Chương 26: Danh sách ước nguyện cuối cùng (7)

Editor: Cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Hành lang chật hẹp âm u, sương mù che lấp mờ mịt.

Sương mù dày đặc ảnh hưởng đến thị giác và thính giác của con người, khiến trong lòng người dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ.

Ngược lại, tiếng chuông “leng keng leng keng” của lục lạc vang lên như dòng suối trong xóa tan mây mù, dẫn đường mở lối cho những kẻ u minh.

Âm thanh trong trẻo dễ nghe, xua tan đi phiền não của con người.

Nhưng lúc này đây, nó lại trở thành món vũ khí giết người sắc bén nhất, chứng tỏ cơn bão tuyết sắp kéo đến.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Chu Khiêm nhanh chóng phân tích thế cục trước mắt.

Đầu tiên là Vân Tưởng Dung ở bên kia.

Trước khi Cao Sơn chết, Tư Đồ Tình lấy lục lạc để đánh lạc hướng, muốn lừa gạt cậu ta, khi đó cô ta cách xa phòng số 6 và phòng số 7, tựa như một người xem ở ngoài, sắp đặt mọi thứ từ xa.

Khi đó Lộ Manh Manh cũng đứng cách xa, cậu ta nhanh chóng tráo đổi hai biển số phòng, sau đó nhanh chân rời khỏi để tránh bị nghi ngờ.

Hà Tiểu Vĩ vốn theo sau Chu Khiêm đi đến gần cửa phòng số 7, nhưng Chu Khiêm tìm vật chứng nên tốn một ít thời gian, khi đó hắn cũng cách xa chỗ đó. Sau khi hắn lên tiếng hỏi, cho thấy hắn cũng không ở gần phòng số 6 và phòng số 7, vì vậy không biết Cao Sơn chết như thế nào.

Cho nên, khi Cao Sơn trúng đạn chạy ra từ phòng số 6, người cách gần cậu ta nhất chỉ có Vân Tưởng Dung.

Nhưng vì muốn nghe lời cuối cùng của Cao Sơn, Chu Khiêm đã tốn phần lớn điểm kỹ năng, khiến thời gian ngưng đọng, đi đến bên cạnh cậu, cũng trở thành người ở gần cậu nhất.

Sau khoảng thời gian bị ngưng đọng, vị trí của Chu Khiêm đã thay đổi.

Vì vậy trong mắt nhìn của Vân Tưởng Dung, Chu Khiêm là người đã dịch chuyển từ xa đến trước mặt Cao Sơn và cô.

Hơn nữa, vì khoảng cách xa và sương mù dày đặc, trong số những người chơi chỉ có Vân Tưởng Dung nhìn thấy Chu Khiêm đã dịch chuyển, còn những người còn lại thì không.

Trong suốt quá trình ngưng đọng thời gian, Cao Sơn đã kể lại những chuyện trước đó, kể cả sự phối hợp ăn ý giữa Tư Đồ Tình và Lộ Manh Manh. Chu Khiêm không dám chắc, nhưng đã nghi ngờ con bạc ở đó có vấn đề.

Cho nên, trước khi Cao Sơn tắt thở, Chu Khiêm đã nói: “Để cho Vân Tưởng Dung hận tôi.”, câu này không phải để nói cho Cao Sơn nghe, mà là nói cho con bạc nghe.

Mục đích Chu Khiêm nói câu này rất đơn giản.

— Nếu Vân Tưởng Dung một mình đối mặt với một tổ chức đáng sợ, chỉ e rằng cô chỉ có một con đường chết, như vậy thì để cô ấy hận anh, luôn muốn báo thù anh, ít nhất anh sẽ không hại cô.

Tình yêu và thù hận thật ra có thể phai mờ dần theo thời gian, trong một thời gian dài, để cô trút thù hận về phía anh, có thể giúp cô từ từ bình tĩnh lại, đến lúc đó anh sẽ khuyên bảo cô từ bỏ.

Chu Khiêm cố ý nói như vậy là để thử xem con bạc có để lộ bí mật hay không, cũng là bước đệm chuẩn bị cho kế hoạch của mình.

Anh không thực sự muốn đối đầu với Vân Tưởng Dung, anh chỉ muốn diễn cho mọi người xem.

Mà Vân Tưởng Dung hiển nhiên cũng nhận được tin của anh.

Đầu tiên, vì chính mắt nhìn thấy Chu Khiêm dịch chuyển đến ngay cạnh Cao Sơn, Vân Tưởng Dung cũng đoán được anh đã dùng kỹ năng.

Sau đó, trước khi Cao Sơn chết đã mở hệ thống giao dịch, gửi toàn bộ tiền vàng và đạo cụ cho Vân Tưởng Dung.

Vân Tưởng Dung không ngốc, đương nhiên biết chuyện này có nghĩa là gì — Cao Sơn vốn dĩ nên chết ngay lập tức lại có thời gian làm nhiều thao tác như vậy chỉ có thể là vì Chu Khiêm đã ngưng đọng thời gian, trì hoãn cái chết của Cao Sơn.

Vì vậy, Chu Khiêm tin rằng với sự thông minh của Vân Tưởng Dung, khi cô vừa chạy đến bên cạnh thi thể của Cao Sơn rồi đẩy anh ra, Chu Khiêm chỉ cần nói bên tai cô một câu: “Cao Sơn đã nói hết cho tôi. Tôi sẽ giúp cậu ấy báo thù.”

Nếu như vậy thì Chu Khiêm và Vân Tưởng Dung chưa hề đối đầu nhau.

Từ lúc Vân Tưởng Dung đẩy Chu Khiêm ra, hai người đã ăn ý phối hợp với nhau diễn kịch.

Chu Khiêm nói để Vân Tưởng Dung hận mình trước mặt con bạc là để dẫn dắt cho màn kịch “đối địch” này.

Sau đó, việc anh nói muốn lấy đạn từ thi thể của Cao Sơn, thậm chí còn nói đã có đồng hồ tích tắc nhưng lại không đưa cho Vân Tưởng Dung, Vân Tưởng Dung cầu xin anh mà quỳ gối khóc lóc đến mức mắt chảy máu…

Tất cả, đều là vở kịch do hai người dựng lên để báo thù cho Cao Sơn.

— Không khiến kẻ thù tin rằng Chu Khiêm bị mọi người cô lập, rơi vào thế yếu… Thì làm sao kẻ thù có thể dễ dàng lật con át chủ bài, quyết định giết anh?

Quả nhiên, Tư Đồ Tình là con cờ quan trọng nhất.

Bây giờ thấy Vân Tưởng Dung có khát vọng giết chết Chu Khiêm, Tư Đồ Tình mới để lộ toàn bộ sát khí của mình.

Với câu nói “Giúp Cao Sơn sống lại còn quan trọng hơn báo thù” của Vân Tưởng Dung, Tư Đồ Tình đã hoàn toàn tin rằng — bây giờ Vân Tưởng Dung chắc chắn sẽ giết chết Chu Khiêm để cướp lấy đồng hồ tích tắc.

Với góc độ của Tư Đồ Tình, trong vòng 30 giây, Hà Tiểu Vĩ vào phòng số 10 tìm vật chứng, Vân Tưởng Dung đối đầu với Chu Khiêm, mà Chu Khiêm không còn điểm kỹ năng, như vậy đây là thời cơ hành động tốt nhất.

Tư Đồ Tình quả nhiên đã bị đưa vào tròng.

Cô không chỉ bị lừa, mà cô còn để lộ cả nhược điểm của mình.

— Vì sao cô phải chờ đến khi Vân Tưởng Dung để lộ sát ý với Chu Khiêm, quyết định giết anh thì mới đứng ra giết người?

Chỉ có thể là vì cô không chắc Vân Tưởng Dung có thật sự đối đầu với Chu Khiêm hay không nên không dám tùy tiện hành động.

Điều này đã chứng minh một điều — điểm kỹ năng của cô cũng có hạn.

Lúc trước cô cùng Lộ Manh Man thiết kế manh mối giả — hạ thấp nhiệt độ trên hành lang để manh mối giả hiện ra, dùng nhiều chiêu để chứng tỏ Chu Khiêm nói dối, lừa gạt Cao Sơn, lại dùng kỹ năng giết Lộ Manh Manh…

Chắc chắn điểm kỹ năng của cô không còn nhiều, có lẽ chỉ còn vừa đủ cho một chiêu.

Khi Vân Tưởng Dung có khả năng hồi máu cho Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ cũng vậy, Tư Đồ Tình không dám chắc mình có thể giết chết anh hay không, cho nên cô vẫn quan sát, chưa trực tiếp ra tay.

Hiện tại cô chỉ còn 30 giây này. Nếu không thể một chiêu diệt sạch thì tình thế sẽ thay đổi.

Vân Tưởng Dung có ý giết Chu Khiêm hiển nhiên đã gia tăng “phần thắng” của cô, cuối cùng thành công lừa cô phải xuống tay.

Nói đi cũng phải nói lại, thứ mấu chốt nhất của trò chơi này — chính là thanh kỹ năng, hoặc là nói giá trị kỹ năng.

Kỹ năng của người chơi có mạnh bao nhiêu đi nữa thì đều bị giới hạn trong thanh kỹ năng, không một ai có thể tùy tiện xuất chiêu.

Điều này có nghĩa rằng trong trò chơi, đặc biệt là giai đoạn đầu, thật ra không có người chơi nào dám tùy ý dùng kỹ năng để đối chọi với đồng đội. Dù có muốn giết đồng đội đi nữa thì hơn phân nửa là lợi dụng bẫy rập và nguy hiểm của phó bản, không thể tự mình đánh bừa.

Vì nếu giết đồng đội, thanh kỹ năng hết sạch… Tiếp theo làm sao mà đánh Boss?

Với cơ chế như vậy, thuốc bổ sung điểm kỹ năng gần như không tồn tại trong trò chơi.

Thuốc hồi máu đã quý hiếm, trên thị trường có bán nhưng chỉ có thể hồi phục được khoảng 1%, 2% thanh máu.

Thuốc hồi kỹ năng còn hiếm hơn, cơ bản chỉ có trong truyền thuyết, so với đạo cụ hồi sinh còn khó tìm hơn.

Xem như Chu Khiêm đã đoán đúng, bây giờ điểm kỹ năng còn lại của Tư Đồ Tình chỉ đủ để dùng một chiêu.

Tư Đồ Tình đương nhiên biết Chu Khiêm không còn bao nhiêu điểm kỹ năng, hơn nữa Vân Tưởng Dung sẽ không giúp anh, cho nên mới dám can đảm ra tay.

Nhưng Tư Đồ Tình lại không thể đoán được rằng — Chu Khiêm lại có được loại thuốc quý hiếm có thể hồi điểm kỹ năng.

Là do người tên 【 Ẩn Đao 】tặng.

Ngày hôm đó, khi đang ngồi trên cây dùng kính viễn vọng quan sát khu X, Chu Khiêm nhận được tin nhắn có người muốn thu nhận anh làm học trò.

Người nọ tên là 【 Ẩn Đao 】.

Chu Khiêm không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ nhắn lại: “Thu nhận học trò thì cũng phải bày tỏ lòng thành một chút chứ?”

Ngay sau đó, người bên kia mở hệ thống giao dịch trong một giây.

【 Người chơi Chu Khiêm, Ẩn Đao yêu cầu giao dịch với bạn 】

【 Vật phẩm giao dịch: “Tôi còn có thể tiếp tục chiến đấu”; thuốc; cấp S+; tác dụng hồi phục 400 điểm kỹ năng 】

【 Giá giao dịch: 0 đồng 】

Chu Khiêm liền hỏi lại: “Sao lại muốn nhận tôi làm học trò?”

Bên kia nhắn lại một câu: “À, tôi có rất nhiều học trò. Học trò của tôi trải rộng khắp nơi, học trò của tôi ai cũng giỏi giang*. Nếu cậu đồng ý thì có thể trở thành học trò của tôi. Vốn dĩ tôi không muốn thu nhận cậu đâu. Tôi thích một học trò ngoan, biết nghe lời. Hiển nhiên là cậu thì không như vậy.”

*桃李满天下 (đào lý mãn thiên hạ): điển tích dùng để khen tặng người thầy có nhiều học trò ưu tú

Chu Khiêm liền nheo mắt, sau đó lại thấy thêm một tin nhắn: “Khụ, à, có người nhờ vả. Tôi chỉ giúp bạn bè một chút thôi.”

Người tên 【 Ẩn Đao 】, và “bạn” trong lời của đối phương là như thế nào, Chu Khiêm không rảnh bận tâm.

Nhưng bây giờ, ít nhất thì anh có thể sử dụng được thuốc hồi điểm kỹ năng 【 Tôi còn có thể tiếp tục chiến đấu 】.

Lọ thuốc giúp Chu Khiêm khôi phục 400 điểm kỹ năng, không đủ dùng một đại chiêu, nhưng đủ để anh dùng một chiêu bình thường.

Chiêu bình thường của cậu là 【 Ác mộng xương trắng 】, cũng là một kỹ năng khống chế, có thể khiến cho mục tiêu rơi vào ảo cảnh.

Bây giờ, Chu Khiêm bảo đảm Vân Tưởng Dung sẽ giúp mình, không bị Tư Đồ Tình hạ gục ngay lập tức.

Thêm nữa, chỉ cần anh chống đỡ đến lúc Hà Tiểu Vĩ ra khỏi phòng số 10, anh còn có thể được hắn giúp đỡ. Ngay từ đầu Tư Đồ Tình đã tách ra khỏi đoàn đội, hơn nữa còn đẩy đồng đội vào chỗ chết đã hoàn thành nhiệm vụ, Hà Tiểu Vĩ không ngốc, người này không lý gì lại không giúp Chu Khiêm.

Cuối cùng, với sự trợ giúp của hai người này, khi Tư Đồ Tình tung ra kỹ năng cuối cùng, Chu Khiêm có thể dùng 400 điểm kỹ năng cuối cùng, dù chỉ dùng được một chiêu bình thường, nhưng cũng có thể khống chế Tư Đồ Tình, sau đó nghĩ cách xử lý.

Ngay bây giờ, cùng với tiếng lục lạc “leng keng leng keng” trong trẻo, Tư Đồ Tình hiển nhiên muốn tung một chiêu giết chết Chu Khiêm.

【 Cảnh báo! Người chơi Tư Đồ Tình sử dụng kỹ năng với bạn — Gai Hoa Băng Bạc* 】

*银花冰刺: Ngân Hoa Băng Thứ

【 Phạm vi tấn công, sát thươnga lần liên tục, xin hãy chú ý tránh thoát! 】

Cùng với động tác của Tư Đồ Tình, lục lạc bay lơ lửng lên cao, rung chuyển kịch liệt, âm thanh “leng keng leng” dồn dập hơn, trở nên chói tai lạ thường.

Trong không trung chợt xuất hiện một cơn mưa, chúng từ từ ngưng kết thành những gai băng sắc nhọn, chuẩn bị chuyển hóa thành lớp vũ khí khủng bố.

Nhưng tình cảnh này không khiến Chu Khiêm nhún nhường sợ hãi.

Vì anh đã sớm nhận ra, những đòn tấn công của Tư Đồ Tình có một đặc tính — trạng thái tích trữ.

Nói cách khác, nếu không muốn tăng sát thương cho đòn tấn công, cô ta có thể phóng ra ngay lập tức. Những kỹ năng của cô yêu cầu cần có thời gian để tích trữ. Sau khi tích trữ, nhiệt độ trong phạm vi tấn công sẽ nhanh chóng hạ xuống, như vậy đây là tiền đề để kỹ năng của cô có thể thực hiện.

Lợi dụng kỹ năng của cô còn đang tích trữ, Chu Khiêm hành động ngay.

Hành động đầu tiên của anh là lấy một cái vảy màu xanh lấp lánh trong túi hành lý.

Kẹp vảy giữa ngón tay, anh ném xuống đất, một chú rồng con liền nhảy ra.

Rồng con có lớp vảy màu xanh, có lẽ cao đến đầu gối Chu Khiêm, trông vô cùng đáng yêu. Hai con mắt vừa to vừa tròn có màu xanh biển, dưới ánh đèn giống như mặt biển được ánh mặt trời soi sáng, lấp lánh lung linh.

Nó ngây thơ mờ mịt chớp mắt nhìn Chu Khiêm hai cái, sau đó cong miệng cười, ngẩng đầu lên.

Rồng con không thể nói, nó chỉ nhìn chằm chằm Chu Khiêm.

Chu Khiêm từ từ cúi người, vỗ vỗ đầu nó, nói với nó câu gì đó, sau đó nó liền thoăn thoắt chạy vụt đi, vào trong một căn phòng, đi tìm vật chứng.

Hành động thứ hai của Chu Khiêm là lấy thuốc hồi điểm kỹ năng, giúp mình tăng thêm 400 điểm kỹ năng.

Hành động thứ ba của anh là lấy áo choàng phòng ngự trong túi hành lý, giúp anh cản công kích.

Nhanh tay phủ thêm một lớp áo choàng, Chu Khiêm nắm xương sườn của Thần trong tay, híp mắt nhìn về phía Tư Đồ Tình.

— Sát thương ba lần liên tục, lớp băng thứ nhất đã hạ xuống.

Năng lực tấn công từ xa của nữ tuyết rất mạnh. Chu Khiêm thấp hơn cô một bậc, cũng không am hiểu nhiều về lực phòng ngự, tình thế đặc biệt nguy cấp.

Nhưng may mắn là kỹ năng của nữ tuyết là tấn công phạm vi rộng AOE, sàn nhà, trần nhà, vách tường trên hành lang liền bị băng tuyết đóng băng, chúng đã phần nào giúp Chu Khiêm đỡ một phần thương tổn.

Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ giúp Chu Khiêm không bị giết chết ngay lập tức.

Vô số gai băng hung hăng giáng xuống, đâm vào áo choàng Chu Khiêm, “roẹt” một tiếng, áo choàng đã bị xé rách một đường.

Chợt Chu Khiêm phải lấy thân thể này chống đỡ vô số gai băng.

Tóc, lông mày, lông mi đen vài dài, tất cả đều bị đông thành băng.

Hơi lạnh thấu xương bao bọc khắp người, đặc biệt là đầu gối, thậm chí anh còn cảm thấy hai chân gần như đông cứng đến mức mất đi trực giác. Khi anh phản ứng lại thì cơ thể đã quỳ một chân xuống.

Cùng lúc đó, thân thể lại bị vô số gai băng đâm trúng, máu tươi ồ ạt trào ra, anh đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng mồ hôi trên người liền ngưng kết hành một lớp băng mỏng trên da.

【 Giá trị sinh mạng của Chu Khiêm còn 50% 】

【 Giá trị sinh mạng của Chu Khiêm còn 30% 】

【 Giá trị sinh mạng của Chu Khiêm còn 10% 】

Gai băng có tất cả ba đợt tấn công. Chống đỡ qua đợt thứ nhất, còn có một lớp áo choàng chống đỡ, máu của Chu Khiêm chỉ còn lại 10%. Cứ như thế này, anh không thể sống sót qua hết ba đợt tấn công.

Ở nơi xa, Vân Tưởng Dung nâng một cây sáo nhỏ, đang muốn hành động, lại có một người khác hành động trước.

— Cửa phòng số 10 ầm ầm mở ra, Hà Tiểu Vĩ còn ra ngoài sớm hơn dự tính.

Tiếng đàn đột nhiên vang vọng, những sóng âm vô hình băng qua lớp băng, khiến cho những bông tuyết chuyển hướng bay lả tả. Tiếng đàn êm ái như nước mùa xuân, trong phút chốc khiến cho tuyết tan dần, vạn vật dường như được sống lại…

Nhưng tình huống thực tế lại là –【 Giá trị sinh mạng của Chu Khiêm hồi phục 13%】

Chu Khiêm: “…”

Vân Tưởng Dung ở phía xa: “…”

— Xem ra vẫn phải dựa vào mình thôi.

Hà Tiểu Vĩ ôm đàn vừa từ trong phòng lao ra ngoài: “…”

“Ơ này kỹ năng của tôi đôi khi sẽ tăng máu ngẫu nhiên đó, có thể thêm được nhiều hay ít máu là dựa vào độ may mắn của cậu. Chứng tỏ cậu Chu Khiêm quá đen!”

“Đm tình huống gì nữa đây? Sao Tư Đồ Tình giết nhiều người như vậy?”

“Mẹ nó tôi phải giúp cậu thôi.”

“Ơ này Vân Tưởng Dung thất thần gì nữa, có thể phụ một tay không? Người đã chết rồi, chúng ta vẫn nên hướng về người sống của hiện tại đúng không?!”

Hà Tiểu Vĩ còn chưa nói xong, ngẩng đầu liền thấy.

Vô số băng tuyết từ không trung lao đến, chuẩn bị đợt tấn công thứ hai.

Nhân lúc gai băng chưa tấn công, Hà Tiểu Vĩ đã bị Chu Khiêm bị trọng thương giữ lấy vai.

Quay đầu, nhìn thấy Chu Khiêm phun một ngụm máu tươi.

Cả người anh đều bị thương, máu nhuộm đỏ lớp áo lông. Trong mắt Hà Tiểu Vĩ, người này gần như sắp chết rồi.

Nhưng ánh mắt của Chu Khiêm lại không khác gì bình thường.

Anh chỉ hỏi Hà Tiểu Vĩ: “Vậy đại chiêu của anh là gì? Bây giờ có thể dùng được chưa?”

“Ờm nó là một chiêu gian lận, là hiến tế! Hiến tế máu hoặc là kỹ năng!”

“Tôi… Haiz thôi quên đi, thấy cậu sắp chết rồi, tôi có thể truyền nửa thanh máu cho cậu. Nhưng mà tôi… Thôi, không nghĩ nhiều nữa, tôi sẽ truyền nửa thanh máu cho cậu! Cậu chờ –”

Hà Tiểu Vĩ vừa oán giận vừa không đành lòng mà tính toán.

Nhưng Chu Khiêm bỗng nhiên ngắt lời hắn.

Trong màn sương, Hà Tiểu Vĩ có thể nhận ra sự điên cuồng trong mắt Chu Khiêm.

Sau đó Chu Khiêm hỏi một câu: “Anh có thể truyền cho tôi một nửa thanh kỹ năng không?”

“Hả… Hả? Là vầy nhé Chu Khiêm, tôi vừa dùng hết ba kỹ năng nhỏ, di chuyển thi thể vào ba căn phòng. Cho nên thanh kỹ năng của tôi chỉ còn 1600 điểm thôi. Tôi sẽ giải thích kỹ hơn về kỹ năng của tôi cho cậu hiểu.”

Kỹ năng của Hà Tiểu Vĩ tương đối đặc biệt.

Hắn có tất cả 2000 điểm máu, 2000 điểm kỹ năng, thuộc tính bình thường như những người chơi cấp D khác.

Trong tình huống hắn đã tiêu hao 1000 điểm kỹ năng thì có thể truyền nửa thanh máu cho người khác. Chiêu này có tên là 【 Xá mệnh* 】.

*舍命: liều mạng, xả thân

Hắn cũng có thể tiêu hao 1000 điểm máu rồi truyền nửa thanh kỹ năng cho người khác. Chiêu này gọi là 【 Xá hồn* 】.

*舍魂: hy sinh linh hồn

“Cậu Chu Khiêm, dựa vào đặc tính của kỹ năng này, tôi có thể truyền phân nửa 1600 điểm kỹ năng cho cậu, nhưng tôi không thể hồi máu nhiều cho cậu nữa. Vì số điểm kỹ năng còn lại của tôi không đủ, hiểu không?”

“Cậu cũng biết rằng chiêu hồi máu bình thường của tôi cũng phải nhìn trời xem số mà…”

“Cho nên cậu hiểu ý tôi mà đúng không? Không phải tôi không muốn truyền nửa thanh kỹ năng cho cậu mà là bây giờ nếu tôi chia một nửa thanh kỹ năng cho cậu rồi, tầng băng kia sẽ rơi xuống ngay. Mà kỹ năng của cậu không đủ để phòng ngự hay tấn công, như vậy thì cậu chắc chắn sẽ chết.”

“Cậu chết rồi thì lấy điểm kỹ năng làm gì?”

“Cho nên tôi vẫn nên dùng 【 Xá mệnh 】giúp cậu thôi!”

“Không. Tôi không cần anh hồi máu cho tôi. Tôi muốn kỹ năng.” Chu Khiêm đáp: “Tôi muốn sử dụng đại chiêu.”

“Ý cậu là gì…”

“Nhanh lên!”

“Rồi rồi rồi, cho cậu cho cậu, đừng có nạt tôi!” Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng gảy đàn, mất nửa giá trị sinh mạng, sau đó chuyển nửa thanh kỹ năng qua cho Chu Khiêm.

Anh có 400 điểm kỹ năng vừa hồi phục nhờ lọ thuốc, bây giờ có thêm 800 điểm nữa, vừa đủ 1200 điểm, để cho Chu Khiêm sử dụng một lần đại chiêu.

Trên cao, gai băng đã thành hình, chuẩn bị giáng xuống.

Vì mồ hôi và máu loãng đông thành băng, từng lớp băng mỏng đông cứng trên miệng vết thương và bộ đồ đồng phục của Chu Khiêm, nhưng anh không quan tâm mà cởi nó ra, khiến cho các vết thương liên tiếp trào máu.

Chu Khiêm chỉ hơi nhíu mày khi nhìn thấy máu, sau đó lại bình thường.

Rồi anh cầm một con dao, thọc vào vai trái của mình.

Trong phút chốc, máu ồ ạt bắn ra, khiến cho Chu Khiêm dính đầy máu bây giờ chẳng khác gì nhuộm trong máu đỏ.

Khi rút con dao ra, máu bắn lên gương mặt tái nhợt, nhiễm đỏ đôi môi anh.

Nhưng anh đang cười.

Cả người anh trông thật điên cuồng, mang theo khí vị yêu dã ngông cuồng.

Khi tự hại mình, Chu Khiêm nhìn thấy Vân Tưởng Dung cách đó không xa đi lên trước vài bước, có vẻ đang nâng một cây sáo nhỏ, Chu Khiêm nhanh chóng lắc đầu với cô, thấy cô do dự bỏ ống sáo xuống.

Lúc này, hệ thống liền cảnh báo.

【 Giá trị sinh mạng của Chu Khiêm còn 12% 】

【 Giá trị sinh mạng của Chu Khiêm còn 11% 】

【 Giá trị sinh mạng của Chu Khiêm còn 9% 】

Ngay trước khoảnh khắc gai băng ầm ầm giáng xuống — Chu Khiêm chợt biến to ra.

Hà Tiểu Vĩ quan sát quá trình này thì hoàn toàn sửng sốt.

— Đm, cái này là mở một đường máu trong truyền thuyết hả?

【 Người chơi Chu Khiêm sử dụng kỹ năng: Cốt sát 】

【 Lợi dụng xương thần thu hút oán khí gần đó để tấn công kẻ thù, oán khí càng lớn, tính công kích càng mạnh; giá trị sinh mạng của người chơi dưới 10% mới có thể sử dụng kỹ năng, tiêu hao 1200 điểm kỹ năng 】

Trên hành lang này có rất nhiều thi thể, có được vô số oán khí.

Chu Khiêm có thể điều khiển những oán khí này.

Thi thể của Lộ Manh Manh, cùng với thi thể của NPC lao công, dưới tác dụng của oán khí, Chu Khiêm điều khiển chúng bay ngược lên, trong nháy mắt chắn trước đỉnh đầu Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ.

— “Ầm!”

Hàng ngàn gai băng giáng xuống, nhưng phần lớn đều đã bị Chu Khiêm điều khiển thi thể cản lại.

Một số ít gai băng như cá lọt lưới, đâm vào tay Chu Khiêm và đùi Hà Tiểu Vĩ, nhưng cũng không sao, chỉ hơi hạ thấp giá trị sinh mạng của cả hai.

Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ kịp thời điều chỉnh tư thế, cùng nhau ồm đầu cuộn tròn trên mặt đất, cố gắng giảm bớt khả năng tiếp xúc với gai băng.

Cùng lúc đó, Hà Tiểu Vĩ luôn chú ý đến lượng máu của Chu Khiêm, nguy hiểm lớn nhất chính là khi máu của anh còn 2% thì Hà Tiểu Vĩ sẽ kéo lên 8%. Như vậy thì Hà Tiểu Vĩ giúp Chu Khiêm không chết, nhưng cũng giúp cho thanh máu của Chu Khiêm không vượt quá 10%.

Lúc trước Hà Tiểu Vĩ luôn càm ràm kỹ năng này của mình quá mức tầm thường, điểm kỹ năng thì giảm đi mà máu tăng thêm quá ít.

Nhưng hắn không thể nào ngờ tới kỹ năng này còn có thể chó ngáp phải ruồi, ngay lúc này phát huy công dụng to lớn.

Kết thúc đợt tấn công thứ hai, chỉ còn một đợt tấn công cuối cùng.

Một lát sau, tầng gai băng thứ ba đã thành hình.

Chu Khiêm lại dùng thi thể của hai NPC lao công làm lá chắn.

Cuối cùng, giá trị sinh mạng của Hà Tiểu Vĩ còn 13%, giá trị sinh mạng của Chu Khiêm là 5%.

Đến lúc này, ba đợt tấn công đáng sợ đã kết thúc, đại chiêu của Tư Đồ Tình cũng xem như đã xong.

Mây mù tan biến đi, nhiệt độ trên hành lang dần tăng lên.

Bây giờ trên người Chu Khiêm không còn chỗ nào hoàn chỉnh, tay chân, cổ, thậm chí là gương mặt, đều chi chít những vết thương do gai băng gây ra.

Những vết thương này phần lớn là do đợt tấn công thứ nhất tạo nên. Lý do mà đợt tấn công thứ hai không thể gây thương tổn nhiều cho anh là vì nhờ có bốn thi thể làm lá chắn.

Lúc này, toàn thân toàn là máu, Chu Khiêm nắm chặt khúc xương, đi từng bước đến trước mặt Tư Đồ Tình.

Máu quá nhiều, cho nên mỗi bước đi của anh đều để lại một dấu chân máu trên hành lang.

Vô cảm nhìn Tư Đồ Tình đang tái mét mặt, Chu Khiêm thong thả thấp giọng nói: “Cô đánh xong rồi. Bây giờ tới phiên tôi. Cao Sơn –”

Chu Khiêm chẳng khác gì Tu La đang tắm trong biển máu.

Anh giẫm đạp lên vô số thù hận và máu tươi, bơi qua một thây biển máu, mang theo một thân sát khi đến từ địa ngục chỉ để lấy mạng đền mạng.

“Cao Sơn, thù này, cậu tự mình đến báo đi.”

Chu Khiêm tàn độc nói một câu, sau đó anh hơi vươn tay lên, xương thần trong tay hướng về phía cửa phòng số 6 cách đó mười mấy mét.

Bất chợt, thi thể lạnh băng nằm trên mặt đất liền đứng bật dậy.

Trên tóc, lông mày vẫn còn những bông tuyết chưa kịp tan, dưới tác dụng của oán khí, thi thể nhanh chóng xuất hiện trước mặt Chu Khiêm, sau đó xoay người, đối diện với Tư Đồ Tình.

Trong chớp mắt, trái tim Vân Tưởng Dung như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cả người cô đang phát run.

Nhưng cô kiềm chế, không bước về phía trước.

Cô nhìn từ phía xa, Chu Khiêm đứng sau Cao Sơn, dùng bàn tay đầy máu nhẹ nhàng vỗ vai đối phương: “Đi thôi Cao Sơn. Báo thù cho chính mình.”

Một làn sương trắng mờ ảo thoát ra từ khúc xương thần, trong khoảnh khắc nhập vào thân xác, thi thể liền ngùn ngụt sức chiến đấu.

Thi thể lạnh băng chẳng khác gì đang sống, nó nhảy một bước, xuất hiện trước mặt Tư Đồ Tình, sau đó khi cô chưa kịp phòng bị đã bóp chặt cổ cô.

Tư Đồ Tình mở to hai mắt, liều mạng né tránh. Quơ quào túm lấy tay đối phương, sau khi không có tác dụng gì thì cô rút một con dao găm, hung hăng đâm vào cánh tay Cao Sơn.

Trong chớp mắt, Vân Tưởng Dung đứng cách đó không ra liền rơi lệ.

Nhưng Vân Tưởng Dung vẫn cố gắng không tiến lên.

Để tránh mình kêu ra tiếng, thậm chí cô còn tự cấu véo đùi mình đến bật máu.

Sau đó cô vui mừng nhận ra, Tư Đồ Tình không thể làm gì được cánh tay kia!

Dù sao bây giờ Cao Sơn cũng là một thi thể, không phải là một người sống.

Thi thể không có cảm giác đau, chỉ biết hành động theo sự điều khiển của Chu Khiêm.

Trong thời hạn sử dụng kỹ năng 【 Cốt sát 】, Cao Sơn chỉ biết nghe theo lệnh của Chu Khiêm.

Mệnh lệnh đó là giết chết Tư Đồ Tình, cho nên cánh tay của cậu vẫn cứng như sắt, Tư Đồ Tình chắc chắn không thể chạy thoát.

【 Giá trị sinh mạng của người chơi Tư Đồ Tình còn 50% 】

【 Giá trị sinh mạng của người chơi Tư Đồ Tình còn 10% 】

【 Giá trị sinh mạng của người chơi Tư Đồ Tình còn 5% 】

Thân thể của Chu Khiêm gần như nát bươm, đầu gối đau rát khiến anh không thể chịu nổi, đành phải dựa vào tường hành lang để đứng thẳng.

Nhưng suốt quá trình, bộ dạng của anh đặc biệt hững hờ, anh muốn tận mắt nhìn thấy Tư Đồ Tình chết.

Nhưng Tư Đồ Tình cũng không chết ngay.

Khi máu của cô còn 3%, sau lưng cô bỗng nhiên xuất hiện một đôi cánh trong suốt màu vàng.

Đôi cánh mở ra, rồi khép lại, ôm lấy cả người Tư Đồ Tình, không một ai có thể tấn công.

Ngay sau đó, kỹ năng 【 Cốt sát 】đã hết tác dụng.

Thi thể của Cao Sơn vừa ngã xuống, Vân Tưởng Dung liền tiến lên ôm chặt lấy.

Tư Đồ Tình được một đôi cánh bảo vệ, hơi thở thoi thóp ngã vật ra đất.

Trên người Tư Đồ Tình có đạo cụ có thể bảo vệ mạng sống, có lẽ đây là lý do cô dám liều mạng.

Nhưng không sao, trong mắt Chu Khiêm, cô chẳng khác gì một kẻ đã chết.

Nắm chặt dao găm trong tay, Chu Khiêm tiến lên từng bước, nhìn Tư Đồ Tình từ trên cao: “Đạo cụ này tác dụng cũng không dài. Cô chết chắc rồi. Cao Sơn không thể giết cô. Nhưng không sao, tôi tự tay kết liễu cô.”

Tư Đồ Tình thở dốc trên mặt đất, hoàn toàn không còn sức để trả lời.

Lúc này, đồng hồ của Chu Khiêm rung lên — Tề Lưu Hành cuối cùng cũng gửi tin nhắn đế.

Thấy như vậy, Chu Khiêm lại cảm thấy yên tâm.

Với tính cách của Tề Lưu Hành, Chu Khiêm biết rõ, cậu sẽ không thấy chết mà không cứu. Lúc trước cậu không trả lời ngay hẳn là vì đang gặp nguy hiểm, không có thời gian mở hệ thống giao dịch, hoặc là… cậu đã chết.

Bây giờ thì có vẻ cậu đã an toàn rồi.

Chu Khiêm mở giao diện thệ thống, nhìn thấy Tề Lưu Hành gửi đồng hồ tích tắc qua kèm theo một lời nhắn.

–【 Tôi đương nhiên muốn cứu anh Sơn, không thành vấn đề. Khi nãy còn đang đánh Boss, không tiện xem tin nhắn. Hiện tại tôi không sao, cũng đã ra khỏi phó bản 】

Chu Khiêm vừa lấy đồng hồ tích tắc ra khỏi túi hành lý, Vân Tưởng Dung liền chạy đến trước mặt anh.

Vươn đôi tay run rẩy, cô giật lấy đồng hồ trong tay Chu Khiêm, sau đó quay về bên cạnh Cao Sơn, dùng đồng hồ tích tắc cứu sống bạn trai.

Ngay lúc này, thời gian để hoàn thành nhiệm vụ còn 30 giây.

Chú rồng con của Chu Khiêm đã quay về, nó đã nhặt được 9 viên đạn khắc số “7”. Nhận lấy 9 viên đạn từ rồng con, Chu Khiêm lấy hai viên anh tìm được lúc trước, lấy thêm một viên từ Hà Tiểu Vĩ đang bị thương nặng ở bên cạnh, thu thập đủ 12 viên đạn.

Hệ thống thông báo.

【 Mức độ hoàn thành nhiệm vụ phụ《 Chế tạo và cân bằng 》: 100% 】

【 Chuẩn bị phát nội dung cốt truyện, mong người chơi chớ hoảng sợ, trong quá trình, người chơi sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào 】

【 Chú ý: Hành lang và 12 căn phòng sắp biến mất, mong người chơi quay về phòng số 701 trong vòng ba phút 】

Đột nhiên, một người quân nhân chợt xuất hiện trước mặt Chu Khiêm.

Chu Khiêm nhận ra, đây là NPC.

Gương mặt trẻ tuổi, phong thái tuấn lãng, mặc một thân quân trang, bên trên có ký hiệu số “7”.

Người này cũng liên quan đến binh đoàn số 7.

Đồng thời Chu Khiêm cũng nhận ra đây là người đàn ông trẻ mà anh đã bắt gặp trong ảo cảnh.

Trong ảo cảnh, trước ánh nến leo lét, người này đã viết một bài thơ chất chứa nỗi nhớ mong, sau đó thiêu đốt nó đi, gửi gợi ý cho Chu Khiêm.

Hiện tại, trong màn sương mù, người đàn ông mặc quân trang đứng thẳng, đi đến trước mặt Chu Khiêm, nhận lấy 12 viên đạn từ tay anh, lại bỏ đạn vào trong một khẩu súng.

Sau đó, người quân nhân trẻ tuổi chuyển động, đi vào từng căn phòng trong khoảng nửa phút.

“Đoàng”, “Đoàng”, “Đoàng”…

Tiếng súng nổ ra 12 lần.

Quân nhân đã giải quyết 12 xạ thủ.

Cuối cùng, y quay về trước mặt Chu Khiêm, sau khi nói “cảm ơn” với anh thì thân hình trở nên trong suốt, chuẩn bị biến mất.

Từ đầu đến cuối, không biết có phải do sương mù dày đặc hay không hay là vì nguyên nhân khác, Chu Khiêm vẫn không thể nhìn rõ được gương mặt của đối phương.

Trơ mắt nhìn người đàn ông biến mất ngay trước mắt, Chu Khiêm lại cảm giác được một xúc cảm như lúc chạm vào tấm ảnh.

Trái tim anh đập nhanh, cảm thấy trống trải trong lòng, cho nên anh vươn tay, thử chạm vào người đàn ông, nhưng cuối cùng y đã biến mất.

Không chỉ người quân nhân biến mất, toàn bộ cảnh tượng cũng bắt đầu tan biến dần.

Sương mù loãng dần, có thể nhìn thấy rõ ràng hành lang, trần nhà, 12 cánh cửa…

Cốt truyện sắp kết thúc, những thứ trên hành lang đều đã biến mất được một nửa.

Người chơi cần phải quay về phòng số 701, nếu không họ sẽ gặp nguy hiểm.

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, lòng Chu Khiêm trầm xuống, nhìn về hai thi thể NPC cách mình gần nhất.

— Bọn họ cũng đang tan biến.

Kể cả Lộ Manh Manh, người có gương mặt tái nhợt, hiện tại đã trở nên trong suốt.

Thấy thế, Chu Khiêm nhanh chân chạy đến bên cạnh Cao Sơn.

Vân Tưởng Dung quỳ gối bên cạnh Cao Sơn dùng đồng hồ tích tắc.

Khác với kim giờ, kim phút, kim giây bình thường, đồng hồ này chỉ có một cây kim, dùng ngón tay để điều chỉnh thời gian khác nhau, nó sẽ phát ra âm thanh tích tắc.

Tiếng tích tắc có thể cộng hưởng với trái tim người chết, nó có thể kích thích cho trái tim đập lại.

Vân Tưởng Dung vừa mới điều chỉnh đồng hồ, tay vẫn còn run rẩy, cô nhanh chóng đè ép bản thân phải trấn tĩnh lại, lúc này mới có thể bình tĩnh điều chỉnh kim đồng hồ chuyển động.

Thời gian còn lại là 80 giây.

Thời gian còn lại là 70 giây.

60 giây, 50 giây… Vân Tưởng Dung vẫn không thể thành công, gấp gáp đến độ chảy mồ hôi đầy đầu

Chu Khiêm quan sát trong chốc lát, ánh mắt nhìn về phía khác trên hành lang — toàn bộ hành lang vẫn đang tiếp tục tiêu biến trong suốt, mặt tường, mặt đất chuyển động, một chùm đèn tường rơi xuống đất phát ra một tiếng “keng”, ngọn đèn phụt tắt, sau đó những mảnh vỡ cũng trở nên trong suốt.

“Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung, hai người ôm thi thể của Cao Sơn quay về phòng 701 đi.” Chu Khiêm nói xong, rút dao găm, thân hình hơi lảo đảo nhưng lại kiên định đi từng bước về phía Tư Đồ Tình đang nằm ngã trên mặt đất.

Thân dao lóe sáng, mang theo sát ý kề bên cổ Tư Đồ Tình.

Làn da trắng nõn tinh tế bị lưỡi dao chém qua, máu tươi theo thân dao lăn xuống, chỉ cần Chu Khiêm tiếp tục dùng sức, Tư Đồ Tình chắc chắn sẽ chết.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng một tiếng sao du dương vang lên, một nhành liễu tung qua, bao vây lấy Tư Đồ Tình, sau đó che lấp miệng vết thương của cô, giúp cô khôi phục thanh máu.

Chu Khiêm kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Vân Tưởng Dung nắm chặt cây sáo nhỏ, tuyệt vọng mà nhìn anh.

Người ở bên cạnh cô trên mặt đất — thân thể của Cao Sơn cũng đang tan biến trong suốt như những NPC khác.

Không thể cứu cậu ấy.

Người chơi đã chết trong nhiệm vụ này chính là đã chết.

Bọn họ cũng sẽ biến mất theo nhiệm vụ.

Trên mặt đất, Tư Đồ Tình vẫn chưa thể tự mình bò dậy, có vẻ như cô cũng không thể tin nổi mình vừa được cứu sống.

Mà ở nơi Tư Đồ Tình và con bạc của cô không thấy, Vân Tưởng Dung ở phía xa lại mấp máy môi làm khẩu hình miệng với Chu Khiêm: “Việc đã đến nước này, hãy để tôi tiếp tục diễn.”

Đầu tiên, Chu Khiêm đã nói trước mặt con bạc rằng hay để Vân Tưởng Dung hận anh.

Sau đó anh lại dùng đủ mọi cách ở trước mặt người chơi khiến cho họ tin rằng anh và Vân Tưởng Dung hoàn toàn đối đầu nhau.

Nhưng thật ra đây chỉ là mưu kế của anh, anh chỉ tính rằng sau khi nhiệm vụ này kết thúc, bọn họ thành công giết chết Lộ Manh Manh và Tư Đồ Tình.

Song hiện tại, ý của Vân Tưởng Dung là — nếu không thể cứu sống Cao Sơn, cô kiên quyết tiếp tục vở kịch này.

Tạm thời không thể cứu sống Cao Sơn.

Nhưng sau cùng, Tư Đồ Tình cũng chỉ là một con tốt thí.

Nếu bây giờ giết Tư Đồ Tình, manh mối sẽ bị chặt đứt, bọn họ không có khả năng biết được kẻ đứng sau màn là ai.

Cho nên Vân Tưởng Dung tạm thời giữ lại mạng Tư Đồ Tình, cho đến khi tìm được kẻ đứng sau lưng cô là ai.

Thậm chí, cô còn muốn mượn thân phận “kẻ thù của Chu Khiêm” để tiếp cận người kia.

Kẻ thù của kẻ thù hiển nhiên có thể liên minh. Mục đích hiện tại của Vân Tưởng Dung chính là “liên minh” với quân đoàn sau lưng Tư Đồ Tình.

Vân Tưởng Dung không chỉ muốn biết kẻ thù là ai mà còn muốn thâm nhập vào doanh trại của địch, tìm ra tổ chức bí ẩn sau lưng Tư Đồ Tình, muốn đánh sập nó.

Như vậy thì mới xem như báo được thù cho Cao Sơn.

Đi đến trước mặt Chu Khiêm, sau đó Vân Tưởng Dung làm một việc khiến cho mọi người phải kinh ngạc.

Ý thức của Tư Đồ Tình hoàn toàn tan rã, lỗ tai còn bịt nút, không nghe cũng không thấy gì.

Nhưng qua màn hình, con bạc của cô có thể quan sát hết thảy mọi chuyện.

Mở giao diện hệ thống, Vân Tưởng Dung chọn xóa 150 điểm kỹ năng hiện tại để lấy 30 điểm kỹ năng mới.

Để tránh người chơi thường xuyên đổi mới kỹ năng, hệ thống đã ra quy định rằng kỹ năng một khi đã sử dụng thì không thể dễ dàng thay đổi. Nếu người chơi muốn xóa sạch kỹ năng để đổi thành một kỹ năng khác thì phải tiêu hao rất nhiều điểm kỹ năng.

Giống như Vân Tưởng Dung, cô đã trải qua nhiều phó bản mới tích lũy được 150 điểm kỹ năng, cũng dùng để phát triển kỹ năng chữa trị của mình. Nhưng bây giờ cô xóa sạch điểm kỹ năng của mình, hệ thống trả lại cho cô 30 điểm kỹ năng.

Vân Tưởng Dung dùng 30 điểm kỹ năng này chuyển hóa thành năng lực.

Sau đó cô nhìn Chu Khiêm: “Anh Sơn đã chết, tôi không thể giúp anh ấy trị liệu nữa. Cho nên, sau này cũng chỉ còn một mình tôi.”

“Chu Khiêm, tôi biết… anh là một người vô tình. Nếu không phải vì anh, anh Sơn cũng sẽ không đi cứu anh; nếu không phải vì anh chậm chạp không chịu giao đồng hồ tích tắc qua cho tôi, tôi đã có thể cứu anh ấy kịp thời. Bây giờ anh Sơn lại biến mất trước mặt tôi… Anh ấy vốn có cơ hội sống, là anh đã giết anh ấy tận hai lần… Hai lần!”

Thật ra Chu Khiêm biết Vân Tưởng Dung đang diễn kịch.

Nhưng có lẽ cô quá nhập tâm vào vở diễn này nên cô vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ ngầu muốn đổ máu.

Cũng là một diễn viên, Chu Khiêm hợp tình hợp lý đáp: “Có lẽ bây giờ tôi nói gì cũng đã muộn. Nhưng thật ra không phải tôi không muốn cứu cậu ấy. Tuy tôi không phải người tốt lành gì, theo tôi, người sống trên đời chỉ toàn là kẻ ác. Nhưng Cao Sơn là một ngoại lệ, giống như…”

Giống như Bạch Trụ, cũng là một ngoại lệ.

Cao Sơn và Bạch Trụ, tính cách của họ, đến ngoại hình, trí tuệ… Không hề giống nhau.

Nhưng Chu Khiêm lại thấy cả hai người này đều đúng là người tốt.

Chỉ với điều này, Chu Khiêm có thể gắng sức tìm cách cứu sống Cao Sơn.

Nhưng cũng giống như anh không thể tìm thấy Bạch Trụ, bây giờ Cao Sơn cũng biến mất ngay trước mắt anh.

Chu Khiêm tự xưng mình thông minh cả đời, gắng hết sức mình.

Nhưng anh nhận ra anh chưa từng bảo vệ được người mình muốn bảo vệ bao giờ.

Lưng dựa thẳng vào hành lang, miệng vết thương đổ máu trên vai, Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn trần nhà trong suốt, giống như nhìn xuyên qua nó, để quan sát một vị thần trong hư vô.

Sau đó anh thấp giọng nói, giọng điệu như thề thốt: “Nếu trong trò chơi này có một vị thần, một vị chúa nào đó. Tôi mặc kệ người đó có phải là một vị thần tốt đang khảo nghiệm lòng chính nghĩa của con người, hay là một ác thần đang trêu đùa với con người… Tôi chắc chắn sẽ đi đến trước mặt người đó, sau đó uy hiếp, giành lại người mà tôi cần, từng người từng người một, hoàn chỉnh quay về!”

Nhiệm vụ kết thúc, bốn người chơi còn sống quay về phòng 701.

Chuyện thần kỳ tiếp theo đã xảy ra — giá trị sinh mạng của mọi người khôi phục 100%.

Một giờ trôi qua, Khương Dư Thanh đã tỉnh lại.

Giống như mọi chuyện chỉ là một giấc mộng.

Bây giờ mọi người đều đã tỉnh lại, cho nên sự đau đớn trên người cũng biến mất, giá trị sinh mạng được khôi phục, ngay cả bộ đồng phục điều dưỡng.

Chỉ có Cao Sơn và Lộ Manh Manh hoàn toàn biến mất và thanh kỹ năng đã chạm đến đáy đã nhắc nhở họ rằng — mọi thứ không phải là một giấc mộng.

Sau khi tỉnh dậy, Khương Dư Thanh luôn miệng nhắc: “Bánh hoa quế đâu… Sao không có bánh hoa quế…”

Nhóm Chu Khiêm vừa vào tòa nhà đã nhận công việc điều dưỡng, đi thang máy B lên đây, gặp hai điều dưỡng Lão Dư và Lão Thiết vừa ra khỏi phòng 701, khi đó họ nói mình phải ra ngoài để mua bánh hoa quế cho Khương Dư Thanh.

Hai người còn chú ý nhắc nhở, nếu không có bánh hoa quế, Khương Dư Thanh sẽ tức giận.

Như vậy thì 【 bánh hoa quế 】là một vật quan trọng.

Hơn nữa, vì sao đã một giờ trôi qua, hai người kia vẫn chưa quay về?

Suy nghĩ một lát, Chu Khiêm gọi Hà Tiểu Vĩ: “Hay là chúng ta xuống dưới lầu kiểm tra?”

“Ừm, được thôi.” Hà Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn Vân Tưởng Dung ngồi trên sàn nhà không nói lời nào và Tư Đồ Tình đang nhắm mắt ở bên kệ sách, hắn lúc lắc đầu, đi theo Chu Khiêm.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Tư Đồ Tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân Tưởng Dung, ngẩn người, sau đó nhìn hệ thống giao diện trên đồng hồ.

Đó là tin nhắn của em trai cô.

【 Chú ý Vân Tưởng Dung, hoặc là mượn sức; hoặc là tìm cơ hội giết chết, tránh để hậu hoạn 】

Tư Đồ Tình thở phào một hơi, vết thương trên người đã biến mất, nhưng cô vẫn cảm thấy thật mệt mỏi, sự mệt mỏi này tiêm sâu vào ý thức, khiến cô rã rời.

Nhưng dù đã nhắm mắt lại, cô vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô chỉ có thể siết chặt lấy đôi cánh vàng, đây là đạo cụ đã cứu mạng cô trong thời khắc mấu chốt –【Đôi cánh bảo vệ 】.

Đây là đạo cụ quý hiếm mà em trai cô, cũng là con bạc của cô, gửi cho cô.

Cậu ta tên là Mục Sinh.

Không biết có phải do nhìn thấy giường bệnh của Khương Dư Thành hay không, khi cô vừa nhắm mắt, cô lại nhìn thấy bên cạnh còn có một giường bệnh khác.

Trên giường là thiếu niên Mục Sinh với gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhánh, nhìn về phía cô khi cô còn nhỏ.

Tư Đồ Tình tuổi nhỏ rét run cả người, nhưng ánh mắt lại tràn ngập xót xa nhìn Mục Sinh.

Thiếu niên Mục Sinh nói với Tư Đồ Tình còn nhỏ: “Em không thể đi được nữa, đúng không?”

“Chị xin lỗi!” Tư Đồ Tình nắm lấy tay em trai: “A Sinh à, chị sẽ chăm sóc cho em cả đời này!”

“Là chị thương hại em.” Mục Sinh oán độc nhìn chị gái: “Đều là do chị, còn cả mẹ của chị. Hai người ép mẹ em phải chết, còn biến em thành một đứa tàn tật! Em sẽ hận hai người suốt đời!”

Tư Đồ Tình khóc lóc, thề nói: “Chị sẽ bù đắp lại cho em. Chị chắc chắn sẽ bù đắp lại cho em!”

Hình ảnh thay đổi.

Đã là nhiều năm sau.

Mục Sinh đã trưởng thành, đang ngồi trên xe lăn, nở nụ cười dịu dàng.

Tư Đồ Tình hỏi: “Gần đây em làm gì vậy? Em lấy tiền ở đâu ra? Chị biết em thông minh, nhưng em đừng… đừng có phạm pháp! Chị sẽ cố gắng kiếm tiền! Chị chắc chắn sẽ –”

Tư Đồ Tình thấy Mục Sinh thường cầm điện thoại và máy tính gõ gõ đánh đánh.

Cô biết em trai mình thông minh, chơi máy tính rất giỏi, vì vậy sợ cậu đi lầm đường lạc lối, lựa chọn làm hacker để kiếm sống.

Mục Sinh nghe xong lại chỉ cười: “Chị gái, chị có muốn vì em mà tham gia một trò chơi không? Chị cũng không cần phải vất vả kiếm tiền như vậy nữa. Chỉ cần tham gia, hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ có vô số tiền thưởng. Hơn nữa…”

Tiến đến gần tai Tư Đồ Tình, Mục Sinh nói tiếp: “Không phải chị đã hứa sẽ dùng cả đời này đền bù cho em à? Cơ hội của chị tới rồi đó. Chị có đồng ý vì em mà chấp nhận đánh đổi một đôi chân không? Chị gái à, em muốn đứng lên.”

Sau đó, Tư Đồ Tình cảm giác cô đã lao xuống một vực sâu không thấy đấy.

Mục tiêu của cô là lên đến cấp S. Vì chỉ khi đến cấp S, cô mới có thể tiếp cận với thứ gọi là Thần, giúp Mục Sinh có cơ hội đứng lên.

Nhưng bên cạnh đó, cô cũng biết rằng — nhiều lần cô gần rơi vào cửa tử, đều là do Mục Sinh hãm hại.

Cô bị ép giết người, thân lâm vào hiểm cảnh, đều là do Mục Sinh.

Mục Sinh đẩy cô vào vực sâu, khiến đôi tay cô nhiễm máu.

Nhưng mỗi lần cô muốn chết đi, giống như hiện tại, trên người cô sẽ xuất hiện một đôi cánh chim bảo vệ, cũng là do Mục Sinh đưa.

Người muốn cô chết là cậu ta, người muốn cô sống cũng là cậu ta.

Em trai tốt hay xấu, Tư Đồ Tình không thể biết được.

Có lẽ khi gặp người này, cuộc đời cô đã rơi vào kiếp nạn.

Ở bên kia.

Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ mở cửa phòng 701, bên ngoài không còn hành lang dị thường với 12 căn phòng mà đã khôi phục hình dạng như trước.

Đi đến cửa thang máy, hai người xuống lầu, chị gái tiếp tân ngồi trước quầy đang tính toán sổ sách, bảo vệ đang đứng trước cổng.

“Ôi chao? Sao hai người lại xuống đây?” Chị gái tiếp tân nhìn hai người Chu Khiêm, tủm tỉm cười giơ một hộp bánh hoa quế lên: “Ăn không? Tôi vừa mua đó.”

Quả nhiên xuống dưới lầu có tác dụng.

Chu Khiêm tiến lên nói: “Ông Khương nói muốn ăn bánh hoa quế, sợ rằng không ăn sẽ cáu giận, tôi có thể mang lên cho ông ấy không?”

“Tất nhiên không thành vấn đề. Chúng ta đều dựa vào ông Khương để lấy tiền lương mà.”

Chị gái tiếp tân cười cười: “Hành động của chúng ta đều nhằm mục đích là thỏa mãn yêu cầu của ông Khương.”

Nhận lấy hộp bánh hoa quế, Chu Khiêm lại hỏi: “Lão Dư và Lão Thiết đâu rồi ạ? Hai người họ đều đi mua bánh hoa quế, chị có thể họ không?”

Chị gái tiếp tân lắc đầu kinh ngạc: “Không thấy. Hai người họ còn chưa xuống lầu mà?”

“Đm, còn như vậy nữa hả?” Hà Tiểu Vĩ khiếp sợ nhìn sang Chu Khiêm, sau đó chạy đến chỗ bảo vệ ngoài cửa: “Anh trai, anh có nhìn thấy Lão Dư và Lão Thiết không?”

Bảo vệ lắc đầu: “Không thấy. Ngoài hai người các cậu thì không có ai xuống lầu cả.”

Nghe đến đây, ánh mắt Chu Khiêm lóe lên dị thường, nhìn chằm chằm một vật trước cổng ra vào.

— Đó là một chiếc máy quay theo dõi, đối diện với thang máy.

Chu Khiêm liền hỏi bảo vệ: “Có thể xem lại camera không?”

“Được, không sao. Có thể xem bằng máy vi tính trên bàn, hai người muốn xem từ lúc nào?”

Bảo vệ hào phóng đồng ý với yêu cầu của họ.

Một lát sau, Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ đứng trước máy vi tính, dùng hình thức tăng tốc độ để kiểm tra máy quay trong một tiếng đồng hồ.

3 giờ 15 phút chiều, sáu người chơi vào thang máy B để lên lầu.

Ở giữa, khi nhìn thấy Cao Sơn và Lộ Manh Manh, Hà Tiểu Vĩ thở dài một hơi, tiếp tục theo dõi.

Sau hai phút ngắn ngủi, thang máy B xuống lầu một, cửa mở ra khoảng 10 giây rồi đóng lại, nhưng không có người nào ra khỏi thang máy.

Thang máy tiếp tục có động tĩnh là chuyện của một tiếng sau.

4 giờ 18 phút, thang máy mở ra, hai người Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ bước ra ngoài.

Hà Tiểu Vĩ quan sát cả quá trình quỷ dị liền nổi da gà.

Chu Khiêm hơi cau mày, cầm chuột tua lại, đến 3 giờ 17 phút, thang máy B dừng lại ở đại sảnh tầng một.

Khi cửa thang máy mở ra, Chu Khiêm nhấn nút tạm dừng, sau đó phóng to hình ảnh.

— Bên trong không có một ai.

Hà Tiểu Vĩ hoảng sợ nói: “Đây là lúc Lão Dư và Lão Thiết đi xuống lầu đó! Chúng ta ở tầng 7, nhìn thấy hai người họ vào thang máy B. Bọn họ vào liền nhấn nút, cho nên thang máu với dừng ở tầng 1. Nhưng khi thang máy xuống tầng 1, cửa tự động mở ra, vậy mà bên trong không một bóng người! Điều này có nghĩa là — ”

“Từ tầng 7 xuống tầng 1, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người họ đột nhiên biến mất!”

Dưới ánh đèn sáng trưng, sàn nhà cẩm thạch phản xạ ánh sáng sắc lạnh.

Gương mặt của chị gái tiếp tân và bảo vệ trở nên trắng bệch lạ thường dưới ngọn đèn.

Dời mắt khỏi màn hình, Chu Khiêm đi về phía thang máy rồi nhất nút: “Trước tiên phải đem bánh lên đã.”

Hà Tiểu Vĩ không thể tin nổi mà nhìn anh: “Đm, cậu còn dám đi thang máy?”

“Nhưng ở đây không có cầu thang bộ, chỉ có thang máy.” Chu Khiêm nói.

“Chậc… Vậy chúng ta có bị biến mất không?” Hà Tiểu Vĩ vẫn do dự.

Chu Khiêm: “Chúng ta đi thang máy A đi. Dù sao chuyện cũng xảy ra ở thang máy B.”

“Được đó. Tôi cũng cảm thấy ổn.” Hà Tiểu Vĩ liền đồng ý.

Một lát sau, hai người vào thang máy A.

Thang máy từ từ chuyển động, Hà Tiểu Vĩ thở dài một hơi: “Xem ra là ổn rồi.”

Chu Khiêm bỗng nhiên nói: “Thật ra việc bọn họ biến mất không liên quan đến thang máy nào đâu.”

Hà Tiểu Vĩ: “…?”

Chu Khiêm nói tiếp: “Lão Dư và Lão Thiết biến mất là do cốt truyện chính. Nói cách khác, đó là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra. Bọn họ vào thang máy B chỉ là vì tình cờ thôi.”

Ý của Chu Khiêm rất đơn giản.

Khi người chơi lên lầu, hai thang máy đều ở tầng 1, bọn họ chỉ vô tình vào thang máy B.

Khi bọn họ lên tầng 7, thang máy B dừng ở tầng 7, Lão Dư và Lão Thiết cũng theo đó đi thang máy B xuống tầng 1.

Vì vậy việc hai NPC này vào thang máy B là do sự lựa chọn của người chơi, việc hai người biến mất là một điều tất yếu, không liên quan đến thang máy.

“Ơ vậy… Vậy cậu…” Hà Tiểu Vĩ trợn mắt há mồm.

“Lừa anh nhanh chân lên để lên lầu thôi.” Chu Khiêm nhàn nhạt nói: “Phải đưa bánh cho Khương Dư Thanh đã.”

Hà Tiểu Vĩ: “… Đm người anh em cậu quá đáng vừa thôi! Tôi đã cứu cậu đó!”

“Dạ vâng. Xin cảm ơn.” Chu Khiêm tùy ý đáp, khi thang máy lên tầng 7 thì cầm hộp bánh hoa quế đi về phía phòng số 701.

Hà Tiểu Vĩ theo sau Chu Khiêm vào phòng 701, phát hiện anh vẫn chưa đi vào mà lại đứng trước cửa quan sát.

“Cậu nhìn gì vậy?” Hà Tiểu Vĩ rón rén đi như mèo rình mồi, nhỏ giọng hỏi.

Chu Khiêm nói: “Chỉ là muốn quan sát Khương Dư Thanh một chút, nếu không thể đợi bánh hoa quế thì ông ấy có tức giận hay bạo phát không, hoặc là làm ra hành động kỳ quặc nào đó, nhưng bây giờ tôi lại phát hiện ra một chuyện khác…”

“Ô? Chuyện gì?” Hà Tiểu Vĩ tò mò hỏi.

Nhìn qua ô cửa sổ, Chu Khiêm nhìn về phía Khương Dư Thanh ở trong phòng.

Anh nhìn thấy một ông lão lú lẫn, cả người chậm chạp ngờ nghệch.

Nhưng ngoài điều này ra, bộ dạng của ông lão này không giống lúc trước.

— Trán, gương mặt, khóe mắt… đây là những chỗ có ít nếp nhăn, vì vậy người nhìn mới có thể mơ hồ nhận ra bộ dạng anh tuấn, phong lưu của ông khi còn trẻ.

Đồng tử co rụt lại, Chu Khiêm thấp giọng nói: “Ông ta đang trẻ ra.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thấy mọi người có vẻ hiểu lầm em gái Dung Dung nên cố gắng viết kỹ một chút nè.

15.01.23

orz chương này 13k chữ, gãy… gãy lưng rồi…

btw anh Khiêm ngầu vcl =)))) ngầu bá cháy

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play