Chương 25: Danh sách ước nguyện cuối cùng (6)

Editor: Cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Chu Khiêm nói rằng phương pháp của anh trước tiên cần phải vào ba căn phòng lần lượt là phòng số 4, phòng số 7 và phòng số 8, khiến cho xạ thủ của mỗi phòng nổ súng làm mất một viên đạn.

Anh sẽ vào phòng số 4 để thử nghiệm, nếu anh không thể né tránh viên đạn khi sử dụng kỹ năng làm chậm thời gian thì anh chắc chắn sẽ chết, khi đó anh cần Hà Tiểu Vĩ dùng đồng hồ tích tắc để cứ mình, sau đó bỏ qua nhiệm vụ phụ này.

Nhưng nếu anh thành công, anh có thể sử dụng kỹ năng làm chậm thời gian ba lần liên tiếp để hoàn thành nhiệm vụ.

Bây giờ Chúc Cường lại nhận ra Chu Khiêm nói dối.

—— Thanh kỹ năng của anh không đủ để dùng kỹ năng thêm ba lần nữa!

—— Thậm chí anh còn không nhận được đồng hồ tích tắc từ chỗ Tề Lưu Hành!

Hơn nữa, khi người chơi vừa mở cửa phòng không an toàn, chắc chắn sẽ bị xạ thủ tấn công, tỉ lệ trúng mục tiêu là 100%!

Như vậy thì Chu Khiêm hoàn toàn không có khả năng né thoát khỏi viên đạn trong phòng số 4…

Cho nên, Chu Khiêm chắc chắn sẽ không vào phòng số 4.

Anh đã nói dối toàn bộ!

Từ khi bị Tư Đồ Tình kết án là hung thủ giết chết Cao Sơn, Chu Khiêm chưa từng một lần biện hộ cho mình, anh luôn nhấn mạnh rằng thời gian hoàn thành nhiệm vụ sắp hết, mọi người cần phải tập trung vào việc hoàn thành nhiệm vụ.

Lấy lý do hoàn thành nhiệm vụ và khen thưởng hiếm, biểu hiện của anh chẳng khác gì một kẻ điên —— anh chỉ quan tâm đến việc qua màn, còn lại không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.

Vì để qua màn, anh có thể không màng đến tính mạng của Cao Sơn, không màng đến sự thù hận của Vân Tưởng Dung, không màng đến việc mình bị xem là kẻ giết người, thậm chí còn không màng đến việc xạ thủ sẽ tấn công mình…

Hà Tiểu Vĩ, Lộ Manh Manh… Mọi người đều bị anh đánh lừa.

Thậm chí Chu Khiêm còn tốn một quãng thời gian dài để giải thích nguyên lý vận hành của nhiệm vụ cho họ nghe, mục đích là để thuyết phục họ, phương pháp của anh chắc chắn đúng, anh có thể làm mọi thứ để hoàn thành nhiệm vụ.

Để biểu hiện chân thật nhất, anh còn giả bộ yêu cầu Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh hợp tác trợ giúp mình.

Nhưng nếu từ đầu đến cuối đều do Chu Khiêm giả tạo thì sao?

Khi mọi người cho rằng Chu Khiêm chắc chắn bước vào phòng số 4 thì trên thực tế, anh không đi vào.

Nếu anh không đi vào căn phòng không an toàn thì việc sử dụng kỹ năng làm chậm thời gian là có mục đích gì?!

—— Chỉ có thể là để giết người.

Giết ai?

Đương nhiên là giết Lộ Manh Manh có thân phận sát thủ với tốc độ di chuyển cao.

Mục đích làm chậm thời gian không phải để làm chậm tốc độ bay của viên đạn mà là khiến cho tốc độ của Lộ Manh Manh chậm lại.

Chu Khiêm có phạm vi giới hạn để làm chậm thời gian, đó là trong bán kính 10 mét.

Nếu anh nói mình muốn giết Lộ Manh Manh thì chắc chắn cậu tra sẽ phòng bị, sau đó trốn đi, anh khó lòng đắc thủ.

Kỹ năng của Lộ Manh Manh là di chuyển bằng tốc độ cao trong thời gian ngắn, nếu cậu đối phó với Boss mạnh thì kỹ năng này không có tác dụng nhiều, nhưng trong tình huống nguy hiểm thì kỹ năng này dùng để chạy trốn thì hoàn toàn có giá trị.

Nhưng qua thủ thuật che mờ mắt của Chu Khiêm, bây giờ Lộ Manh Manh lại hoàn toàn cho rằng Chu Khiêm sử dụng kỹ năng làm chậm thời gian chỉ để tránh thoát khỏi viên đạn.

Lộ Manh Manh không những không trốn mà ngược lại, còn sẽ đến gần cửa phòng số 4 hơn, tò mò quan sát kết quả sau khi Chu Khiêm mở cửa phòng.

Cho nên… e rằng Lộ Manh Manh toi đời rồi.

Trong nhà vệ sinh của phòng tổng thống cao cấp, khi suy nghĩ cẩn thận lại những điều này, tay Chúc Cường run lên, điện thoại rơi xuống mặt đất.

Sau đó cả người hắn quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cả người bắt đầu run rẩy.

Không nên.

Hắn không nên đối đầu với Chu Khiêm.

Lần đầu Lộ Manh Manh trao đổi qua video với hắn, hắn nên thuyết phục Lộ Manh Manh hợp tác với Chu Khiêm…

Nhưng Lộ Manh Manh lại nói rằng quân đoàn Đào Hồng kia rất đáng sợ, hắn cũng sợ hãi.

Sau đó, hắn quyết định tin Lộ Manh Manh, tin Tư Đồ Tình, còn tin cả người đàn ông quân sư bí ẩn của Tư Đồ Tình, và tin chính bản thân hắn.

Hắn cho rằng sau khi quan sát Chu Khiêm tham gia trò chơi, hắn đã đủ hiểu biết đối phương.

Hắn cho rằng với tin tình báo mình thu thập được từ Vu Hiền, hơn nữa còn có Tư Đồ Tình và Lộ Manh Manh… Hắn chắc chắn có thể đánh bại Chu Khiêm.

Nhưng hắn sai rồi. Hắn thực sự sai rồi.

Trong trò chơi.

Lộ Manh Manh đi theo Hà Tiểu Vĩ đến trước cửa phòng số 4, trơ mắt nhìn Chu Khiêm đặt tay lên tay nắm cửa.

Sương mù dày đặc, dù chỉ cách Chu Khiêm vài bước chân nhưng Lộ Manh Manh vẫn không nhìn thấy ẽo, vì vậy cậu lại tiến lên trước một bước, muốn quan sát Chu Khiêm rõ ràng hơn.

Cậu thật sự rất tò mò —— Chu Khiêm có thật sự tránh được viên đạn khi chỉ cần khiến thời gian trôi chậm lại hay không.

Lúc này, Vân Tưởng Dung đang quỳ gối bên cạnh Lộ Manh Manh mà khóc thút thít, nhưng cậu không có cảm giác gì.

Giống như cậu đã quên mất rằng cậu chính là người giết chết người mà cô gái này yêu nhất trên đời.

Lộ Manh Manh có chấp niệm với việc qua màn.

Trong trò chơi, mỗi khi người chơi ra khỏi phó bản, hệ thống sẽ thông báo giới hạn thời gian mà người chơi phải vào phó bản tiếp theo, thường là trong 7 ngày hoặc là 10 ngày. Hết hạn mà người chơi không vào phó bản thì sẽ trực tiếp tử vong.

Nhưng Lộ Manh Manh chưa bao giờ quan tâm đến thời hạn này, sau khi ra khỏi phó bản, chỉ nghỉ ngơi một đêm, cậu sẽ lại vào phó bản tiếp theo.

Như vậy thì dù không nhận được thành tựu đặc biệt gì nhưng ít nhất cậu đều có thể qua màn khi lượng máu chỉ còn một ít. Vì tham gia nhiều phó bản, một người có biểu hiện thường thường như cậu cũng đã lên được đến cấp D.

Sau mỗi lần qua màn, Lộ Manh Manh luôn cảm thấy có một loại thỏa mãn kỳ lạ.

Hoàn thành nhiệm vụ, qua màn, đối với cậu đó là một cảm giác khó miêu tả, có thể vừa vặn chạm trúng đến dây thần kinh hưng phấn nhất của cậu.

Giống như… Khi cậu làm việc đó vào nửa năm trước.

Khoảng nửa năm trước, Lộ Manh Manh nhìn thấy danh sách những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc sẽ tiếp tục được miễn thi lên thạc sĩ, phát hiện ra thứ hạng của mình xếp sau bạn cùng phòng một bậc, cho nên không được chọn. Thế nên nửa đêm cậu đã cầm dao bò lên giường bạn, đâm dao vào ngực đối phương…

Người đã chết. Trên cậu đã có chỗ trống, cậu nghiễm nhiên có tư cách được miễn thi thạc sĩ.

Khi rút dao ra, máu tươi chảy ròng ròng xuống, gương mặt của Lộ Manh Manh nhiễm đỏ trong máu. Phòng ngủ hỗn loạn, nhóm bạn cùng phòng hét chói tai, báo cảnh sát, xông đến bắt cậu…

Nhưng cậu vẫn không cảm nhận được gì.

Nắm dao, cậu cảm thấy thực vui sướng khi đứng giữa vũng máu.

—— “Miễn thi thạc sĩ”, mình đã hoàn thành.

Ngay bây giờ, giống như chợt tỉnh lại giữa đêm đó, mở ngăn kéo lấy con dao trong hộc tủ, Lộ Manh Manh phát hiện ra cậu sắp hoàn thành rồi, cảm giác hưng phấn này khiến cho cả hai mắt cậu cũng đỏ hồng lên.

Cậu không ngừng tiến về phía trước, nhìn Chu Khiêm dùng sức, chuẩn bị đẩy cửa phòng số 4.

Trong mắt cậu, động tác đẩy cửa của Chu Khiêm lại kéo dài đến vô hạn, bởi vì thời gian xung quanh anh đang trôi thật chậm.

Tốc độ chảy của thời gian thay đổi, ảnh hưởng đến trên trần nhà, hành lang, cánh cửa, mọi thứ đều bắt đầu trở nên méo mó.

Lộ Manh Manh lo lắng, lại nôn nóng chờ đại, nhưng trong nháy mắt, đột nhiên cậu đối diện với một ánh mắt lạnh như băng.

—— Đó là Chu Khiêm vừa quay đầu, nhìn phía cậu!

Mơ hồ cảm giác được gì đó, Lộ Manh Manh lùi về sau một bước theo bản năng.

Nhưng chân cậu nặng như chì. Cậu muốn dùng kỹ năng để gia tăng tốc độ. Nhưng cậu nhận ra mình khó mà làm được.

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Khiêm đi từng bước về phía mình. Cùng với mỗi bước đi của anh là sát ý ngùn ngụt trong mắt. Chu Khiêm của bây giờ như một vị thần sắp sửa hành đạo.

Phản ứng lại, Lộ Manh Manh nắm chặt con dao trong tay, tung đại chiêu, tăng tốc thêm 80%, sau đó nhanh chóng xoay người chạy về phía trước.

Những lần trước, cậu đều dựa vào kỹ năng này, tăng tốc trong thời gian ngắn để tìm đường sống trong chỗ chết khi đánh với Boss, cậu tự nhủ —— lần này chắc chắn thành công. Hắn chắc chắn có thể chạy thoát!

Nhưng bỗng nhiên, cậu cảm thấy thời gian dần dần chậm chạp dần.

Khả năng tăng tốc của cậu đã bị thời gian kéo dài này phá vỡ.

Cho nên tốc độ hiện tại của cậu chẳng khác gì tốc độ bình thường!

Cùng lúc đó, cậu có thể cảm giác được Chu Khiêm ở phía sau không hề bị tốc độ thời gian ảnh hưởng, anh như một vị thần đứng ở bên ngoài thời gian, dùng ánh mắt cao cao tại thượng vè khinh thường nhìn xuống vai hề là cậu —— cậu không thể chạy thoát khỏi lồng giam này.

Sau đó, một bàn tay dùng sức bóp phần gáy của Lộ Manh Manh.

Rồi cậu bị người đó ép quay người lại.

Khi bị ép xoay người, Lộ Manh Manh nhìn thoáng qua, bây giờ cậu đang đứng trước cửa phòng số 9.

Mà người ở trước mặt cậu, Chu Khiêm, trong mắt nồng đậm sát khí.

Cổ truyền đến cảm giác đau đớn, là do Chu Khiêm dùng con dao ngắn kề lên cổ mình, trong lòng Lộ Manh Manh run lên, đồng tử giãn nở vì sợ hãi…

Một tay bóp lấy phần cổ gầy yếu của Lộ Manh Manh, một tay còn lại mua một con dao từ hệ thống giao dịch, đè cậu ta đến trước cửa phòng. Anh chỉ cần dùng một chút lực đẩy là Lộ Manh Manh sẽ bị đẩy vào trong phòng số 9.

Thân dao đâm lên làn da của Lộ Manh Manh, từng giọt máu nóng chảy ra, khiến cho hai mắt của Chu Khiêm đỏ ngầu.

Cùng với đôi mắt long lên, Chu Khiêm lạnh lùng nhìn Lộ Manh Manh.

“Anh, anh muốn giết tôi…”

Vì thời gian chảy chậm, tốc độ nói của Lộ Manh Manh cũng chậm.

Thậm chí cả người cậu đang run lên, mí mắt run rẩy, tốc độ cũng chậm chạp, nhìn qua có chút buồn cười.

Chu Khiêm cong môi nhẹ nhàng cười nhưng lời nói lại không hề lưu tình: “Cậu là người tráo biển số phòng, khiến Cao Sơn chết. Phải không?”

Lộ Manh Manh liền thề thốt phủ nhận: “Tôi, tôi không có! Là…”

Chu Khiêm nhẹ giọng nói: “Tráo biển số, vẽ ký hiệu giả trên cửa phòng để là do cậu dùng kỹ năng… Vậy bây giờ thanh kỹ năng của cậu còn không? Nếu không thì tôi cũng phải chú ý đến kỹ năng sát thủ của cậu. Tuy đã làm chậm tốc độ thời gian nhưng nếu bị đâm thì cũng phải cẩn thận một chút.”

Lộ Manh Manh luống cuống. Sử dụng kỹ năng liên tục như vậy thì thanh kỹ năng của cậu không còn nhiều.

Sắc mặt cậu vốn dĩ tái nhợt, bây giờ đã không còn chút huyết sắc nào, chỉ có thể liên tục run rẩy trước mặt Chu Khiêm.

Chu Khiêm hỏi lại: “Cho nên cậu không cần phủ nhận. Là do cậu làm. Nhưng mà tôi muốn biết, là Tư Đồ Tình ra lệnh cho cậu, đúng không?”

Lộ Manh Manh thấp giọng nỉ non: “Anh… Tôi, tôi không biết…”

Chu Khiêm không hề do dự, đè con dao xuống.

Đau đớn khiến Lộ Manh Manh cau mày, nước mắt lấp loáng chực chờ rơi xuống.

Sau đó cậu hoảng sợ nhìn Chu Khiêm: “Rốt cuộc anh, anh…”

“Giết một con cờ như cậu chỉ làm bẩn tay tôi thôi. Không đáng.” Chu Khiêm dụ hoặc nói, thủ thỉ bên tai đối phương: “Nói cho tôi, cậu biết được gì? Người sau lưng cậu và Tư Đồ Tình, là ai?”

Giọng nói của Lộ Manh Manh run rẩy đến mức không nghe rõ thành tiếng.

Thứ sắc bén lạnh lẽo trên cổ cậu lại không ngừng đâm sâu vào, sát khí ngùn ngụt khiến cậu đành phải mở miệng: “Là… Là một quân đoàn…”

“Leng keng leng keng…”

Tiếng lục lạc vang vọng từ phía sau. Đi theo nó là luồng khí lạnh lẽo.

Dường như băng tuyết rợn ngợp đang bao trùm khắp nơi, nuốt chửng cả thế giới.

Sức công phá của băng tuyết vô cùng mạnh mẽ, nhưng vì thời gian đang chậm chạp trôi nên nó vẫn chưa thể đến bên người Chu Khiêm.

Không quan tâm đến đòn tấn công ở phía sau, Chu Khiêm nắm chặt cán dao, nâng chiếc cằm nhợt nhạt của Lộ Manh Manh, buộc đối phương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt mình.

Lấy tư thế nhìn từ trên cao xuống, Chu Khiêm nhìn đôi mắt của Lộ Manh Manh, trầm giọng nói: “Nói cho tôi tên của quân đoàn đó. Nếu không cậu chỉ còn hai lựa chọn, một là bị tôi cắt cổ, hai là bị tôi đẩy vào phòng số 9 bị súng bắn chết.”

“Tôi… Tôi…”Lộ Manh Manh sợ đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi, thân thể kịch liệt run rẩy.

Cùng lúc đó, cậu cũng đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ phía xa.

Cậu không trả lời cũng không được, mà trả lời cũng không được, vì dù sao đi nữa cậu chỉ có thể chết.

Bên tai Lộ Manh Manh không ngừng vang lên giọng nói của Chu Khiêm.

“Nói. Dù sao cậu cũng chỉ là một khẩu súng bị người khác khống chế, nghe lệnh mà làm. Tôi không xem cậu là kẻ thù của mình, nếu cậu nói, tôi có thể tha cho cậu một mạng.”

Nhưng ở bên kia, băng tuyết lại đang nói với cậu rằng một khi cậu mở miệng, cậu chắc chắn sẽ bị diệt khẩu.

Ngay sau đó, tiếng lục lạc vang lên thật gần, tốc độ của thời gian cũng dần khôi phục lại.

Lộ Manh Manh có thể cảm nhận được một cơn bão tuyết đang ùn ùn kéo đến.

Giữa cơn hoảng sợ, đồng tử cậu co rụt lại.

Nhưng cả người cậu như bị đóng băng tại chỗ, không thể trốn đi

Trên hành lang, thời gian đã quay về quỹ đạo cũ.

Vì thanh kỹ năng của Chu Khiêm đã gần chạm đáy, chỉ có anh và Vu Hiền với nhìn thấy được, nó chỉ còn khoảng 5%.

Chu Khiêm dùng 4% điểm kỹ năng còn lại để làm chậm thời gian, khiến mình đứng ngoài thời gian, sau đó tách người, rời khỏi cơn bão tuyết.

Trước cửa phòng số 9, Lộ Manh Manh đã hết điểm kỹ năng, không thể sử dụng kỹ năng để chạy trốn, cuối cùng bị cơn bão tuyết cuốn vào trong căn phòng.

Sau ba giây —— “Đoàng!”

Một tiếng súng nổ vang lên, Lộ Manh Manh đã chết trong phòng số 9.

Thậm chí cậu còn không thể chạy ra ngoài hành lang như những người bị trúng đạn khác.

Hiện tại, thời hạn hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn 7 phút.

Xoay người, qua màn sương dày đặc, Chu Khiêm nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Tư Đồ Tình, người được mệnh danh là 【 Nữ tuyết 】.

Cô đứng xa xa trên hành lang, gương mặt lạnh lùng vô cảm.

Thời gian tiếp tục bị làm chậm, tốc độ của cô cũng vậy.

Nhưng không hổ là người chơi thông thạo tấn công từ xa, dù đứng xa như vậy nhưng cô vẫn có thể giết chết Lộ Manh Manh.

Bình tĩnh nhìn Tư Đồ Tình , Chu Khiêm nói: “Trong tình huống thời gian trôi chậm như thế này mà lại gấp gáp giết người diệt khẩu như thế, sao nào, cô nhận ra tôi muốn làm gì rồi à?”

“Trong trò chơi này, người chơi có thể nhìn thấy thanh máu của nhau, nhưng thanh kỹ năng thì không. Hơn nữa, đáng lẽ ra không có ai biết đặc tính kỹ năng của tôi là gì mới đúng. Cho nên, sẽ không có một ai biết tôi không còn đủ điểm kỹ năng để sử dụng ba lần kỹ năng liên tiếp, cũng không có ai biết được mục tiêu chân chính của tôi —— là Lộ Manh Manh.

“Vì vậy, cô không nên xuất hiện ở đây.”

Ánh mắt toát ra vẻ trào phúng, Chu Khiêm khinh miệt nhìn Tư Đồ Tình.

“Vậy thì dù cô có giết Lộ Manh Manh để bịt miệng đầu mối, không cho cậu ta nói cho tôi biết người sau lưng mấy người là ai. Nhưng hành động bây giờ của cô đã khiến tôi biết được một điều —— quân đoàn sau lưng cô có sức mạnh rất lớn, lớn đến mức khiến cô vô cùng sợ hãi.

“Lúc trước, bằng mọi giá cô cũng phải giữ lại Lộ Manh Manh, không để lộ ra sự liên thủ giữa cô và cậu ta. Nhưng bây giờ, cô sợ hãi, cô sợ mình sẽ tiết lộ bí mật của quân đoàn, cô sẽ bị trừng phạt, cho nên cô đã ra tay với Lộ Manh Manh. Ngoài ra ——”

“Qua hành động này của cô, tôi còn xác định thêm một điều, quân đoàn sau lưng cô có thể tìm ra được thân phận ngoài hiện thực của tôi, cùng với thân phận con bạc của tôi. Đúng không? Kỹ năng của tôi là bí mật, vốn dĩ chỉ có con bạc của tôi biết. Nhưng sao người đó lại để lộ bí mật nhỉ?”

Không nhìn Tư Đồ Tình nữa, ánh mắt của Chu Khiêm chăm chú nhìn vào nơi vô định.

Vô tình hay hữu ý, qua một màn hình điện thoại nhưng Vu Hiền có thể nhận thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Chu Khiêm đang nhìn mình. Vu Hiền rùng mình theo bản năng.

“Vu Hiền, anh Cường của cậu có ở bên cạnh không?”

“Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là giết cậu ta, hai là cách xa cậu ta một chút, cả đời này không cần gặp lại cũng được.”

“Nếu không thì sau khi thoát khỏi trò chơi, quay về hiện thực, chuyện đầu tiên tôi làm chính là xử lý cậu, nghe hiểu không?”

“Anh Cường của cậu cùng với Lộ Manh Manh muốn giết toi. Cậu không có phản ứng gì?”

“Quên đi, tôi thấy cậu không dám giết cậu ta đâu. Vậy cậu nghe lời tôi, bây giờ, chạy đi.”

Trước màn hình điện thoại, Vu Hiền hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Khoảng 10 giây sau, y mới kịp phản ứng lại.

Cầm lấy điện thoại, y đi về phía nhà vệ sinh, nhưng khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì rút lại.

—— Mình nên nghe Chu Khiêm, lập tức rời khỏi đây ngay, hay là mình nên nói chuyện với anh Cường?

Vu Hiền do dự. Vì y không tin Chúc Cường là người như vậy.

Khi y không biết nên đi làm ở đâu, Chúc Cường đã dẫn y đến thành phố này.

Tìm việc làm, nhà ở… Chúc Cường luôn giúp đỡ y.

Vừa đến đây, do không hợp điều kiện khí hậu nên y thường xuyên mắc bệnh, mỗi lần như vậy đều là Chúc Cường dẫn y đi bệnh viện.

Y thật sự không tin, Chúc Cường sẽ dễ dàng phản bội mình như vậy.

Bây giờ, trong nhà vệ sinh.

Chúc Cường ngồi trên nền gạch sứ lạnh băng, nhìn nhà vệ sinh trang hoàng lộng lẫy, phòng tắm ở đây còn rộng hơn so với phòng trọ của hắn lúc trước.

Chúc Cường cười, cười tự giễu, rồi tuyệt vọng.

Bất tri bất giác, hắn nhận ra trên mặt mình ướt dầm dề, ra là hắn đã khóc.

Không có được phú quý, trong đầu hắn không có suy nghĩ gì cả.

Nhưng khi đã có được thì không còn bỏ xuống được nữa.

Điện thoại không ngừng rung lên.

Hệ thống gửi thông báo.

【 Con Chúc Cường, Lộ Manh Manh, người chơi mà bạn đặt cược: Đã tử vong 】

【 Lộ Manh Manh không vượt qua phó bản, bạn không thể thắng được 20 triệu 】

【 Hệ thống thu tiền đặt cược của bạn: 10 triệu 】

【 Số dư trong tài khoản ngân hàng của con bạc Chúc Cường không đủ, vui lòng nạp thêm trong vòng 3 ngày, qua mười ngày không trả đủ phí, bạn sẽ tử vong 】

【 Nếu trong vòng 3 ngày hoàn thành trả phí, bạn có thể tiếp tục lựa chọn người chơi, tiến hành đặt cược 】

【 Hy vọng bạn chọn sẽ chọn được người chơi mạnh hơn, nếu người chơi của bạn thăng cấp đến cấp S, bạn có thể trở thành con bạc cao cấp 】

【 Con bạc cao cấp có thể vào đại sảnh trò chơi, đến lúc đó, bạn có cơ hội tiếp cận —— Thần 】

Mình, mình vẫn còn cơ hội…

Chỉ cần tìm đủ 10 triệu trong vòng 3 ngày… Mình vẫn còn cơ hội…

Số nợ ở bên ngoài, mình vẫn còn có thể trả!

Chỉ cần mình thắng thêm một lần nữa… Thắng thêm một lần nữa, mình có thể trả hết số nợ.

Sau đó mình sẽ rời khỏi đây, mình sẽ không tham gia trò chơi này nữa!

Nhưng làm sao để tìm được số tiền khổng lồ kia trong vòng 3 ngày…

Đang lúc do dự, Chúc Cường nghe thấy tiếng gọi khàn khàn của Vu Hiền bên ngoài cửa.

“Anh Cường, tôi, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không? Có phải cậu… Có phải hay không…”

Cậu ta đã biết.

Mình cũng không còn cách nào khác.

Chúc Cường nhìn về phía con dao cạo trên bồn rửa mặt.

Đứng dậy, đi về phía bồn rửa mặt, Chúc Cường nói ra ngoài cửa: “Không phải đâu Vu à, cậu hiểu lầm rồi. Cậu nghe tôi giải thích đã… Tôi sẽ giải thích lại với cậu. Tôi ra ngay đây…

Ba phút sau, Vu Hiền ngã xuống vũng máu.

Y trừng lớn mắt nhìn Chúc Cường, không thể tin nổi.

Bàn tay cầm con dao của Chúc Cường run rẩy: “Xin lỗi Vu à… Tôi, tôi đã lấy số tiền kiếm được từ trò chơi này để đi đánh bạc, tôi thua hết rồi, còn thiếu nợ rất nhiều. Nhưng bây giờ Lộ Manh Manh đã chết… Tôi không thể tiếp tục đặt cược nữa. Nhưng tôi cần phải chơi tiếp…”

Vươn một cánh tay khác, Chúc Cường thò tay vào túi Vu Hiền lấy tấm thẻ ngân hàng.

“Xin lỗi cậu. Tôi chỉ… Tôi chỉ là muốn lấy số tiền sau khi Chu Khiêm hoàn thành phó bản. Tôi chỉ là, là muốn tiền… Vu Hiền à, tôi… Không, không đúng!”

Ánh mắt của Chúc Cường bỗng nhiên rét lạnh.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Vu Hiền: “Không đúng, tao không hề sai! Là do mày! Tất cả là do mày! Lúc đó tao đã nhắc mày rồi, trò chơi này có vấn đề, đừng có chơi! Nhưng mà không quan tâm mà còn muốn chơi tiếp! Tao, do tao thấy mày chơi tiếp nên tao mới chơi!”

“Là tại mày ép tao! Tại mày nên tao mới thiếu nợ nhiều như vậy, tại mày nên tao mới thành kẻ giết người…”

“Từ trước đến nay mày không bằng tao, vậy thì tại sao… tại sao người chơi của mày lại mạnh hơn của tao? Tại sao mày có thể thắng được…”

Chúc Cường nói, nhưng Vu Hiền không trả lời câu nào, vì y đã tắt thở.

Một lúc lâu sau, Chúc Cường sững sờ đứng giữa vũng máu, nhắm mắt lại.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng chuông cửa.

Chúc Cường giật bắn mình, hoảng sợ nhìn ra cửa phòng, sau đó luống cuống xử lý máu trên người.

Ngay lúc đó, hắn lại nhận được một tin nhắn.

——【 Con bạc Chúc Cường, tôi biết cậu đã làm gì, chúng ta nói chuyện với nhau đi. 】

Một phút sau, Chúc Cường mở cửa phòng, nhìn thấy một người đàn ông có diện mạo lịch sự, nho nhã.

Khí chất của người nọ ôn hòa, nhưng đồng thời cũng nghiêm khắc, có cảm giác của người lớn tuổi.

Người này hẳn làm công việc của một bác sĩ, hoặc là luật sư.

Người đàn ông vào phòng, ngồi xuống ghế sô pha.

Khi đi ngang qua thi thể của Vu Hiền, người đàn ông không cảm thấy ngạc nhiên, mí mắt cũng không thèm nâng lên.

Chờ đến khi người đàn ông ngồi xuống xong, Chúc Cường hỏi: “Ông, ông là ai? Ông…”

Người đàn ông đáp: “Tôi cũng là người chơi trong trò chơi này. Cậu có thể gọi tôi là 【 mục sư 】.”

“Mục, mục sư? Trò… Trò chơi? Là sao? Rốt cuộc…”

Mục sư lại đơn giản tóm tắt: “Cậu quá xúc động. Giết người là phạm pháp. Với phương thức thô bạo như vậy, tôi đoán rằng trong vòng 48 tiếng nữa cậu sẽ bị cảnh sát bắt. Đến khi đó, cậu không thể làm con bạc được nữa. Vì điện thoại của cậu đã bị tịch thu.”

Chúc Cường ngẩn người, sau lưng toát mồ hôi lạnh: “Tôi…”

—— Theo dõi trò chơi một thời gian, hắn gần như đã xem mình là một người chơi trong trò chơi. Người chơi có những kỹ năng chém giết là chuyện thường tình. Cho nên hắn đã quên mất rằng trong hiện thực, hắn không được làm như vậy.

Bây giờ Chúc Cường liền cảm giác được rằng hắn đã bị trò chơi ảnh hưởng.

Trước đây hắn không xúc động như vậy, hành động lỗ mãng không lường trước hậu quả… Và cũng không ác độc, tàn nhẫn như thế.

Nhưng bây giờ trạng thái tinh thần của hắn không ổn chút nào.

Dường như hắn đã trở thành một kẻ điên.

Mục sư tiếp tục nói: “Cảnh sát sẽ bắt cậu trong vòng 48 tiếng. Tôi có thể mời luật sư giúp cậu, thậm chí giúp cậu làm… giám định thần kinh.”

“Giám định thần kinh? Là cái gì?” Chúc Cường siết tay lại.

“Tôi đã chuẩn bị một chiếc giường cho cậu ở bệnh viện tâm thần rồi.” Mục sư đứng dậy: ” Gặp cậu hôm nay là để báo trước với cậu một tiếng, giúp cậu không quá sợ hãi khi bị cảnh sát bắt. Yên tâm, cậu sẽ không đi tù đâu.”

“Tạm biệt, hẹn gặp lại ở bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.”

“Khoan đã, bệnh viện tâm thần gì cơ? Ông nói rõ ràng cho tôi?!”

“Bây giờ cậu có hai con đường, thứ nhất, chờ bị cảnh sát bắt, không thể làm con bạc, thiếu nợ chồng chất, mười ngày sau bị hệ thống giết chết; thứ hai, vào bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, trở thành một người chơi, tự mình kiếm đồng tiền vàng để trả nợ.”

“Cậu là một người thông minh, hẳn là phải biết nên chọn con đường nào rồi đúng không?”

Chúc Cường ngồi bệt xuống mặt đất, dường như mất hết tri giác, là một cái xác không hồn.

Trước khi mục sư rời đi, Chúc Cường nghe đối phương nói với mình một câu.

—— “Chào mừng cậu với thân phận là người chơi, tham gia vào trò chơi này. Chúc cậu vui vẻ khi tham gia.”

Trong trò chơi.

Nhiệt độ trên hành lang đã xuống đến âm.

Nhiệt độ thấp không tác động đến thanh máu của người chơi nhưng cứ tiếp tục như hiện tại, nó sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của họ.

Thể chất của Chu Khiêm là mùa hè thì sợ nóng, mùa đông thì sợ lạnh, vì vậy anh mở hệ thống giao dịch, mua cho mình một chiếc áo lông vũ.

Vừa thong thả cài cúc áo, anh vừa nhìn Tư Đồ Tình mà nói: “Vừa rồi cô chỉ đẩy Lộ Manh Manh vào phòng số 9 mà không giết tôi. Vì sao? Vì cô muốn tôi giúp cô qua màn, đúng không?”

“Thời gian để hoàn thành nhiệm vụ còn 6 phút. Bây giờ cô có suy nghĩ rằng nên đẩy tôi, Hà Tiểu Vĩ hay Vân Tưởng Dung vào hai căn phòng nữa? Cô muốn hy sinh chúng tôi để hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?”

Tư Đồ Tình nhàn nhạt đáp: “Đoán được ý định của tôi rồi mà còn không tính chạy trốn?”

Chu Khiêm cười: “Sao lại phải chạy trốn? Bây giờ cô cũng có ra tay đâu.”

Tư Đồ Tình nhíu mày không đáp, Chu Khiêm nói tiếp: “Giết chúng tôi, đối với cô là chuyện dễ dàng. Nhưng muốn đẩy hai người sống vào hai căn phòng khác nhau để xạ thủ nổ súng rồi tìm vật chứng thì trong vòng 6 phút… Khá là khó đó.”

Tư Đồ Tình không trả lời.

Chu Khiêm cài xong cúc áo, nhìn cô: “Cô xem, cô lại tự thừa nhận một chuyện, cô vẫn quan tâm đến nhiệm vụ phụ. Vậy là… do người sau lưng cô không cho cô làm nhiệm vụ phụ đúng không? Thật ra cô nên suy nghĩ kỹ một, thoát khỏi sự khống chế của người đó đi. Tôi có thể giúp cô.”

Tư Đồ Tình nói: “Đừng hòng ly gián chúng tôi.”

Chu Khiêm cười nhẹ: “Lần trước tôi đã nói với cô, người đó không muốn cô mạnh lên, là vì muốn khống chế cô.”

“Bây giờ tôi sẽ nói cho cô thêm một sự thật phũ phàng nữa, theo lẽ thường, một người muốn khống chế cô là vì cô còn giá trị sử dụng với người đó. Nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng, nếu có một ngày, cô đã trở nên vô dụng, người đó sẽ làm gì cô không? Bỏ đi như chiếc giày rách, mặc cho cô tự sinh tự diệt? Hay là dứt khoát… giết cô?”

“Giống như… Lộ Manh Manh đã trở nên vô dụng với cô, cho nên cô giết cậu ta.”

“Chu Khiêm, tôi nói cho cậu thêm một lần nữa ——” Tư Đồ Tình nói: “Cậu hoàn toàn không biết quan hệ của chúng tôi. Cậu đừng có tự cho mình là đúng!”

Chu Khiêm cười khẽ, không nói nữa, xoay người đi về phía một căn phòng khác.

Đúng lúc này, Hà Tiểu Vĩ đã chạy kịp đến đây.

Vì lạnh nên cả người hắn run lên, hơn nữa đầu óc còn trì độn, nhưng khi nhìn thấy cánh cửa sổ 9 kết đầy băng, hắn cũng nhận ra điều gì đó.

Hoảng sợ nhìn về phía Tư Đồ Tình, hắn né thật xa, nghe theo tiếng bước chân tìm Chu Khiêm.

“Đm rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Hà Tiểu Vĩ gấp gáp hỏi.

Chu Khiêm đáp: “Tư Đồ Tình đẩy Lộ Manh Manh vào phòng số 9. Cho nên, ai là người đã hại Cao Sơn, tôi không cần nói nữa rồi đúng không?”

“Đm thật là đáng sợ. Chậc… Sao cô ta lại muốn giết Lộ Manh Manh? Sao cô ta không giết cậu?”

“Giết tôi rồi ai giúp cô ta làm nhiệm vụ đây?”

“Vậy chúng ta… Đm, xạ thủ số 9 mất 1 viên đạn, bây giờ chúng ta phải làm gì nữa?”

“Đơn giản, làm theo nguyên lý tương tự.” Chu Khiêm nói: “Bây giờ số 9 đã giảm 1 viên đạn, địa vị thấp nhất sẽ là số 6. Trước đó, phòng an toàn là phòng số 7 và số 8 đã không còn an toàn nữa.”

“Bây giờ chúng ta theo thứ tự vào phòng số 7 rồi số 8, khiến hai căn phòng này giảm đi thêm hai viên đạn nữa. Cuối cùng, bỏ viên đạn dưới gối của Khương Dư Thanh vào phòng số 9 là được.”

“Vậy cậu vẫn muốn làm chậm thời gian để tránh viên đạn…” Hà Tiểu Vĩ không chắc chắn hỏi.

Chu Khiêm: “À, không cẩn thận, tôi lỡ dùng hết điểm kỹ năng rồi.”

Hà Tiểu Vĩ: “Đm gì…?!”

Chu Khiêm không nói nữa, nhanh chóng quay về trước cửa phòng số 12.

—— Ở đây có ba thi thể của NPC lao công.

“Anh quên mất NPC của trò chơi rồi. Ba NPC này mở ra nhiệm vụ, cũng có thể kết thúc nhiệm vụ. Bây giờ có thể nghĩ đến một cách thức khác, đó là điều khiển ba thi thể này vào ba cánh cửa, dùng thân thể của họ để lừa xạ thủ.”

“Nhưng mà thân thể của Lộ Manh Manh đã đổi lấy một viên đạn rồi, bây giờ chỉ cần dùng thêm hai thi thể nữa là được. Cho nên anh Tiểu Vĩ à ——”

Chu Khiêm quay đầu nhìn Hà Tiểu Vĩ: “Kỹ năng của anh… Có thể sử dụng được không?”

Thật ra bây giờ Chu Khiêm còn một việc chưa thể xác định —— xạ thủ có ra tay với thi thể không còn sống hay không.

Nếu cách này không thực hiện được, anh chỉ có thể sử dụng hai con rồng con mà thôi.

Nhưng hiện thực lại cho thấy có thể dùng thi thể.

Trò chơi đã cố ý cho ba NPC lao công xuất hiện trên hành lang, không cho họ chết ở trong phòng hiển nhiên là có dụng ý.

Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ khiêng hai thi thể, nhanh chóng đến trước phòng số 7 và phòng số 8.

Chợt Hà Tiểu Vĩ lấy một cây đàn lia*, nhướng mày vui vẻ với Chu Khiêm, sau đó nghiêm túc nhìn về phía phòng số 7 và phòng số 8: “Tuy lực tấn công của tôi không cao nhưng tôi cũng là một người có năng lực tấn công tầm xa, dựa vào sóng âm của cây đàn lia này làm vật môi giới, di chuyển thi thể, di chuyển viên đạn, tôi đều làm được!”

Chợt Hà Tiểu Vĩ lấy một cây đàn lia*, nhướng mày vui vẻ với Chu Khiêm, sau đó nghiêm túc nhìn về phía phòng số 7 và phòng số 8: "Tuy lực tấn công của tôi không cao nhưng tôi cũng là một người có năng lực tấn công tầm xa, dựa vào sóng âm của cây đà…

Hà Tiểu Vĩ ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay nâng đàn lia, một tay gảy dây đàn.

Ngón tay chuyển động, đàn lia phát ra âm thanh thanh thúy, một làn sóng âm chuyển động từ cây đàn lao ra ngoài.

Một thi thể bị sóng âm vựng dậy, đi đến trước cửa phòng số 7.

—— “Đoàng”, thi thể trúng một viên đạn.

Dù rất vui mừng nhưng Hà Tiểu Vĩ vẫn nghiêm túc hành động, di chuyển thêm một thi thể khác vào phòng số 8.

Cuối cùng, phòng số 7 và phòng số 8 đều giảm đi một viên đạn.

Đến bây giờ, trên vòng xoay, bảy căn phòng 12, 1, 2, 6, 9, 7, 8 đều đã giảm đi một viên đạn.

Trong đó, 12 nối với 6, 1 nối với 7, 2 nối với 8 được xem như là ba đường kính của vòng tròn, vì đã giảm đi số lượng là 1 viên đạn nên bây giờ chúng có thể giúp cho vòng xoay dần trở nên cân bằng.

Bây giờ ảnh hưởng đến trọng tâm của vòng xoay chỉ còn điểm số 9.

Số 9 thiếu một viên đạn, trọng tâm dồn về số 3.

Chỉ cần bỏ viên đạn chữ S vào phòng số 9 thì vòng xoay sẽ khôi phục cân bằng.

Hà Tiểu Vĩ nhận lấy viên đạn từ tay Chu Khiêm, giơ đàn lia lên, viên đạn lơ lửng giữa không trung, chuẩn bị đưa vào phòng số 9.

Chu Khiêm nhắc nhở: “Nhớ kỹ lời tôi chưa? Nhất định phải đặt lên tay của xạ thủ.

Chu Khiêm đã làm thí nghiệm, dù phòng có gia tăng trọng lượng hay không, dù đó là thi thể, viên đạn hay cái cân cũng không ảnh hưởng đến vòng xoay. Khái quát hóa nó vào mô hình vòng xoay, hình thành sự thay đổi của “địa vị” chỉ có bản thân 12 xạ thủ.

Chu Khiêm còn thí nghiệm thêm rằng dù có đặt thứ gì lên người xạ thủ để tăng trọng lượng, những đồ vật đó cũng sẽ rơi xuống, kể cả keo đa năng cũng không có tác dụng.

Với suy đoán như vậy thì thứ duy nhất mà xạ thủ nhận được đó chính là viên đạn.

Độ khó của nhiệm vụ nằm ở chỗ phải khái quát hóa 12 căn phòng, phân tích ra cần lấy viên đạn từ căn phòng nào và bỏ viên đạn vào căn phòng nào.

Trong tình huống chưa có thông tin gì, trò chơi cũng không nói những khó khăn người chơi gặp phải khi trả lại viên đạn vào phòng.

Do đó, chỉ cần bỏ viên đạn lên tay xạ thủ là được.

Tiền đề duy nhất là… Hà Tiểu Vĩ chưa từng vào một căn phòng nào, không biết vị trí của xạ thủ, chỉ ngồi cách một cánh cửa, có thể tin tưởng mà dựa theo mô tả và hình vẽ của Chu Khiêm để bỏ viên đạn vào đúng vị trí được hay không.

“Hà Tiểu Vĩ, xem kĩ minh họa của tôi. Nhất định phải bỏ cho chuẩn.”

Nghe thấy giọng nói của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ nhìn thoáng qua anh, bắt gặp một ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

Hà Tiểu Vĩ oán giận: “Đm mặt cậu như mấy ông thầy kiểm tra bài cũ vậy! Tôi đã tốt nghiệp lâu lắm rồi, đừng có như thế mà!”

Chu Khiêm trừng mắt: “Nắm chặt thời gian, hành động nhanh và chuẩn!”

“Ôi trời ơi tôi biết rồi! Ánh mắt của cậu như muốn giết người vậy ——”

Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng chuyển động ngón tay, dùng sóng âm di chuyển viên đạn vào phòng số 9.

Viên đạn đi qua cánh cửa, tiếp tục đi vào trong.

Sau đó, không cần Hà Tiểu Vĩ phải canh đo, xạ thủ trong phòng tự giác giơ tay lên nắm lấy viên đạn.

【 Mức độ hoàn thành nhiệm vụ phụ《 Chế tạo và cân bằng 》: 50%】

【 Địa vị của 12 xạ thủ đã khôi phục cân bằng, không thể nổ súng giết người 】

【 Chú ý: Thời gian nhiệm vụ phụ kết thúc còn ba phút 】

Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Hà Tiểu Vĩ vui sướng cười: “Ha ha ha, tốt quá đi! Chúng ta nhanh chóng tìm đủ 12 vật chứng là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

“Ừm. Nhớ kỹ lời tôi, vật chứng nằm gần xạ thủ. Sau khi vào phòng không cần lãng phí thời gian tìm những chỗ khác, cứ đi thẳng đến chỗ xạ thủ.” Chu Khiêm nói: “Tôi vào phòng số 9 rồi đi từ trái qua, anh đi từ phải qua. Chúng ta chia nhau ra làm.”

“Được rồi!” Hà Tiểu Vĩ nói xong liền vọt vào phòng số 10 bên cạnh.

Đã nhặt được vật chứng trong phòng số 7 và phòng số 8, trên hai viên đạn có khắc số “7”, vì vậy Chu Khiêm vào phòng số 6.

Ngay lúc này, một cô gái đột ngột xuất hiện, cản đường đi của anh.

Đó là Vân Tưởng Dung.

Nâng cây sáo nhỏ trong tay, cô nói với Chu Khiêm “Đưa đồng hồ tích tắc cho tôi. Tôi muốn cứu Cao Sơn. Nếu anh không đưa cho tôi, tôi chỉ có thể hợp tác với Tư Đồ Tình, lấy nó từ trên người anh. Với tôi bây giờ, chỉ có hồi sinh Cao Sơn là quan trọng hơn báo thù.”

Vân Tưởng Dung vừa dứt lời, gió tuyết liền đổ ập đến.

Đó là Tư Đồ Tình đang đi về phía Chu Khiêm.

Giơ lục lạc trong tay lên, Tư Đồ Tình nói: “Vừa rồi cậu nói rất đúng, khi tôi giết Lộ Manh Manh mà lại không giết cậu là có lý do. Giết cậu rồi, ai giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ phụ đây?”

“Dù tôi có quan tâm đến nhiệm vụ phụ hay không, bây giờ cơ hội hoàn thành nó đã ở ngay trước mắt, vì sao tôi lại từ chối chứ?”

“Chu Khiêm, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi, bây giờ thì chết đi.”

“Tôi chỉ cần 30 giây là có thể giết được cậu. Thời gian còn lại cũng đủ để tôi tìm được vật chứng.”

“Vốn dĩ muốn lợi dụng bẫy rập trong phó bản để cho những người khác giết cậu, nhưng bây giờ… Tôi thấy cậu không còn điểm kỹ năng nữa, chi bằng xử lý luôn cho gọn.”

“Có lẽ cậu muốn dùng viên thuốc gì đó để đóng băng tôi? May là con bạc Chúc Cường đã cảnh báo cho tôi rồi. Trên thực tế, đạo cụ này chỉ cần chuẩn bị tốt trước, không cần nghe cậu nói câu đó là có thể thoát được.”

Lấy ra hai nút bịt tai, Tư Đồ Tình bịt lỗ tai lại.

Sau đó cô nâng lục lạc về phía Chu Khiêm: “Chu Khiêm, cậu không chạy thoát được đâu.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play