Khiêm đứng dậy, lại nhìn về phía tấm ảnh chụp.

Hà Tiểu Vĩ chùi nước mắt, thấp giọng hỏi anh: “Vậy thì nhiệm vụ của chúng ta…”

“Hướng đi của chúng ta đúng rồi. Nhóm điều dưỡng đi tới đi lui, ông Khương đã gặp qua. Nhưng bọn họ không phải là ký ức đáng quý của ông ấy nên luôn bị trôi vào quên lãng.”

“Ký ức đáng quý nhất của Khương Dư Thanh có lẽ là những tháng ngày được ở bên cạnh chiến hữu của mình.”

“Tây Giang, Đông Thủy, Bắc Hà… Chúng ta chuyển hóa đến 100% sẽ hoàn toàn biến thành chiến hữu của ông ấy. Như vậy thì chúng ta xem như đang sống trong trí nhớ của ông ấy.”

“Chúng ta sống sót trong thế giới ký ức, có nghĩa là không bị quên đi, cũng có thể hoàn thành được nhiệm vụ.”

Hà Tiểu Vĩ vẫn còn nghi vấn: “Đúng rồi, ảo cảnh trong tấm ảnh, người lính trẻ kia thì sao?”

Chu Khiêm nghĩ rồi đáp: “Lúc trước chúng ta đã mở ra hai trạng thái của Khương Dư Thanh, 【 Khương Dư Thanh tức giận 】, 【 Khương Dư Thanh mắc bệnh alzheimer 】, người lính đó… Có lẽ cũng là Khương Dư Thanh, là 【 Khương Dư Thanh khi còn trẻ 】.”

Hà Tiểu Vĩ: “Vì sao?”

Chu Khiêm nói: “Hôm qua chúng ta đã phân tích, dù là Khương Dư Thanh tức giận hay mất trí nhớ đều gây bất lợi cho người chơi, có địch ý. Nhưng người lính kia lại giúp đỡ người chơi, có thiện ý. Kết hợp với manh mối hôm nay, chúng ta có thể lý giải một góc độ khác ——”

“Khương Dư Thanh tức giận, mất trí nhớ là Khương Dư Thanh của tuổi già. Chỉ có người lính là khi còn trẻ.”

“Chúng ta có thể lý giải nhân cách hóa như thế này, khi anh già, trong đầu anh có hai người đánh nhau, một người phá hủy trí nhớ của anh, giết anh trong trí nhớ của anh; người còn lại thì lại liều mạng bảo vệ anh trong trí nhớ của anh.”

Hà Tiểu Vĩ mở to hai mắt: “A, tôi biết rồi… Người lính trẻ đại diện cho ký ức tuổi trẻ của Khương Dư Thanh, cho nên ông ấy bảo vệ chúng ta!”

Chu Khiêm gật đầu: “Đúng vậy. Cho nên hôm qua, khi ông ấy nhìn thấy chúng ta sẽ nói “Mọi người đến rồi”. Người lính trẻ vẫn là Khương Dư Thanh. Ông ấy bảo vệ chúng ta ở không gian này, cũng bảo vệ chiến hữu của ông ấy, thật ra cũng là bảo vệ ký ức của mình.”

Nghe đến đây, Hà Tiểu Vĩ tiếp cận đến chân tướng cũng không cảm thấy quá vui mừng, ngược lại còn thở dài một hơi, thẫn thờ.

Khoảng 40 phút sau, đã đến 8 giờ 30 phút.

Khương Dư Thanh bỏ sách xuống, quay về giường nằm, nhanh chóng làm mộng đẹp.

Hà Tiểu Vĩ hoảng hốt, nghĩ đến điều gì, nghiêm túc nói: “Ông ấy, ông ấy ngủ giữa buổi sáng, sẽ không ——”

Chưa đợi Hà Tiểu Vĩ nói xong, Chu Khiêm đã chạy đến trước cửa phòng 701, đẩy cửa ra.

—— Ngoài cửa không còn là hành lang ban đầu, mà là một vùng biển.

Không gian ý thức mới lại xuất hiện.

Có nghĩa rằng nhiệm vụ phụ đã được kích hoạt.

Một lát sau, Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình đều bước ra khỏi phòng 701.

Cửa phòng vừa đóng lại, toàn bộ căn phòng 701 liền biến mất.

Trước mặt nhóm người chơi, thay thế cho hành lang dài bàn đầu là một vùng biển hoang vắng.

Nước biển không hề xanh trong, ngược lại còn vẩn đục tanh hôi.

Nối liền với mặt biển là một bầu trời xám xịt.

Đất trời âm u tối tăm này là bước nhạc đệm mở ra nhiệm vụ phụ.

—— Áp lực, căng thẳng, không một ai dám lơi lỏng tinh thần.

Nơi đây là một bến tàu, hơn nữa trông khá xa hoa.

Các con tàu chở hàng đều neo đậu ở đây. Nhưng không có một công nhân nào trên bến tàu, cũng không có một vị khách nào xuất hiện.

Cùng với biển khơi, bến tàu vắng lặng tịch mịch.

Muốn thăm dò chỉ có thể vào trong thành phố.

Nhưng khi nhìn về phía trước, trước mặt người chơi xuất hiện một tấm thẻ.

Bên trên viết: “Tháng 9 năm XX37, Bách Thành, bến tàu phía Tây”.

Chu Khiêm cúi đầu, nhìn quần áo của mình —— anh đến đây không mặc bộ đồng phục điều dưỡng nữa mà là một bộ quân phục, bên trên có ký hiệu số “7”.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chương này tiết lộ một ý tưởng quan trọng ở nhiệm vụ đầu của phó bản. Nội dung chủ yếu vẫn là về ông lão mất trí nhớ.

Tôi viết nhiều phó bản, có lẽ đây là phó bản mà tôi thích nhất.

Ngoài ra, mượn lời Hà Tiểu Vĩ để giải thích một chút về thế giới quan trong trò chơi.

Tổng kết lại cho mọi người, giúp mọi người không hoang mang khi đọc.

Hiện tại, người chơi được chia làm hai loại.

Loại thứ nhất, là như Ẩn Đao và 137, bọn họ là người chơi cấp Thần, có xuất phát điểm là người chơi cấp S, phó bản tham gia cũng khác.

Loại thứ hai là như Chu Khiêm, sau này có thể trở thành 【 người chăn chiên 】.

Cũng có nghĩa là, người chơi cấp Thần và người chăn chiên có phương hướng thăng cấp khác nhau, quá trình rèn luyện cũng khác nhau. Bọn họ có thể được xem như tham gia hai hệ thống trò chơi khác nhau.

Người chơi cấp Thần và người chăn chiên cuối cùng có thể hợp tác với nhau, một người khống chế và một người bị khống chế.

Còn người chơi cấp Thần là như thế nào thì sau này sẽ bật mí nhiều hơn nha

18.01.23

Nội dung cốt truyện không liên quan đến chính trị lịch sử , chỉ là hư cấu, nhưng mình muốn bổ sung thêm một chút tri thức về chiến tranh Trung – Nhật – một sự kiện lịch sử bắt đầu vào năm 1937. Trong đó có hai sự kiện khá đặc biệt trong dấu mốc này. Đầu tiên là cuộc thảm sát Nam Kinh, là một tội ác chiến tranh do quân đội Nhật Bản tiến hành bên trong và xung quanh Nam Kinh, Trung Quốc sau khi thành phố này rơi vào tay Quân đội Thiên hoàng Nhật Bản ngày 13 tháng 12 năm 1937. Thứ hai là sự biến mất không để lại dấu vết của một tiểu đoàn gồm 3000 binh sĩ Trung Quốc, đến nay vẫn còn là một bí ẩn gây nhiều tranh cãi trong giới sử học. 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play